[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 17 : NHỤC NGƯỜI NGƯỜI SẼ TRẢ




"Bốp!" Một tiếng chua chát vang lên làm cho toàn bộ tiếng cười nhạo dừng lại, Chu Dật Tài tát vào mặt của Triệu Tử Yên một cái rồi lạnh lùng nói: "Cho cô biết không phải người nào cô cũng đều có thể phỉ báng và ô nhục, bộ cô tưởng làm vậy là được nhiều người ủng hộ và quan tâm sao. Nói cho cô hay cô đã chọn sai mục tiêu rồi, tôi tuy chỉ là một người bình thường nhưng cũng không phải là cục đá để cô dẫm lên, cái tát này tôi đánh vì bản thân mình"

"Bốp!", Chu Dật Tài lại tát vào phía bên kia mặt của Triệu Tử Yên, giọng nói lạnh lùng lại vang lên: "Còn cái tát này là tôi đánh dùm cho cha mẹ tôi bởi vì cô vừa làm nhục họ."

Im ắng, bầu không khí trong phòng tiệc toàn bộ im ắng, mọi người ai cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Chu Dật Tài, thật không thể ngờ một người bình thường như vậy lại có can đảm dám tát vào mặt của một nữ minh tinh. Phải biết rằng trong lòng của bọn họ, Chu Dật Tài chỉ là một người phiên dịch, một tiểu nhân vật không đáng quan tâm mà thôi.

Hành động của Chu Dật Tài thật khiến cho mọi người có mặt không thể tin vào mắt mình, hắn thực sự không muốn sống nữa hay sao?

Đây là ý nghĩ trong lòng của mọi người, đương nhiên là trừ Edward ra. Hắn có thể nhìn thấy được thần sắc phẫn nộ của Chu Dật Tài phát ra, qua đó đại khái cũng đã đoán được một phần sự việc. Trong lòng hắn nghĩ một người bạn như Chu Dật Tài sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện làm nhục phong độ thân sĩ, chắc chắn là do cô gái kia mạo phạm hắn trước, điều này tuyệt đối không được tha thứ. Hắn liền đảo mắt tìm Trần Thiên Vu trong đám người, muốn cho Trần Thiên Vu tới giải quyết việc này.

Tuy nhiên trong đám người cũng không thấy Trần Thiên Vu đâu cả, nếu như hắn có mặt thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho chuyện như vậy phát sinh.

Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng.

"Yên nhi, xảy ra chuyện gì vậy?" Người quản lý của Triệu Tử Yên mang theo hai người cận vệ chạy đến hỏi.

Triệu Tử Yên rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, dùng ánh mắt ác độc nhìn Chu Dật Tài, nghiến răng nghiến lợi nói với người quản lý: "Chú Hoa, mau, mau đánh chết tên cẩu nô tài kia, ngày hôm nay tôi không giết hắn không được."

Chú Hoa nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Triệu Tử Yên không cần hỏi cũng đã biết xảy ra chuyện gì, ánh mắt dã thú của hắn nhìn vào Chu Dật Tài đang ăn mặc y phục rất bình thường, liền khẳng định hắn chẳng phải là công tử cậu ấm gì. Say khi đoán được thân phận của Chu Dật Tài, hắn không hề lo lắng quay sang hai người cận vệ quát: "Mau tiến lên, đánh chết. . ."

"Đánh chết ai hả? Hừ, Triệu Hoa, uy phong và sát khí của ngươi thật lớn quá đó, thật to gan, dám ở nơi của Trần Thiên Vu ta hành hung đánh người, có còn để ta trong mắt không hả?" Một lời nói phẫn nộ vang lên chấn nhiếp mọi người, Trần Thiên Vu từ trong đám người bước ra, lửa giận trong lòng không cần nói cũng biết. Hắn chỉ rời khỏi mới có mấy phút mà đã có người trước mặt Edward múa may muốn đánh Chu Dật Tài, điều này thật không khác gì là tát vào mặt hắn một cái.

