[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 15 : Ý NGHĨ THẬT SỰ CỦA TRẦN THIÊN VU




Căn phòng rất rộng nhưng hiện tại Chu Dật Tài lại cảm thấy nó có chút nhỏ hẹp, không khí nặng nề khiến cho hắn thấy rất khó chịu. Hắn từ ghế sofa đứng lên, bước tới bước lui trong phòng, cuối cùng đi ra ngoài lan can, dõi mắt nhìn về phía xa xa.

Dịch Tài Trí móc từ trên người ra một điếu xì gà, sau đó yên lặng mồi lên, nhìn hắn dường như chẳng gấp gáp gì. Một sinh viên nghèo hai bàn tay trắng đối mặt đồng lương mê hoặc như thế thì hắn có thể chịu đựng được sao? Dịch Tài Trí tin rằng ngay cả bản thân hắn mười năm trước nếu rơi vào tình huống này, có thể có cơ hội bứoc vào tập đoàn tài chính quốc tế Trần thị như thế thì cũng sẽ không chút do dự mà đáp ứng.

Lúc này mặt trời đã sắp lặn, cảnh hòang hôn đúng thật là mê người. Chu Dật Tài nhìn ra phía xa xa, trong lòng cảm thán vô hạn. Ngày hôm qua lúc này, bản thân hắn vẫn là một người thanh niên chẳng có gì, nhưng qua mười mấy tiếng thì đã chuyển đổi chóng mặt, được kết bạn với một quý tộc hiển hách như Edward, có được một số tiền lớn, kế tiếp lại được Trần Thiên Vu đưa cho những điều kiện tốt nhất nữa.

Ngón tay phải nhẹ nhàng vuốt ve chiếc Nhẫn Công Đức trên tay trái, Chu Dật Tài biết những cái bản thân hiện đang có đều là do nó mang lại cho mình. Nếu như Nhẫn Công Đức không xuất hiện những điều thần kỳ như vậy thì bản thân hắn cũng chẳng khá hơn hồi trước là bao nhiêu. Một công việc với thu nhập hàng năm hơn 500,000 tệ, điều này trước đây cho hắn nghĩ hắn cũng chẳng dám nghĩ, tuy nhiên hiện tại lại có được những thứ quá tốt trước mặt, thế nhưng đem so sánh với tiềm lực của Sàn Giao Dịch Địa Ngục kia thì mấy thứ này cũng chẳng là cái gì.

"Xem ra mình thật vẫn còn quá thiếu kiến thức và còn trẻ quá!" Khi nghĩ thông suốt được điểm này, Chu Dật Tài dường như trút được gánh nặng. Tiền tài tuy rằng quan trọng nhưng phải do bản thân mình kiếm ra mới giỏi. Trần Thiên Vu sở dĩ cho hắn đãi ngộ tốt như vậy chủ yếu là trọng mặt mũi của Edward mà thôi. Ai cũng có thể nhìn ra được Edward đối với Chu Dật Tài rất chiếu cố, thậm chí đã xem hắn là bạn thân và đối đãi rất nhiệt tình. Dựa vào quan hệ mà thăng tiến thì không phải nguyên tắc của Chu Dật Tài. Cái người khác cho thì cũng là của người, Trần Thiên Vu có thể làm cho hắn một bước lên trời, đồng dạng một thời gian nào đó cũng có thể đẩy hắn xuống địa ngục. Còn như số tiền hắn phiên dịch, tuy cũng dựa vào Edward mà kiếm đựơc nhưng đó là hắn nhận nhiệm vụ và hòan thành nó cho nên Trần Thiên Vu không thể thu hồi khoản tiền này, bởi đó là thù lao của hắn. Nếu như trở thành nhân viên và làm việc cho Trần Thiên Vu thì lại khác rồi. Chu Dật Tài tin tưởng ngày hôm nay Trần Thiên Vu với một câu nói có thể cho hắn tất cả nhưng ngày mai Trần Thiên Vu cũng chỉ cần một câu nói là có thể lấy hết mọi thứ từ trong tay hắn, cho nên chỉ có cái bản thân mình làm ra mới là tốt nhất thôi.

Chu Dật Tài lắc đầu, hiểu ra nguyên nhân đúng là bởi vì bản thân hắn tuổi còn quá trẻ nên mới rơi vào sự hoang mang nhất thời này. Trở vào trong phòng đối mặt với Dịch Tài Trí, Chu Dật Tài cảm giác được tâm tình của bản thân đã biến hóa, cũng không hề ghét Dịch Tài Trí nữa, tựa hồ là hắn đang đối diện với một người trong suốt vậy, mỉm cười nói: "Rất cảm ơn sự thưởng thức của ông Trần đối với tôi, nhưng tôi nghĩ tôi không thể tiếp thu ý tốt của ông ta được, thật xin lỗi."

