[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 10 : NÓI MẤY CÂU CÓ 500000 TỆ




Đi tới khoa ngoại ngữ, Chu Dật Tài liền lấy làm ngạc nhiên vì hắn nhìn thấy một đám người đang bu quanh trước khoa nhưng không hề gây ra chút tiếng ồn nào.

Chu Dật Tài chân mày nhíu lại, đây chính chuyện chưa bao giờ phát sinh qua. Hơn nữa cái quan trọng nhất chính là ánh mắt của gần nghìn người hầu như đều tập trung vào hai người.

Một người Chu Dật Tài có biết, đó chính là cô gái ban nãy bị kéo đi, Lâm Ngọc Nhiên. Còn một người khác thì là ngừơi ngoài, không phải sinh viên của trường. Trong lòng Chu Dật Tài có chút máy động khi nhìn thấy hắn, thật không biết tại sao lại có cảm giác thân thiết đối với hắn.

Đây là một cảm giác thân thiết rất kỳ quái, dường như lọai cảm giác thân thiết này từ trong góc sâu của linh hồn vọng lại.

Đi tới gần đám người, Chu Dật Tài nghe được mấy người trong đó bàn bạc: "Ngươi nói xem, người đó từ nơi nào đến vậy mà sao nói thứ tiếng gì lạ hoắc, cả khoa ngoại ngữ không có ai có thể giao tiếp đựơc với hắn"

"Ngươi nhìn xem, cô gái kia sắp không xong rồi, quê đến nỗi đỏ cả khuôn mặt" Một sinh viên khác đắc ý nói, xem ra tên này chắc là có thù óan gì với sinh viên của khoa ngoại ngữ đây, hắn đang thầm mong cho đối phương xấu mặt.

"Nói ra cũng thật kỳ quái, trường đại học Thanh Dương của chúng ta tốt xấu gì cũng là một trong mười trường danh tiếng trong nước, chất lượng giảng dạy của khoa ngoại ngữ cũng là cao nhất trong các khoa, hầu như loại ngôn ngữ nào cũng có dạy. Đây quả thật là chuyện không may mắn của khoa ngoại ngữ, tự dưng lại gặp tên ngọai quốc kia, hắn cứ líu ríu mà chẳng có ai hiểu hắn nói gì cả? Nhìn đi, mau nhìn, cô gái kia sắp sửa bại trận rồi, không có khả năng thì đừng phơi mặt ra, thật mất hết mặt mũi"

"Hừ, nhỏ tiếng chút xíu, cô gái đó chúng ta đắc tội không nổi đâu, nếu như để cho đám đàn ông của khoa ngoại ngữ nghe được thì ngươi không bị bọn chúng lột da rút xương thì không xong. Theo ta đựơc biết thì bên Hiệp hội Võ thuật có một tên cơ bắp đang tiến công cô ta đấy, nếu như để cho hắn biết chúng ta bêu xấu nữ thần của hắn thì xin lỗi ta cứu không đựơc ngươi" Một sinh viên khác vội vàng thấp giọng cảnh báo.

Tên bêu xấu người vừa rồi hít sâu một hơi vội vàng im miệng. Tên cơ bắp của Hiệp hội võ thuật hung danh đã sớm lan xa, ngay cả mấy sinh viên quyền quý cũng không dám đắc tội với hắn.

Chu Dật Tài mỉm cười sau khi nghe đựơc mấy lời bàn tán, tiếp đó hắn lại phát hiện ra chuyện đúng như bọn họ đã nói. Lâm Ngọc Nhiên tuy rằng đã rất nỗ lực lôi hết ngôn ngữ mà bản thân sở hữu ra nói nhưng hiển nhiên cô nàng đã thất bại, xấu hổ đến độ mặt đỏ lên, cuối cùng cô nàng lắc đầu thừa nhận không thể.

Đứng ở phía sau Lâm Ngọc Nhiên chính là một nhóm sinh viên của khoa ngoại ngữ, còn có mấy người giáo sư, nhìn thấy Lâm Ngọc Nhiên lui xuống, sự thất vọng của họ không cần nói cũng biết.

"Ngọc Nhiên, anh ta rốt cuộc nói thứ tiếng gì thế?" Cô gái vừa rồi kéo tay Lâm Ngọc Nhiên đi nhỏ giọng hỏi, tuy nhiên Chu Dật Tài vẫn nghe rõ ràng.

