[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 14 : NGƯỜI CÓ QUYỀN THẾ CHÂN CHÍNH




Chờ khi chiếc xe chạy khỏi tầm mắt thì Triệu Minh Hùng mới xoay người đi trở về phòng làm việc, vừa tới trước cửa phòng thì vẻ đắc ý nói cười trên mặt khi nãy trong nháy mắt đã biến mất. Hắn hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.

Căn phòng không lớn lắm, bày biện rất đơn giản nhưng được cái rất đẹp và tinh xảo. Ở bên cạnh cửa sổ trong góc phòng có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên cái ghế bằng gỗ lim, nhìn Triệu Minh Hùng bước vào.

"Thật xin lỗi Vương thiếu gia, có chút chuyện cần xử lý khiến cho ngài phải đợi lâu." Triệu Minh Hùng nói với thái độ rất cung kính, sau đó cũng ngồi xuống cái ghế bên trái của người trung niên.

Tuổi của Triệu Minh Hùng đã quá năm mươi, có thể ngồi đựơc trên cái ghế hiệu trưởng của trường đại học nổi tiếng như vậy thì tự nhiên phải có năng lực và các thế lực phía sau trợ giúp. Tại thành phố Thâm Hài này, hắn cũng là một nhân vật nổi danh, ngay cả phú hào như Trần Thiên Vu hắn cũng không cung kính như thế nhưng người trung niên ngồi trước mắt này thọat nhìn thì tuổi nhỏ hơn hắn, chỉ khỏang bốn mươi mà thôi, thế nhưng lại làm cho hắn tất cung tất kính, thậm chí có chút ý tứ lấy lòng.

Người trung niên vẻ ngoài cũng không tính là tuấn mỹ cho lắm nhưng lại rất có khí thế, làm cho ngừơi khác có cảm giác bị áp bách, chỉ có người quyền thế điên đảo càn khôn mới có được khí chất như vậy. Đứng ở phía sau hắn chính là một người thanh niên tóc ngắn khỏang hai mươi tuổi, vóc người cao to, cơ thể tựa như đúc từ sắt thép, phảng phất ẩn chứa sức mạnh kinh người, hơn nữa còn tóat ra một cổ sát khí, chỉ có những ngừơi đôi tay nhuốm đầy máu tanh mới có thể đựơc khí thế như vậy.

Người trung niên đưa tay lấy một điếu xì gà từ trong túi ra, tên thanh niên tóc ngắn lập tức mồi lửa cho hắn. Hắn rít một hơi thật sâu rồi thở ra, thần sắc không mừng không nộ, chỉ dùng đôi mắt thần thái dị thường nhìn Triệu Minh Hùng nói: "Ngừơi sinh viên kia rất thú vị, tôi có chút hiếu kỳ về cậu tạ, không biết là gia đình nào có thể bồi dưỡng ra một nhân tài như thế? Số người tinh thông tiếng Latin trong nước hiện tại vượt không quá mừơi ngừơi, thật không biết cậu ấy đã theo ai mà học được."

Người sinh viên được nói đến hiển nhiên chính là Chu Dật Tài.

Triệu Minh Hùng thần sắc khẽ động, dường như nhớ tới cái gì, nói: "Trong số mười người thì Vương thiếu gia đây chắc hẳn cũng là một người trong số đó"

Người trung niên vẫn yên lặng hút thuốc, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Đột nhiên hắn đứng lên, nói: "Được rồi, ta cũng phải đi đây. Lần này tới thành phố Thâm Hải này chủ yếu là tham gia hội đồ cổ vào ngày mốt thôi, nhân tiện ghé qua thăm hỏi chút thôi."

Triệu Minh Hùng cũng đứng lên nhưng không hề có ý tứ giữ lại, chỉ nói: "Vương thiếu gia không muốn ngồi chơi thêm một chút sao?" Giọng nói của hắn có cung kính nhưng không phải nhiệt tình cho lắm, nhưng cũng không lãnh đạm, dường như là nhân viên đang nói chuyện với cấp trên vậy.