Vẻ tự tin trên mặt Dịch Tài Trí trong nháy mắt biến mất, một cỗ phẫn nộ trong lòng dường như muốn bạo phát ra. Hắn đã cố sức dùng lời ngon ngọt, theo ý tứ của Trần Thiên Vu mời gọi nhưng lại nhận đựơc một lời từ chối thẳng thừng của Chu Dật Tài, hắn cảm giác tôn nghiêm của hắn dường như bị quẳng vào thùng rác vậy.

Ngay khi Dịch Tài Trí sắp bạo phát sự phẫn nộ thì ánh mắt của hắn cùng với ánh mắt của Chu Dật Tài chạm nhau, một loại cảm giác khác thường chảy vào nội tâm hắn khiến lòng hắn run rẩy một chút.

"Người thanh niên này sao lại biến đổi hoàn toàn thế, như là hai người vậy" Một ý nghĩ trong đầu làm cho Dịch Tài Trí kìm chế lấy sự phẫn nộ của hắn. Bởi vì lúc này Dịch Tài Trí đột nhiên phát hiện, con người của Chu Dật Tài đã hòan toàn biến hóa, hắn tuy vẫn còn là một sinh viên nhưng cái lọai tự tin và khí chất ngạo nghễ bây giờ thì hắn lúc trứơc chẳng hề có đựơc, tựa như hai ngừơi khác nhau vậy.

Dịch Tài Trí lắc đầu, tuy nhiên hắn dù sao cũng là người cơ trí, trong lòng cân nhắc tâm tình, vẫn là ngoài cười trong không cười nói: "Xem ra đúng là ta đã đường đột rồi. Thôi không dám làm phiền cậu nữa, hãy nghỉ ngơi một chút đi, trước khi buổi tiệc bắt đầu ta sẽ cho người đến gọi cậu. Ta có việc cần làm, phải đi đây"

Khi Dịch Tài Trí đi ra khỏi phòng thì trên mặt hiện ra vẻ âm lãnh cực kỳ, thì thào đắc ý nói: "Thực sự là một tên không biết thức thời, tuy nhiên chuyện giống như ý muốn của ta", lạnh lùng cười vài tiếng rồi đi về một hướng của biệt thự.

Dịch Tài Trí có thể tiến lên đựơc địa vị của ngày hôm nay thì khẳng định hắn cũng có chỗ xuất chúng. Cái hắn có là thủ đoạn sắc sảo, thi triển ra mà không hề để lại vết tích nên mới đựơc Trần Thiên Vu chọn làm phụ tá đắc lực.

Quẹo trái, quẹo phải, Dịch Tài Trí đi tới trước một cánh cửa, vẻ đắc ý mỉm cười trên mặt biến mất, thay vào đó là một bộ mặt lấy lòng rồi đẩy cửa đi vào.

Trần Thiên Vu đang ngồi chiễm trệ trên ghế sofa, ánh mắt như điện, khí thế bức người, đây mới đúng là khí chất của một nhân vật lớn.

"Hắn nói sao?" Trần Thiên Vu tựa ngừơi trên ghế sofa, đối với Dịch Tài Trí hắn rất quen thuộc nên không cần nhìn hỏi luôn.

Dịch Tài Trí bất đắc dĩ cười vài tiếng nhưng cũng không đáp lời. Trả lời hoặc không trả lời cũng là một cách trả lời mà thôi.

Trần Thiên Vu phất phất tay nói: "Một nhân vật nhỏ mà thôi, hắn không muốn tới công ty làm việc thì kệ hắn, cái ta coi trọng chính là sự tài hoa về ngôn ngữ của hắn, thật không ngờ hắn lại biết tiếng Latin. Quên đi, đừng nói việc này nữa, chuyện ta bảo ngươi làm tới đâu rồi?"

Dịch Tài Trí cẩn thận nói: "Edward có thể là một đứa con riêng. Trong gia tộc của Edward chỉ có hai người con mà thôi, họ đều đã hơn ba mươi tuổi cả rồi, tuyệt không trẻ giống như Edward vậy. Hơn nữa, thông qua một người bạn tại Đức nói thì trong xã hội thượng lưu vẫn có lời đồn là trửơng gia tộc có một đứa con riêng, tuy nhiên tình huống thực tế ra sao thì chúng ta thật không biết được, chỉ suy đoán mà thôi. Không thể bởi vì một lời đồn mà nhận định Edward là con riêng được, vì nếu mạo muội đắc tội loại ngừơi thừa kế gia tộc này thì thật không ổn. Chuyện này xin ông Trần cho biết phải làm sao?"