"Có chút giống như tiếng Đức, tuy nhiên lại không phải. Có thể là tiếng Pháp, nhưng nghe cũng giống tiếng Nga, càng nghe nữa thì càng giống tiếng Ý" Ánh mắt của Lâm Ngọc Nhiên có chút hiếu kỳ, vẫn nhìn chằm chằm vào ngừơi ngọai quốc kia, cuối cùng thở dài: "Mình thực sự nghe không hiểu anh ta nói thứ tiếng gì nữa?"

Có mấy nam sinh viên nóng nảy của khoa, lửa giận bốc lên hung hăng nhìn chằm chằm vào người ngọai quốc: "Bộ nhà ngươi không có việc gì làm hả, tự dưng lại chạy đến đây đùa giỡn làm mất hết mặt mũi của chúng ta, có muốn chúng ta dần ngươi một trận không?"

Thần sắc của người ngoại quốc vẫn như cũ, tuy rằng nghe không hiểu mấy nam sinh viên nói cái gì nhưng cũng có thể đoán ra được không phải lời tốt đẹp gì, tuy nhiên ngay từ nhỏ hắn đã đựơc giáo dục nghiêm khắc về lễ nghi của quý tộc cho nên hắn luôn luôn tỏ ra bộ dáng thân sĩ và mỉm cười. Ngay cả khi gặp phải chuyện phiền tóai hắn cũng sẽ như vậy. Khi nghe được mấy lời kia thì hắn nhẹ nhàng nhìn về mấy người đang tức giận gật đầu mỉm cười, ánh mắt cũng rất bình thường, không cao ngạo, không xem thường.

"Chỉ có người thụôc các gia tộc cổ xưa ở Châu Âu thì mới có năng lực và trình độ như vậy." Chu Dật Tài nhận được truyền thừa của Backhaus nên liền nhận ra được loại khí chất này, vinh nhục không sợ hãi người mới là quý tộc chân chính. Hơn nữa ngừơi ngọai quốc này rất anh tuấn và còn rất trẻ, trong đôi mắt màu lam của hắn toát ra thần tình có hơi không ổn, hiển nhiên là hắn đang gặp một phiền toái rất lớn.

Tuy rằng rất tò mò về thân phận của người này và tại sao hắn lại có mặt ở đây nhưng Chu Dật Tài cũng không muốn trường mình mất thanh danh nên có dự định tiến lên giúp đỡ, và nhân tiện cũng có thể kiếm chút công đức.

"Két...."

Tiếng xe thắng gấp làm bánh xe cọ xát với mặt đất chói tai nhất thời vang lên bên tai Chu Dật Tài. Một chiếc hơi hàng hiệu có rèm che nơi cửa sổ xuất hiện trứơc mắt mọi người, không kiêng nể gì cả cứ tung hoành xông thẳng vào trong đám đông.

Tiếng mắng chửi trong đám người vang lên.

"Ê, ngươi có biết lái xe không hả, không nhìn thấy có người đứng đây sao? Đụng đại gia bị thương ngươi bồi thừơng nổi không? Nếu như gây ra án mạng thì ngươi sẽ đi tù mọt gông đấy"

"Bộ ngươi cho là xe đắt tiền thì không cần quan tâm đến sinh mạng người khác hả? Cha mẹ của ngươi dạy ngươi thế nào vậy? Đừng tưởng rằng có được chút tiền thì đã là trên hết nhé."

Chu Dật Tài có thể hiểu được sự phẫn nộ của đám sinh viên, đích thực tên lái xe quả là quá khi dễ người.

"Két!", lại một chiếc xe hơi dài hiệu Bingley xa hoa có rèm che nơi cửa sổ ngừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước xuống xe. Khi hắn vừa bước ra thì trong nháy mắt những tiếng la mắng đầy trời kia lập tức dừng lại.

"Là hắn?" Chu Dật Tài liếc mắt thì liền nhận ra người này, hắn ở bên ngoài so với trên TV càng có khí chất hơn.

Sau một phút im lặng, trong đám người lại vang lên tiếng kinh hô, vô số nam nữ sinh viên ai cũng ích động vạn phần.

"Ah! Đó là Trần Thiên Vu, một trong mười người giàu có nhất trong nước, là một doanh nhân trẻ nhất trong giới, ôi, thật đẹp trai. Có người nói tài sản của ông ta có thể mua hết cả thành phố Thâm Hải này" Một nữ sinh viên liền nói ra thân phận của ngừơi vừa xuống xe.