Tuy nhiên vì sự hiếu kỳ trong lòng, Triệu Minh Hùng lại hỏi ra một vấn đề hắn rất muốn biết: "Tại sao Vương thiếu gia lại không đi gặp Edward?" Rất hiển nhiên, Triệu Minh Hùng cũng biết rõ Edward có thân phận rất hiển hách.

Người trung niên cười nói: "Gia tộc của Edward đúng là đứng số một số hai trên thế giới này, một nhân vật như vậy thì rất nhiều người muốn tạo quan hệ cũng là thường tình, tuy nhiên đối với Vương Vũ Hàng này thì không có gì quan trọng cho lắm"

Ngữ khí của Vương Vũ Hàng rất kiêu ngạo.

Cũng không chờ Triệu Minh Hùng nói tiếp thì người thanh niên tóc ngắn đi theo phía sau đột nhiên hỏi: "Ông Triệu, xin hỏi người sinh viên kia tên họ là gì?"

"Chu Dật Tài." Triệu Minh Hùng khẳng định hồi đáp.

"Chu Dật Tài, rất thú vị, nếu như hắn đối với đồ cổ cũng có hứng thú thì ta đối với hắn sẽ càng cảm thấy hứng thú hơn." Vương Vũ Hàng lẩm bẩm nói một câu không ai hiểu ý tứ rồi mang theo người thanh niên rời khỏi phòng.

-------------------

Trần Thiên Vu quả nhiên là một người tâm cơ linh hoạt, hắn cũng không cho xe chở Chu Dật Tài và Edward trực tiếp tới chỗ của hắn mà là bảo tài xế chạy về một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố.

Bởi vì hắn quan sát thấy đựơc Edward có bộ dáng mệt mỏi rã rời và biết cái Edward đang cần chính là thức ăn và sau đó là một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi. Vì thế trước tiên hắn mang Chu Dật Tài và Edward tới nhà hàng ăn một bữa.

Sau khi ăn uống no nê thì hắn mới mang Edward trờ về biệt thự của hắn, sau đó bố trí một căn phòng yên tĩnh cho Edward tắm rửa và nghỉ ngơi.

Sau khi Edward ngủ rồi thì Chu Dật Tài rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm. Đứng ngoài lan can căn phòng Trần Thiên Vu an bài cho hắn quan sát khu biệt thự.

Mọi thứ đựơc bố trí rất độc đáo và tinh xảo, hoàn toàn hòa hợp với cảnh sắc xung quanh của khu biệt thự. Một cái hồ bơi rất rộng và xa hoa nằm ở giữa, bên trái là một khu vườn rậm rạp, bên phải có thể trông thấy biển rộng phía xa xa, ở phía sau căn biệt thự có một cái sân không nhỏ. Tòan bộ khu biệt thự này có diện tích rất rộng, khoảng chừng gần 10,000 mét vuông.

"Đây là nơi ở của phú hào sao?" Chu Dật Tài đứng bên cạnh cửa sổ tinh tế quan sát và đánh giá nơi này, xong trong lòng không khỏi cảm thán thì thào. Nơi kẻ có tiền ở quả nhiên không phải là sinh viên nghèo như hắn có thể nghĩ tới. Thậm chí ngay cả bãi đậu xe của Trần Thiên Vu thôi so với căn nhà cha mẹ hắn để lại cũng lớn và xa hoa hơn nhiều.

Tuy nhiên nếu so sánh thì Chu Dật Tài càng thích căn nhà của cha mẹ hắn để lại hơn, nhưng chỉ đáng tiếc. . .

Thở dài một tiếng, Chu Dật Tài cũng cảm giác có chút mệt mỏi, dự định đi nghỉ ngơi một chút. Hắn biết nếu Trần Thiên Vu đã chuẩn bị buổi tiệc hoan nghênh Edward thì người được mời dự khẳng định sẽ là những người giàu có và quyền quý trong thành phố Thâm Hải này.

Vừa mới trở lại phòng thì tiếng "cốc cốc..." vang lên, tiếp theo cửa được đẩy ra, một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi bước vào.

Người này thân hình cao gầy, tay chân thô to, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy khó lường, toát ra một loại ấn tượng độc ác lạnh lùng vô tình. Khí chất lạnh lùng của hắn khiến cho Chu Dật Tài cảm thấy rất khó chịu.

