[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 11 : NGÔN NGỮ CỔ LATIN




Một câu nói rất bình thản mà trấn tĩnh vang lên.

"Ồ!", đám đông sinh viên bỗng ồ lên, bọn họ rốt cục muốn biết là ai có thể giải quyết vấn đề phức tạp này.

Toàn bộ ánh mắt hầu như trong nháy mắt tập trung vào một người có vóc người cao cao, khuôn mặt không anh tuấn cho lắm nhưng lại tóat ra vẻ tự tin và tư thái ưu nhã. Hắn đi tới trước mặt của vị phú hào nổi tiếng Trần Thiên Vu rồi dùng một loại ánh mắt bình thản và hòa nhìn vị đại nhân vậy này .

Khóe miệng Chu Dật Tài mỉm cười, thanh âm bình thản, thản nhiên nói: "Tôi nghĩ tôi có thể giải quyết vấn đề phiền toái của ông"

"Là anh ta?" Lâm Ngọc Nhiên trong lòng kinh ngạc kêu lên. Một người bình thường không gì nổi trội như hắn có thể nghe hiểu được loại ngôn ngữ của người ngọai quốc kia sao?

"Là Chu Dật Tài của khoa âm nhạc, trời ạ, lẽ nào hắn điên rồi sao?" Một sinh viên có biết Chu Dật Tài hô lên.

Lại càng có nhiều lời bàn tán: "Ta thấy hắn chắc nghèo quá hóa điên rồi, ngay cả nhân vật như Trần Thiên Vu mà cũng dám giỡn mặt, chẳng lẽ không muốn sống trong thành phố Thâm Hải này nữa?"

"Đúng, đúng vậy, ta thấy nên sớm kéo hắn lại đi, miễn cho mất mặt xấu hổ và tai họa càng thêm lớn" Một sinh viên rất không khách khí nói với vẻ mặt chế giễu.

Chu Dật Tài chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào Trần Thiên Vu, đối với mọi lời bàn tán bên ngoài dường như chẳng nghe thấy.

Tự tin, ưu nhã, dường như người đứng trước mặt hắn là một ngừơi bình thường vậy. Trần Thiên Vu không khỏi quan sát Chu Dật Tài vài lần, đồng dạng cũng nở nụ cười.

Là người nắm trong tay một tài sản khổng lồ, Trần Thiên Vu rõ ràng biết đựơc trên thế giới này người nào là quan trọng nhất, đó là nhân tài. Chỉ có nắm trong tay nhân tài đông đảo thì hắn mới có thể hô phong hoán vũ và không sợ bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào.

Chỉ cần ngừơi sinh viên trước mắt này có thể giải quyết đựơc chuyện của hắn thì đừng nói là 500,000 tệ, thậm chí 1 triệu tệ thì cũng chẳng có gì, đối với hắn mà nói cũng chỉ là một dãy số mà thôi. Tay hắn đột nhiên giơ lên, tiếng bàn tán xì xào khắp nơi trong phút chốc liền dừng lại, đủ thấy mị lực của hắn đối với các sinh viên lớn cỡ nào, tiếp đó dùng giọng nói rất khách khí hỏi Chu Dật Tài: "Cậu có thể nghe hiểu lời Edward tiên sinh đây nói sao?"

"Tôi không biết anh ta là ai nhưng cái tôi biết là tôi có thể cùng anh ta giao tiếp." Chu Dật Tài dùng ngữ khí rất khẳng định nói: "Hơn nữa, tôi đối với số tiền 500000 tệ của ông Trần đây cũng rất có hứng thú, tôi nghĩ rằng trên thế giới này ngừơi không bị tiền tài mê hoặc rất ít, và rất không may là tôi ở trong số đông kia." Chu Dật Tài ngừng một chút rồi mỉm cười với Trần Thiên Vu, tiếp tục: "Và điều trọng yếu nhất là tôi cảm thấy rất có hảo cảm đối với vị tiên sinh đến từ Đức kia"

"Làm sao cậu biết anh ta đến từ Đức?" Trần Thiên Vu rốt cuộc cũng tin tưởng ngừơi sinh viên trước mắt có tài năng thật sư.