Việc Trần Thiên Vu phẫn nộ liền làm mọi người có mặt chấn động, họ thật không biết tại sao một nhân vật như Trần Thiên Vu lại nổi trận lôi đình vì một người bình thường vô danh.

Trần Thiên Vu ánh mắt phát quang, giống như soi thấu linh hồn người nhìn thẳng vào mặt của Triệu Hoa.

"Nói." Một tiếng thét từ trong miệng của Trần Thiên Vu phát ra làm toàn bộ khách có mặt giật mình.

Triệu Hoa chỉ cảm thấy linh hồn của hắn dường như đã bay đâu mất, ấp a ấp úng nói: "Ông. . . ông Trần. . ."

Trần Thiên Vu hừ lạnh một tiếng, ngắt lời hắn, nói: "Không dám nhận, ngươi có còn để Trần Thiên Vu ta vào trong mắt sao? Nhân vật lớn như ngươi Trần Thiên Vu ta không dám thuê đâu"

"Ông Trần, sao ông lại giận dữ quá vậy, không phải chỉ là một người phiên dịch nho nhỏ thôi sao, Tử Yên xin nhận lỗi trước mặt ông vậy, xin ông đại nhân đại lượng tha thứ cho CHú Hoa lần này đi, ngoài ra nếu chưa thấy đủ thì tôi sẽ lưu lại bồi tiếp ông đêm nay, được không?" Triệu Tử Yên cũng là người cơ trí linh xảo, nếu không thì cũng sẽ không nổi tiếng thế, cô ta cũng biết bản thân đang ở trong địa bàn của Trần Thiên Vu, trước mặt đông đảo mọi người quậy lên như thế thì đã là tương tự tát vào mặt của Trần Thiên Vu rồi.

Trên khuôn mặt của Triệu Tử Yên lộ ra nụ cười quyến rũ mê người, ánh mắt long lanh như nước mùa thu, đôi tay nhỏ và trắng noãn vươn ra ấm áp ôm lấy tay phải của Trần Thiên Vu.

Chỉ cần có thể dẹp được cơn phẫn nộ của Trần Thiên Vu thì Triệu Tử Yên thậm chí có thể thoát y khiêu vũ trước mặt mọi người. Tuy nhiên Triệu Tử Yên cũng đã đánh giá thấp Chu Dật Tài trong lòng của Trần Thiên Vu nên hầu như cũng chẳng quan tâm, cho rằng như vậy là đã có thể giải quyết.

Nếu như Chu Dật Tài chỉ là một người phiên dịch bình thường thì những lời trên có thể được rồi, và nếu Triệu Tử Yên sau khi nói lập tức đi đến trước mặt Chu Dật Tài nói lời xin lỗi thì sự tình sẽ khác hẳn, tuy nhiên một câu "một người phiên dịch nho nhỏ" lại như lửa đang cháy trong lòng Trần Thiên Vu mà đổ thêm dầu vậy.

Ngay cả tất cả mọi người có mặt đều cho rằng việc này cũng nhanh chóng yên ắng thôi thì trước mắt của công chúng, Trần Thiên Vu không chút do dự giơ tay lên tát một cái vào mặt của Triệu Tử Yên.

"Bốp!" lại một cái tát tay hung hăng làm chấn kinh mọi người, trước mặt mọi người Trần Thiên Vu hét lớn: "Người đâu, mau đem mấy người đui mù này ra ngoài cho ta, từ nay về sau, công ty giải trí Thịnh Nhạc của tập đòan Trần thị ta không chứa mấy người này nữa"

Trần Thiên Vu sát khí tận trời đem ánh mắt đảo qua tất cả khách có mặt, cười lạnh nói: "Ta cũng tin rằng người mà công ty Thịnh Nhạc không muốn thì chư vị đây cũng sẽ không cảm thấy hứng thú phải không?"