Người này Chu Dật Tài cũng đã từng gặp qua, đó là ngừơi đi theo phía sau Trần Thiên Vu, hình như tên gọi là Dịch Tài Trí. Qua tên của hắn thì cũng có thể thấy được hắn là một nhân vật đầy mưu trí bên cạnh Trần Thiên Vu.

Vừa nhìn thấy Chu Dật Tài, trên mặt Dịch Tài Trí lộ ra nụ cười nhưng nụ cười này lại làm cho Chu Dật Tài có cảm giác nó rất dối trá. Hắn lên tiếng hỏi: "Chu huynh đệ không định nghỉ ngơi một chút sao?"

Chu Dật Tài cũng cười cười, nói: "Đang định ngủ một chút, ông Dịch đến đây tìm tôi có việc gì thế?"

Dịch Tài Trí gật đầu, trực tiếp đi tới cái ghế sofa ngồi xuống, Chu Dật Tài thở dài một hơi rồi cũng đi theo. Qua việc hắn không để Chu Dật Tài vào mắt có thể thấy được Dịch Tài Trí tuyệt đối đúng là một nhân vật rất theo thời thế, không có Edward và Trần Thiên Vu ở đây thì Dịch Tài Trí cũng lộ ra tác phong quen thuộc của hắn.

Với sự cảm nhận của Dịch Tài Trí thì Chu Dật Tài tuy rằng là một nhân tài, người có thể tinh thông tiếng Latin trong nước rất ít ỏi nhưng cũng không có nghĩa là không có. Với quyền thế và quan hệ của Trần Thiên Vu thì muốn tìm được một người có thể phiên dịch tiếng Latin cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Điều duy nhất làm cho Dịch Tài Trí nghĩ không ra chính là tại sao Trần Thiên Vu lại phái người có thân phận như hắn đến tiếp Chu Dật Tài, thậm chí còn có có chút ý tứ lấy lòng nữa. Việc này không chỉ làm cho Dịch Tài Trí cảm thấy tức giận mà còn làm cho hắn đối với Chu Dật Tài nảy sinh tâm lý kỳ thị.

Chu Dật Tài cho dù là một nhân tài thì cũng chỉ là tên sinh viên nghèo rớt mồng tơi mà thôi, Dịch Tài Trí sẽ không bao giờ tỏ ra tôn trọng đối với hắn.

Chu Dật Tài cũng không ngồi xuống, chỉ là đứng nhìn Dịch Tài Trí chờ hắn lên tiếng. Qua một hồi lâu, Dịch Tài Trí mới nói: "Có chút việc nhỏ muốn tìm Chu huynh đệ bàn bạc một chút, thuận tiện mang tới thù lao của ông Trần luôn, đây là tấm chi phiếu 500,000 tệ, Chu huynh đệ hãy nhận lấy."

Nhìn thấy trên tờ giấy nhỏ hé có viết con số 500,000 tệ, Chu Dật Tài cũng không khách khí cầm lấy bỏ vào túi, nói: "Cảm ơn ông Trần, cảm ơn ông Dịch"

"Đây vốn là cái thuộc về Chu huynh đệ, ha ha, ngày hôm nay cậu đã giúp đỡ ông Trần một đại ân, Chu huynh đệ quả đúng là người có tài hoa xuất chúng, số tiền này người bình thường muốn cũng không có được! Cậu cũng đừng gọi ta là ông này ông nọ nữa, tuổi của ta lớn hơn cậu một chút thôi, chắc cũng cỡ tuổi cha chú cậu, gọi là chú Dịch đi, ông này ông nọ thật khách khí quá đấy." Dịch Tài Trí nói xong phất phất tay, ý bảo Chu Dật Tài ngồi xuống.

Chu Dật Tài hơi nhíu mày, trong ánh mắt xẹt qua một tia tức giận nhưng lập tức biến mất. Mấy lời nói kia không chỉ chói tai mà còn lại muốn làm cha chú hắn nữa, trong lòng rất giận nghĩ: "Mẹ kiếp, ông đây kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình, đứng sau lưng núp gió như ngươi lúc đó sao không ra mặt đi, muốn làm cha chú của ta à, còn khuya, đi chết đi"

Trong lòng thầm mắng chửi nhưng Chu Dật Tài cũng ngồi xuống và cũng không mở miệng, chỉ là lạnh lùng nhìn Dịch Tài Trí, biết hắn sẽ có chuyện hỏi tiếp.