"Bởi vì trong lời nói của anh ta có lẫn tiếng Đức, tuy nhiên phần lớn là một loại ngôn ngữ rất cổ xưa"

"Là ngôn ngữ gì?" Trần Thiên Vu có thể trở thành một trong mười ngừơi giàu có nhất nước thì bất luận tài hoa hay là học thức đều có tài trí hơn người, hắn cũng tinh thông không dưới sáu loại ngoại ngữ nhưng đối với ngôn ngữ mà Edward sử dụng thì cũng rất hiếu kỳ muốn biết.

"Một loại ngôn ngữ rất cổ xưa, đây là loại ngôn ngữ mà chỉ có quý tộc chân chính mới có năng lực sở hữu. Nó cùng tiếng Hy Lạp đều có ảnh hưởng sâu sắc đối với nền mỹ thuật và tôn giáo ở Châu Âu, nó chính là tiếng Latin." Gật đầu với Trần Thiên Vu một chút và không đợi cho Trần Thiên Vu kịp lên tiếng, trong ánh mắt hòai nghi của cả nghìn người, Chu Dật Tài trực tiếp đi đến bên cạnh Edward, vì đối với người căn bản không hiểu văn hóa cổ của Châu Âu thì giảng thuyết tỉ mỉ về lịch sử của nó là chuyện rất mất thời gian và tốn sức.

"Ngôn ngữ của quý tộc chân chính..." Trần Thiên Vu thì thào tự nói, ánh mắt phát sáng nhìn vào Chu Dật Tài: "Người thanh niên này thật không đơn giản."

"Đúng rồi, đó chính là tiếng Latin." Lâm Ngọc Nhiên đang đứng im lặng trong đám đông đột nhiên lên tiếng: "Ngừơi ngoại quốc đó nói chính là tiếng tiếng Latin, một loại ngôn ngữ cổ."

"Không sai, quả như lời của Ngọc Nhiên đã nói." Một giáo sư ngọai ngữ đứng bên cũng lên tiếng.

Tiếng Latin, một loại ngôn ngữ mang sắc thái truyền kỳ, nó là ngôn ngữ chính thức của đế quốc La Mã. Sau khi Ceasar Đại Đế xưng hùng toàn bộ Châu Âu thì loại ngôn ngữ này được truyền bá và lan khắp các ngõ ngách của Châu Âu. Nó cũng đựơc Cơ Đốc giáo sử dụng làm ngôn ngữ chính thức , nhờ đó tiếng Latin lại càng có thêm lực ảnh hưởng. Từ thời Trung cổ cho tới đầu thế kỷ hai mươi, giáo hòang La Mã đã dùng nó là ngôn ngữ chính yếu cho chính trị và khoa học.

Có thể nói loại ngôn ngữ cổ xưa này đã thống trị Châu Âu gần nghìn năm lịch sử. Tuy nhiên tới thời cận đại, do chủ nghĩ dân tộc phát triển nên làm cho nó dần dần mờ nhạt đi. Nhưng trong xã hội thượng lưu ở Châu Âu Châu thì vẫn luôn lưu truyền một giai thoại, đó là ngừơi có thể sử dụng tiếng Latin giao tiếp với người khác nhất định sẽ thăng tiến rất nhanh, bởi vì người có thể sử dụng được loại ngôn ngữ này phần lớn đều là xuất thân từ các gia tộc cổ hiển hách ở Châu Âu cả.

"Lẽ nào anh ta thật sự biết loại ngôn ngữ cổ này?" Lâm Ngọc Nhiên trong lòng tự hỏi.

Không chỉ riêng Lâm Ngọc Nhiên mà tất cả mọi ngừơi ở đây cũng đem ánh mắt dán vào ngừơi của Chu Dật Tài, ngay cả hiệu trưởng Triệu Minh Hùng đang ngồi ở trong phòng làm việc cũng đứng lên nhìn hắn.

Trần Thiên Vu xiết chặt nắm tay, vị nhân vật oai phong một cõi này giờ đây trong lòng rất kích động. Nếu như có thể được gia tộc đứng phía sau Edward ủng hộ thì hắn tin tưởng sự nghiệp của bản thân đã tiến thêm một bứơc nữa, mộng tưởng cũng có thể thành công.

Tất cả chỉ chờ xem ngừơi sinh viên trước mắt này có thể nghe hiểu đựơc ngôn ngữ Edward đang sử dụng hay không thôi?

Chu Dật Tài đi tới bên cạnh Edward, dưới ánh mắt hòai nghi của Edward hắn lộ ra một nụ cừơi, nụ cuời này làm cho Edward đến từ Châu Âu xa xôi đựơc một phen kinh ngạc, bởi vì chỉ có ở các quý tộc thế gia mới có thể bồi dưỡng ra một nụ cừơi như vậy.