Mấy người khách thuộc các công ty giải trí trong thành phố đều lập tức cười ha ha nói: "Đúng vậy, đúng vậy, loại người đui mù này nếu ai có can đảm chứa thì đó chính là muốn đối đầu với chúng ta"

Chỉ mấy câu nói gần như là đã phán án tử hình đối với Triệu Tử Yên và người quản lý của cô. Cả đời này cô nàng đừng hòng bước vào lĩnh vực giải trí tại thành phố Thâm Hải nữa.

Từ việc Trần Thiên Vu không chút khách khí, thậm chí không hề chừa lối thoát cho Triệu Tử Yên đủ để có thể nhìn ra, người phiên dịch ăn mặc bình thường kia rất quan trọng đối với Trần Thiên Vu.

Đương nhiên, đây chỉ là sự suy đoán trong lòng mọi người, còn mục đích chân chính của Trần Thiên Vu là gì thì chỉ sợ chỉ có mỗi hắn ta mới biết mà thôi.

Trần Thiên Vu giận dữ, một cái tát của hắn đồng thời cũng đánh tỉnh mọi người, thẳng đến lúc này họ mới nghĩ đến và nghi ngờ rằng Chu Dật Tài có thể đúng là công tử của một nhà nào đó.

Một loại cảm giác vô lực xuất hiện trong lòng của Triệu Tử Yên, nếu như cho tới bây giờ còn nhìn ra vấn đề ở chỗ Chu Dật Tài trên người, kia nàng cũng không xứng với nổi tiếng minh tinh điện ảnh như vậy thân phận.

"Mau kéo họ ra ngoài cho ta." Trần Thiên Vu có chút chán ghét nhìn đã sớm sợ đến mất đi người sắc Triệu Tử Yên mấy người, hắn sở dĩ làm cho nữ nhân này xuất hiện tại tiệc rượu giữa(trúng), chủ yếu là muốn lấy lòng Edward, tuy rằng hắn đã hoài nghi thân phận của Edward nhưng từ trước đến nay phong cách làm việc của hắn vẫn cẩn thận vô cùng, ai biết đựơc Edward có đúng là con riêng hay không? Nếu như bởi vì chuyện này mà tổn hại đến hình tượng của mình trong cảm nhận của Edward thì cái đựơc cũng không bù đắp đủ cái mất. Còn về phần Chu Dật Tài ra sao hắn cũng chẳng có thời gian quan tâm, hắn ra tay xử lý chủ yếu là để cho Edward nhìn thấy thôi.

Lời nói của Trần Thiên Vu vừa dứt thì có mấy người bảo vệ cao to chạy đến kéo đám người của Triệu Tử Yên đi.

"Chậm đã." Chu Dật Tài một tiếng bình thản thanh âm vang lên, mỉm cười, quay Trần Thiên Vu nói rằng: "Ông Trần, tôi có nói mấy câu muốn nói cùng Triệu tiểu thư"

Trần Thiên Vu gật đầu, hai người bảo vệ đang nắm Triệu Tử Yên lập tức buông cô ra, tuy nhiên Triệu Hoa và hai người cận vệ thì vẫn bị lôi đi.

"Tôi xin cậu, van xin cậu hãy nói giúp vài lời với ông Trần, tôi biết sai rồi, tôi không nên đắc tội với cậu, cậu muốn làm thế nào tôi cũng chịu nhưng xin cậu hãy nói giúp với ông Trần đừng đưổi tôi" Triệu Tử Yên biết nếu bản thân bị đuổi thì cái danh hiệu minh tinh sẽ biến mất sau một câu nói của Trần Thiên Vu.

Trần Thiên Vu có thể một tay nâng đỡ Triệu Tử Yên thì đồng dạng cũng có năng lực làm cho cô thân bại danh liệt, trở thành trò cười của thế nhân. Thủ đọan của Trần Thiên Vu, Triệu Tử Yên rõ ràng so với bất cứ kẻ nào.