Quả nhiên, Dịch Tài Trí ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chu huynh đệ có hứng thú làm việc cho ông Trần không? Lương một năm tuyệt đối không ít hơn con số trên tấm chi phiếu kia đâu, thậm chí còn được sắp xếp một vị trí công việc rất tốt nữa"

Đây là những điều kiện thật mê hoặc mà Trần Thiên Vu đưa ra, một vị trí công việc tốt và lương cao, ngay cả những sinh viên tốt nghiệp lọai xuất sắc cũng chẳng có đựơc đãi ngộ như vậy. Hắn tin tưởng một người sinh viên như Chu Dật Tài nghe đựơc thì không cách nào chống cự lại nổi.

Chu Dật Tài ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ nghi hoặc, có chút không thể tin lời của Dịch Tài Trí, đích thực là những lời kia có sự mê hoặc quá lớn , có chút ấp a ấp úng nói: "Ông Trần. . . ông Trần thực sự là nói vậy ?"

Mặt Dịch Tài Trí lộ ra vẻ miệt thị, âm thầm cười lạnh nghĩ: "Sinh viên nghèo chính là sinh viên nghèo, nghe đựơc mức lương 500,000 tệ đã kích động như vậy, thật là thứ không có tiền đồ, xem ra thế giới này người nghèo thật nhiều quá.", tuy nhiên lại dùng giọng rất thành khẩn nói: "Chu huynh đệ, cậu có thể không tin lời nói của ta nhưng xin đừng hoài nghi tâm ý của ông Trần. Ông Trần có thể có đựơc thành tựu của hôm nay không phải là dựa vào người khác và cũng không phải dựa vào âm mưu thủ đoạn mà là chính bản thân và đôi tay của ông Trần dốc sức làm nên, uy tín của ông Trần mọi người ai ai cũng biết cả. Nếu ông Trần đã hứa với cậu điều kiện tốt như vậy thì chắc chắn sẽ làm được"

Nói xong dừng lại một chút, vẻ miệt thị trên mặt Dịch Tài Trí lại biểu hiện ra, lạnh lùng cười nói tiếp: "Người như ông Trần trả lương 500,000 tệ cho một ngừơi phiên dịch cơ bản là chuyện chẳng thấm vào đâu. Tiền trong mắt nhân vật như ông Trần mà nói thì chỉ là những con số mà thôi, nếu ông Trần đã xem trọng cậu như vậy thì cậu hãy nắm chắc cơ hội đi, đừng làm cho ông Trần thất vọng, đây là cơ hội mà không phải ai cũng may mắn có được đâu"

Lời của Dịch Tài Trí tuy rằng nói có gắn móc câu nhưng đây vốn là tính cách con người của hắn, cùng Trần Thiên Vu không hề có quan hệ gì. Chu Dật Tài tin tưởng Trần Thiên Vu tuyệt sẽ không nói với hắn như vậy, khẳng định là tên trứơc mắt đối với mình có gì rồi nên mới nói thế. Do đó Chu Dật Tài chỉ lạnh lùng cười, coi những lời hắn vừa nói như là gió thoảng bên tai, không hề đặt ở trong lòng.

"Cho phép tôi suy nghĩ một chút" Điều kiện của Trần Thiên Vu lần này quả thật là mê người, Chu Dật Tài tin chắc rằng với điều kiện như thế thì sẽ không có bất cứ ngừơi sinh viên nào cự tuyệt nổi.

Dịch Tài Trí đột nhiên trầm mặc, vẻ đắc ý trên mặt càng ngày càng đậm.

Trong mắt hắn, Chu Dật Tài chỉ là một tên nghèo xơ nghèo xác gặp vận may mà thôi. Nghèo thì vẫn là nghèo, dù cho có gặp may mắn một lần thì thế nào, không lẽ ông trời suốt đời đi theo phù hộ hắn sao?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.