[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 13 : BỊ CHƠI MỘT VỐ




Nghe được lời phiên dịch của Chu Dật Tài, Edward hét ầm lên, cái gì lễ nghi quý tộc, cái gì tư thái ưu nhã đều bị hắn quẳng đi hết. Có gì quan trọng hơn là hoàn thành nguyện vọng đây?.

Tiếng thét chói tai của Edward vang lên liền làm cho tất cả mọi nguời kinh ngạc và tự hỏi rốt cuộc là người như thế nào mà có thể khiến cho vị quý tộc hiển hách từ Châu Âu xa xôi chạy đến nơi này tìm hắn.

Qua lời nói và cử chỉ của Edward, Chu Dật Tài có thể thấy được tầm quan trọng của người mà Edward muốn tìm. Nhưng mặc kệ thế nào, có thể có biện pháp giải quyết khó khăn của Edward thì Chu Dật Tài cũng mừng thay cho hắn.

"Cảm ơn Chúa, xem ra con sẽ mau chóng hòan thành được tâm nguyện rồi" Edward thì thào tự nói nói, không hề lo lắng đến những cử chỉ làm mất thân phận của hắn, ánh mắt mong chờ nhìn vào Triệu Minh Hùng, chờ cho ông ta nói tiếp.

Triệu Minh Hùng chậm rãi nói: "Kỳ thực rất đơn giản, người này đã khiến cho Edward tiên sinh hứng thú như vậy và không quản ngàn dặm xa xôi tới đây tìm kiếm, như vậy thì ngừơi này chắc chắn là phải có năng lực gì đó phi phàm lắm. Chúng ta tạm thời đem mục tiêu gói gọn trong tất cả sinh viên đi. Tôi tin chắc một ngừơi như thế tuyệt đối không phải là loại ngừơi bình thường, cuối tuần này, à. . cũng chính là ngày mai, trường chúng tôi sẽ tổ chức lễ kỷ niệm, chúc mừng trường thành lập tròn một trăm năm. Lúc đó, phàm là những sinh viên xuất sắc thì sẽ lên đài biểu diễn tài hoa của bản thân. Edward tiên sinh có thể từ đó nhìn xem có ai là ngừơi mà mình muốn tìm hay không?"

Xác thực, phương pháp này dĩ nhiên có chút không ổn nhưng trong tình hình này thì nó cũng là chính là biện pháp duy nhất. Bởi vì Edward vốn không biết người đó tên họ là gì, đang làm cái gì, là sinh viên hay là giáo sư.... Edward hoàn toàn chẳng biết gì cả. Thế nhưng tại sao một người như vậy mà có thể làm cho một nhân vật hiển hách như Edward tới đây tìm hắn chứ? Tin chắc ngay cả bản thân Edward cũng cảm thấy mông lung. Về phần tại sao Edward cứ khăng khăng một mực muốn tìm người này thì sợ rằng chỉ có một mình bản thân hắn biết mà thôi.

Sau khi nghe được Chu Dật Tài phiên dịch, Edward vốn tâm tình đang rất kích động liền tỉnh táo lại. Tuy rằng hắn cũng biết phương pháp này không nhất định có thể giúp được hắn, nhưng có cũng còn hơn không.

"Reng...reng....." chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Chu Dật Tài móc điện thoại cầm tay ra nhìn, sau đó nói một tiếng xin lỗi với Edward và Trần Thiên Vu rồi đi ra một bên, bắt máy: "A lô, là lão nhị à, có chuyện gì không?"

Vương Trường Tử giọng rất lớn, rất gấp, đồng thời cũng rất oán giận nói: "Lão tứ, chuyện phiền toái rồi. Con bé Ngụy Lam kia lần này chơi ngươi một vố, ta mới vừa biết được tin thì vội vã điện thoại cho ngươi liền đây"

"Ngụy Lam?" Chu Dật Tài nhíu mày, hắn không muốn đề cập chuyện gì về cô gái này nên có chút phiền não hỏi: "Lão nhị, rốt cục là chuyện gì, cứ nói thẳng đi."

Vương Trường Tử nói tiếp: "Ngươi có biết ngày mai chính là lễ kỷ niệm trăm năm trường ta thành lập không?"

"Việc này ta biết, mau nói vào trọng điểm đi" Chu Dật Tài trả lời, trong lòng suy nghĩ Ngụy Lam tại sao lại chơi hắn chớ?

"Con bé Ngụy Lam đem tên của ngươi cho vào danh sách tiết mục diễn xuất, hát bài hát "Anh rốt cục yêu ai?". . ."

"Ngươi nói cái gì?" Vương Trường Tử lời còn chưa dứt, Chu Dật Tài đã hét to.

"Kỳ thực chúng ta cũng biết, huynh đệ ngươi không có khiếu ca hát, tiếng hát như ma chê quỷ hờn. Con bé đó hiển nhiên cũng biêt khuyết điểm này của ngươi nên mới cố ý chơi ngươi như vậy, muốn ngươi trước mặt toàn bộ giáo sư và sinh viên rước lấy nhục nhã, thực sự là quá độc mà!" Tiếng của lão tam Lý Hài vang lên trong điện thoại.

"Được rồi, ta biết rồi, cảm ơn lão nhị" Chu Dật Tài đáp lại, tuy nhiên trong lòng hắn dường như có một cơn phẫn nộ muốn bạo phát ra, tức giận đến nỗi thân thể cũng run.