Trần Thiên Vu chính là thích loại người biết chừng mực như Dịch Tài Trí, ngòai việc bày mưu tính kế còn biết rõ thân phận của bản thân. Gật đầu rồi đứng lên, bứơc vài bứơc nói: "Việc này nhất định phải tra cho rõ ràng tường tận. Sáng mai, ngươi hãy gọi điện thoại đến Đức, bất luận là phải trả cái giá nào cũng phải điều tra cho rõ thân phận của Edward"

Dịch Tài Trí khom lưng đáp: "Vâng, ông Trần", dường như muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi.

Trần Thiên Vu nói tiếp: "Ngươi muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng, mau nói đi"

"Ông Trần, nếu như Edward thực sự là con ruột trong gia tộc thì loại ngừơi có thân phận như hắn vì sao lại vội vội vàng vàng bay đến đây, ngoài ra cũng không hề mang theo phiên dịch nữa. Điều càng khả nghi hơn chính là cận vệ cũng không có. Nếu như Edward thật sự là ngừơi thừa kế hợp pháp của gia tộc thì gia tộc của hắn làm sao cho phép một người thiếu gia của họ lẻ loi một mình ở một địa phương xa lạ đựơc? Chuyện này là điểm đáng ngờ thứ nhất." Dịch Tài Trí phân tích, rất khẳng định nói: "Ngoài ra cho dù những suy đóan trên không đúng thì khi gia tộc Edward biết đựơc hắn đã đến đây nhưng tại sao họ lại không phái người tới, chỉ có trưởng gia tộc gọi điện thọai cho ông Trần thôi. Như vậy, chỉ có hai khả năng có thể tồn tại, cái thứ nhất chính là gia tộc của Edward căn bản không quan tâm đến hắn, và điều này cũng chứng minh đựơc hắn không có quyền thừa kế. Cái thứ hai chính là gia tộc Edward đã phái người tới đây nhưng lại âm thầm đi theo bảo vệ, và vì thế nên cha của Edward mới bảo ông Trần chiếu cố Edward tại đây mà thôi, nhưng cho dù là khả năng nào đi nữa thì cũng chứng minh Edward đúng là có vấn đề"

"Không sai." Trần Thiên Vu kích động lên, "Vậy ý của ngươi thế nào?"

Dịch Tài Trí trên mặt cũng không có vẻ đắc ý, vẫn cung kính nói: "Cha của Edward đã già rồi, ngừơi thừa kế sẽ là một trong các con của ông ta, nếu như bởi vì xử lý không tốt sự việc và đắc tội với người thừa kế của gia tộc thì thật không nên. Xin ông Trần ra lệnh cho biết hiện tại phải làm sao?"

Trần Thiên Vu tâm phiền ý loạn đi qua đi lại. Hắn là một người rất cẩn thận, sẽ không bởi vì những lời của Dịch Tài Trí mà hành động nông nổi, dù sao những lời này cũng vẫn là suy đóan mà thôi. Trứơc khi thân phận thực sự của Edward vẫn chưa đựơc xác minh rõ thì hắn tuyệt không dám mạo hiểm ra quyết định. Sau một lúc suy nghĩ, Trần Thiên Vu lạnh lùng nói: "Có hai việc ta muốn ngươi lo liệu, chuyện thứ nhất là đối với Edward thái độ vẫn như trước, nghìn vạn lần không được để lộ sơ hở. Chuyện thứ hai là lập tức liên hệ với người bạn của ngươi ở Đức, dù bất cứ giá nào cũng phải tra rõ thân phận thật sự của Edward trong thời gian ngắn nhất. Ngươi đi làm việc đi, nếu có tin tức lập tức đến báo cho ta"

"Vâng, ông Trần."

----------------

Mắt thấy Dịch Tài Trí ra ngòai và đóng cửa lại, Chu Dật Tài cảm thấy vô lực ngồi phịch trên ghế sofa, đồng thời đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Sau khi trải qua chuyện này, Chu Dật Tài cũng có cảm giác bản thân hắn đã thành thục không ít, nằm ở trên ghế sofa suy nghĩ một chút, cảm thấy mệt mỏi ngủ lúc nào không hay.

Cảm giác có người đang nhẹ nhàng lay hắn, Chu Dật Tài bỗng nhiên mở mắt ra, trứơc mắt hắn là một người đàn ông trung niên đang mỉm cười nhìn hắn. Chu Dật Tài biết buổi tiệc đã bắt đầu rồi.

Sau khi vệ sinh xong, Chu Dật Tài đi theo người đàn ông trung niên và đến đựơc một gian phòng rất rộng.

Là một tỷ phú, Trần Thiên Vu đối với nơi ở của mình quả thật là cao, bất luận là ở trong những gian phòng hay là hành lang thì cũng trang trí bằng những bức tranh nổi tiếng và tuyệt đẹp của phương tây cùng với tranh họa thư pháp cổ, qua chi tiết này cũng có thể thấy Trần Thiên Vu cũng rất có sở thích đối với đồ cổ.