Hơn nữa, người thanh niên xa lạ trước mắt này còn mang đến cho hắn một loại cảm giác rất kỳ quái, linh hồn của hắn dường đang nói nhất định phải kết bạn với ngừơi thanh niên này, cho dù phải trả bất cứ giá nào.

Dù có ý nghĩ kỳ quái như vậy nhưng Edward cũng không tỏ vẻ gì, chỉ mỉm cười lại với Chu Dật Tài, bất tri bất giác nói ra một câu: "Xin chào ngài, có thể kết bạn đựơc với một thân sĩ như ngài đây, thật sự là niềm vinh hạnh lớn nhất của Edward ta"

Chu Dật Tài nhàn nhạt cười, nói rằng: "Không, các hạ, hẳn là vinh hạnh của ta mới phải, bởi vì sự xuất hiện của các hạ đã đem đến cho ta một khoản thu nhập lớn"

Đột nhiên, Edward la lên: "Tạ ơn Chúa! Các hạ đây dĩ nhiên có thể nghe hiểu lời nói của ta, ta thật không thể tin được. Ta đã sớm tuyệt vọng rồi"

Chu Dật Tài khóe miệng hàm chứa mỉm cười nói: "Các hạ, đối với một tín đồ của Chúa mà nói thì tuyệt vọng là một từ thật không tốt, Chúa không cho phép những từ như vậy xuất hiện từ miệng của tín đồ đâu"

Edward liên tục lắc đầu nói: "Không, các hạ còn chưa hiểu rõ chuyện của ta. Ta vội vã bay đến nơi đây, sau đó phát hiện ra ta không thể cùng người khác giao lưu, và mục đích của ta cũng vô pháp hoàn thành khiến ta tuyệt vọng. Cũng may đúng lúc này, các hạ đã xuất hiện, xin cảm ơn Chúa"

Chu Dật Tài đột chuyển đề tài, nói: "Các hạ, bất luận là Chúa hay vận mệnh an bài đem ta tới đây thì việc này với ta mà nói không phải là chuyện quan trọng. Trước hết ta muốn hòan thành nhiệm vụ và lấy thù lao của ta thôi."

"Đúng, đúng vậy." Nhìn thấy Chu Dật Tài hiển hiện ra phương thức giao lưu điển hình và cách nói chuyện của giới quý tộc, Edward cũng đáp trả lại giống như thế.

Đối với việc bất thình lình xảy ra này hắn cũng tràn ngập hiếu kỳ, tuy nhiên linh hồn của hắn cứ nói với hắn, ngừơi đứng trước mắt hắn là một con người rất chính trực, một thân sĩ rất có lễ phép và phải kết bạn với hắn.

Qua trò chuyện với Chu Dật Tài vừa rồi, hắn cũng đã cẩn thận quan sát tỉ mỉ thấy đựơc khí chất cao quý, cử động ưu nhã sự tự tin trong vẻ nói cười của Chu Dật Tài. Trong lòng hắn thầm đoán người này có thể là công tử của một đại gia tộc nào đó trong nước.

Đối với hai chữ thù lao mà Chu Dật Tài đã nói thì hắn cũng không kinh ngạc gì. Trong ý nghĩ của hắn, không, hẳn là trong ý nghĩ của ngừơi Châu Âu mới phải, họ đối với hai chữ thù lao này cảm thấy rất hứng thú, cho dù là con cái của các nhà phú quý hay là ngừơi nghèo lưu lạc đường phố thì cũng phải nhận lấy thù lao tương ứng khi có ai nhờ làm việc gì.

Số tiền 500,000 tệ đối với Edward mà nói thì thứ này chẳng đáng để hắn quan tâm.

Tại sao Chu Dật Tài có thể nói lưu loát tiếng Latin và hiểu được lễ nghi của quý tộc? Đó là do sự thần kỳ của Sàn Giao Dịch Địa Ngục mang lại cho hắn, trong một thời gian ngắn nhất có thể học được sở học cả đời của người khác.

Những kỹ năng mà hắn đựơc truyền thừa từ Backhaus không chỉ có kỹ thuật chơi đàn piano mà còn có ngoại ngữ, thái độ làm người và phong cách xử sự... Đương nhiên những thứ này chính đều là do công năng học tập của Sàn Giao Dịch Địa Ngục mới có đựơc mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.