"Muốn làm ta mất mặt sao?" Chu Dật Tài cười lạnh. Người khác không biết chứ hắn thì còn lạ gì? Lời bài hát "Anh rốt cục yêu ai?" mới là mục đích của Ngụy Lam, bởi vì nếu là người nào quen biết Chu Dật Tài thì cũng biết hắn bị Ngụy Lam "đá".

"Van cầu em cho anh một cơ hội. . . . Ngụy Lam, đây mới là dụng tâm chân chính của cô phải không?" Chu Dật Tài rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đối với cô gái này hắn đã thất vọng cực độ rồi.

"Bốp" Một bàn tay trắng noãn vỗ vào vai Chu Dật Tài, tiếp đó lời của Edward vang lên bên tai: "Chu, gặp chuyện gì không vui à? Chúng ta không phải đã là bạn bè sao, có chuyện gì không vui thì hãy nói cho ta nghe một chút đi"

Chu Dật Tài miễng cưỡng cười cười, tay để điện thoại di động vào trong túi, nói: "Chỉ là một vấn đề nho nhỏ thôi. Được rồi, các hạ đã có quyết định gì chưa?"

Edward nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Chỉ có Chúa mới biết ngừơi này quan trọng thế nào đối với gia tộc của ta thôi, đây là vấn đề Chúa đưa ra thử thách ta, ta còn biết làm gì đây? Chỉ hy vọng dưới sự trợ giúp của mọi người ta có thể đạt thành tâm nguyện. Được rồi Chu, Trần Thiên Vu tiên sinh đêm nay vì ta đặc biệt mở một buổi tiệc, ta muốn các hạ cùng ta đến dự"

"Đương nhiên, nếu như có được thiệp mời của ông Trần ta nhất định sẽ đi ." Chu Dật Tài vừa cười vừa nói.

Edward mỉm cười nói: "Ta nghĩ chuyện này vốn không thành vấn đề đâu"

Chu Dật Tài ha ha cười, xem như là thừa nhận hắn nói. Xác thực, nếu như không có sự xuất hiện của Edward thì hắn cũng sẽ không kiếm được số tiền to như thế một cách đơn giản. 500,000 tệ đối với Chu Dật Tài mà nói rất là trọng yếu, nó có thể giúp hắn lấy lại những đồ vật thuộc về hắn, tỷ như nhà bị ngân hàng tịch thu phát mãi, trả hết số nợ cha mẹ hắn thiếu chẳng hạn, ngoài ra còn có thể thành công nhiều hơn thế nữa.

Sau khi biết rõ sự thần kỳ của Sàn Giao Dịch Địa Ngục thì Chu Dật Tài hiểu rõ tiền bạc sau này không là vấn đề gì với hắn cả. Con số 500,000 tệ kia chỉ là một khởi đầu mà thôi, chỉ cần bản thân có thể cùng vong hồn trong địa ngục tiến hành giao dịch nhiều hơn thì ngày bản thân công thành danh toại tin chắc sẽ không xa nữa. Chỉ tùy tiện phiên dịch mấy câu mà đã có thể kiếm được 500,000 tệ, như vậy thì kỹ thụât chơi piano của Backhaus có thể mang đến cho bao nhiêu danh lợi chứ? Hắn thật không dám nghĩ tới nữa.

Hơn nữa vong hồn Backhaus nơi địa ngục chỉa là một vong hồn bình thường thuộc tầng nhứ nhất mà thôi, như vậy thì ở địa ngục tầng hai, tầng ba. . . , có bao nhiêu vong hồn mạnh hơn tồn tại chứ?

Những điều này Chu Dật Tài hiện tại cũng không rõ ràng lắm nhưng điều duy nhất hắn biết đến là nếu không có điểm công đức thì hắn cũng vô pháp tiến hành giao dịch với vong hồn. Và Chu Dật Tài cũng không biết làm sao để có thể kiếm đựơc càng nhiều công đức, không lẽ phải đi làm những chuyện tốt nhỏ như trước kia nữa?. Điều này không thể vì cho dù một ngày 24 tiếng đều làm chuyện tốt như thế thì không biết bao lâu mới thể có kiếm đựơc đủ điểm để tiến hành giao dịch, một năm, hai năm hay là lâu hơn?

Chu Dật Tài căn bản không có thời gian đi tích lũy công đức, như vậy hắn phải làm thế nào để kiếm đựơc nhiều công đức đây? Điều này đối với hắn là một vấn đề khó khăn, cũng là chuyện phiền phức nhất mà hắn không cách nào giải quyết đựơc.

"Quên đi, không thèm nghĩ nữa, đi một bước tính một bước vậy" Chuyện nghĩ không thông thì Chu Dật Tài sẽ không tốn thời gian ngẫm nghĩ. Đúng lúc này thì Trần Thiên Vu đã đi tới, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ nói với Chu Dật Tài: "Chu huynh đệ có hứng thú tham gia tiệc rượu của Trần mỗ không? Đến đó ta sẽ trả phần thù lao còn thiếu cho cậu luôn"

Lấy tiền tài ra làm thiệp mời, Chu Dật Tài còn có thể cự tuyệt được sao? Sau khi thấy hắn mỉm cười đáp ứng, Edward vui mừng cười to. Có thể kết bạn với ngừơi như Chu Dật Tài biết rõ lễ nghi quý tộc của Châu Âu vậy, hắn cảm thấy cũng rất vinh hạnh.

Trước đông đảo ánh mắt kinh ngạc, Chu Dật Tài và Edward cùng bước vào trong xe của Trần Thiên Vu. Xe mang theo một trận gió chạy khỏi trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.