Khi Chu Dật Tài đến nơi thì nhìn thấy Edward đang cầm một bình gốm trong tay thưởng thức vẻ đẹp của nó, thần tình rất chăm chú và hiếu kỳ.

Bởi vì không thể giao tiếp với Edward đựơc nên Trần Thiên Vu chỉ có thể bất đắc dĩ đứng bên cạnh và yên lặng nhìn món đồ cổ trong tay Edward.

Thấy Chu Dật Tài đi đến, Edward cầm cái bình cổ trong tay, nhiệt tình chạy tới: "Chu, các hạ đối với đồ cổ có nghiên cứu không? Nếu có thì hãy nói cho ta biết một chút về cái bình tuyệt đẹp này đi"

Chu Dật Tài hơi nhíu mày, cái thứ đồ cổ này trong mắt những chuyên gia trong giới thì đúng là bảo bối, trong mắt của thương nhân buôn bán thì nó là thứ mang lại giàu có, nhưng thứ đồ cổ thật giả ra sao Chu Dật Tài xác thực là không hề biết chút gì.

Có người nói chơi thứ đồ cổ này phải có nhãn lực, nó có thể khiến cho người ta trong một đêm phất nhanh và cũng có thể làm cho người ta táng gia bại sản. Người không có thực lực thì đừng nên rớ vào. Chuyển ánh mắt nhìn sang Trần Thiên Vu, Chu Dật Tài thấy được sự tự tin và thần sắc kiêu ngạo của hắn, trong lòng khẽ động, cười nói: "Edward các hạ, thứ này đã nằm trong nhà của ông Trần đây vậy thì hãy để ông Trần nói sơ về nó với các hạ vậy"

"Cái bình gốm này là ta tốn 2 triệu tệ mua lại của một người và cũng đã mời mấy ngừơi bạn chuyên gia về bình gốm xem xét dùm, họ đã xác nhận nó đúng là của nghệ nhân Trần Minh Viễn thời Khang Hi" Trần Thiên Vu có chút đắc ý nói.

Chu Dật Tài nhận cái bình gốm từ trong tay của Edward, vẻ ngoài rất tinh xảo đẹp mắt, hoa văn rõ ràng tự nhiên, đúng là một cái bình gốm đựơc bảo vệ rất tốt.

Chu Dật Tài lật ngược đáp bình lên thì thấy được ba chữ "Trần Minh Viễn" rất nhỏ.

Trần Minh Viễn người này Chu Dật Tài có đọc qua trong sách, đó là một nghệ nhân nổi danh sống vào thời Khang Hi (khoảng 1651-1722), người Nghi Hưng, tự là Minh Viễn, Hào Hạc Phong, rất nổi danh về chế tạo các loại ly, bình, hạp....

Nếu như cái bình gốm này thực sự là đựơc Trần Minh Viễn chế tạo thì cái giá 2 triệu tệ xác thực là không hề cao. Nhưng đồ cổ thứ này, ai cũng không thể xác định đựơc có đúng là chính tay Trần Minh Viễn chế tạo hay không vì đồ cổ giả cũng rất nhiều, các chuyên gia cũng không thể có đáp án chính xác đựơc. Chu Dật Tài tự nhiên cũng không dám nghĩ loạn, cầm bình gốm thưởng thức một chút rồi trả về tay của Edward.

Từ thần sắc của Edward có thể thấy được, hắn đối với cái bình gốm này cảm thấy rất hứng thú, có chút lưu luyến không nỡ rời xa, tuy nhiên bề ngòai của hắn thì vẫn như không có gì, ngay cả Trần Thiên Vu ánh mắt sắc bén cũng không phát hiện đựơc, nếu không thì mặc dù hắn đang hoài nghi về thân phận của Edward cũng khẳng định sẽ phóng đến mựơn cớ lấy lòng.

Chu Dật Tài đứng nhìn Edward và rất bội phục thái độ làm người của hắn, quả đúng là một thân sĩ điển hình, không hề muốn lấy đồ mà ngừơi khác thích, ngòai ra Chu Dật còn thầm bội phục đối với sự giàu có của Trần Thiên Vu.

Đúng lúc đó thì cánh cửa lớn đựơc mở ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc như quản gia đi đến, đối với mọi người chào hỏi rồi mở miệng nói: "Thưa ông Trần, buổi tiệc đã sẵn sàng, khách đã đến đông đủ"

Trần Thiên Vu là chủ nhân của buổi tiệc, theo lý hắn nên ra mặt để nói chuyện nhưng bởi vì sự có mặt của Edward và buổi tiệc này lại là vì Edward mà chuẩn bị nên Trần Thiên Vu chỉ phái quản gia ra mặt tiếp khách thôi, qua đó cũng có thể thấy được Trần Thiên Vu đối với vị quý tộc đến từ Châu Âu xa xôi này tôn sùng cỡ nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.