Tiếng nói của Chu Dật Tài không thể nghi ngờ là làm cho cô gái đang tuyệt vọng này giống như vơ được khúc gỗ trong lúc chết đuối. Ngã gục ngay dưới chân Chu Dật Tài, lúc này vị minh tinh nổi tiếng này đã mất đi tất cả phong thái vốn có, khi cô nàng gỡ cái áo khóac minh tinh xuống thì bất cũng chỉ giống như một cô gái bình thường mà thôi.

Minh tinh, phú hào, quyền quý, thậm chí là những nhân vật có địa vị đứng cao chót vót thì sao? Khi bọn họ cởi bỏ cái lốt khóat bên ngoài thì kỳ thực cùng người bình thường có khác chi? Người thủy chung vẫn là người, chỉ là trong nhất thời hắn đứng cao hơn so với người khác mà thôi, nhưng có thể đứng vững trên cao không ngã thì có được bao nhiêut? Không lẽ chỉ khoát lốt áo ngoài chói lọi thì có thể cho là mình luôn cao thượng so với người khác sao?

Chu Dật Tài nhìn Triệu Tử Yên khóc không thành tiếng, không hề có vẻ miệt thị, nói: "Triệu tiểu thư, ông trời ban tặng cho cô một khuôn mặt đẹp đẽ nhưng cô lại không biết cách tôn trọng người khác, qua chuyện này xin cô nhớ kỹ mỗi một người ai cũng đều có chỗ đáng kính trọng của họ, không thể tùy tiện phỉ báng ô nhục được."

Dừng một chút, Chu Dật Tài nói tiếp: "Nhục người, người sẽ trả, xin cô nhớ kỹ cho. Tôi thấy với dung mạo xinh đẹp của cô, nếu có thêm một tấm lòng chính trực khoan dung thì tôi tin chắc thành công của cô sau này sẽ lớn hơn nữa. Chúc cô may mắn"

Nói xong, Chu Dật Tài xoay người đi, trở lại bên người Edward.

Triệu Tử Yên đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài, không có người nào đồng tình với cô bởi vì đây chính là hiện thực, đắc tội một người không nên đắc tội thì còn ai dám cứu vớt chứ.

Sau chuyện xảy ra, buổi tiệc cũng không thể tiếp tục. Sau khi khách mời rời đi hết thì Chu Dật Tài chào Trần Thiên Vu trở về phòng của mình.

"Chu, cô gái kia làm gì với các hạ thế?" Đi vào phòng cùng với Chu Dật Tài, Edward ngồi tại phòng hắn một hồi, điều này cũng đủ thấy Edward đối với Chu Dật Tài coi trọng thế nào. Với một quý tộc như hắn thì khi hắn quyết định đi vào phòng của một người nào đó và cùng người nọ nói chuyện với nhau thì hắn đã xem người đó là một người bạn thân tốt nhất trong đời.

"Bởi vì cô ta phỉ báng và ô nhục cha mẹ của ta." Chu Dật Tài nói.

Edward giận dữ nói: "Chu đáng mến, các hạ dự định bỏ qua như vậy sao? Nếu có người dám nói xấu cha mẹ của ta, ta sẽ. . ."

Chu Dật Tài có chút hiếu kỳ hỏi: "Edward các hạ sẽ làm thế nào?"

Edward đột nhiên cười nói: "Ta sẽ đem cô ta bán vào nhà thổ, ta Edward nói được thì sẽ làm được."

Chu Dật Tài nhìn thấy một tia ác độc từ trong ánh mắt mỉm cười của Edward. Giới quý tộc ở Châu Âu âm u ra sao Chu Dật Tài tuy rằng chưa từng chứng kiến nhưng cũng đã đọc nhiều nên cũng biết đôi chút.

Hai người hàn huyên thêm một hồi rồi tạm biệt nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.