Trong hàng lọat tiếng ca ngợi, Trần Thiên Vu cũng không có chút nào đắc ý. Ánh mắt của hắn vội vàng đảo qua mọi người, rốt cuộc dừng lại trên người của ngừơi ngoại quốc, vẻ kích động trên mặt lập tức lộ ra.

Một đoàn nam nữ khoảng mười mấy người chia ra hai bên đi theo sát phía sau hắn tiến về phía người ngoại quốc.

"Bọn họ chẳng lẽ là đến tìm người ngoại quốc kia sao?" Một sinh viên cơ trí liền nói ra phán đoán của hắn.

Chỉ thấy Trần Thiên Vu đi tới trứơc mặt người ngọai quốc kia, sau đó dùng một loại ngữ khí rất thân thiết và lấy lòng nói: "Hoan nghênh Edward thiếu gia đến thành phố Thâm Hải, tôi xin đại biểu cho cả tập đòan Trần thị chào đón ngài. Xin hỏi Edward thiếu gia lần này đến đây có cần tôi trợ giúp gì không?"

Lời nói rất thành khẩn, dường như người đứng trước mặt hắn là cha hay chú gì của hắn vậy. Đây là lời nói của một nhân vật chỉ bằng một câu có thể điên đảo thị trường tài chính sao?

Nhiều ánh mắt kinh ngạc, nghi vấn, hoài nghi... đồng thời hướng đến Trần Thiên Vu và người ngoại quốc kia. Người ngoại quốc rốt cục là có thân phận như thế nào mà có thể làm cho Trần Thiên Vu của tập đoàn Trần Thị bỏ qua thể diện và tôn nghiêm như thế?

Thẳng đến lúc này, mọi người mới đột nhiên phát hiện, người ngoại quốc họ xem thường kia không chỉ có khí chất cao quý mà tư thế đứng cũng rất ưu nhã và miệng thì toát ra nụ cười mê người. Hắn đứng nơi nào thì dường như toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào hắn. Nụ cười trên mặt lộ ra một loại thần thái khiến người khác không thể không nhìn.

Chỉ có tại các gia đình giàu có đầy quyền lực mới có thể nuôi dưỡng ra được một người hoàn mỹ không sứt mẻ như vậy.

Edward dùng ánh mắt đầy trí tuệ nhìn đối tác hợp tác của gia tộc, mỉm cười gật đầu nói: "Illāc!", tuy nhiên trong lòng hắn lại có một cảm giác vô lực dấy lên.

Lần này bởi vì rời khỏi nhà quá vội vã nên Edward cũng không mang ngừoi phiên dịch theo. Tại phi trường loay hoay gần 1 tiếng đồng hồ, hắn rốt cuộc cũng tìm được mục tiêu của chuyến đi này - trường đại học Thanh Dương.

Nhưng khi đến được mục tiêu thì hắn mới phát hiện ra vấn đề, không ai hiểu hắn nói gì. Nóng lòng, hắn gặp người là hỏi, cứ hết ngừơi này đến người khác và cuối cùng lâm vào tình cảnh như hiện tại.

Khi nhìn thấy đối tác hợp tác của gia tộc thì hắn nghĩ bản thân rốt cuộc cũng đã thoát ly khổ hải, nhưng nào ngờ Trần Thiên Vu lại xổ một tràng ngôn ngữ hắn chẳng hiểu gì làm cho hắn hầu như muốn ngất. Điều càng làm cho hắn tuyệt vọng chính là Trần Thiên Vu cũng không có mang đến người phiên dịch cho hắn.

"Không, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy." Trong lòng Edward thầm nói bởi vì thời gian của hắn ở đây không được nhiều lắm, nếu như không thể tìm được người phiên dịch thì mục tiêu hắn muốn tìm kiếm sẽ càng mờ mịt, không manh mối.

Trong lòng càng nóng như lửa đốt thì Edward lại càng khó bảo trì đựơc khí chất cao quý của bản thân, hắn đi bên cạnh Trần Thiên Vu rồi nói một tràng khiến không ai hiểu gì.

Edward phẫn nộ, Trần Thiên Vu cũng cảm giác vô lực, nghe không hiểu được lời của đối phương thì biết phải làm sao đây?

Nếu như bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến sự hợp tác sau này giữa bọn họ thì không ổn. Trần Thiên Vu trong lòng nóng như lửa đốt. Người khác không biết nhưng hắn biết rõ, 75% cổ phần của tập đoàn Trần thị đã bí mật rơi vào trong tay của gia tộc người đứng trứơc mắt này.

Đắc tội với một gia tộc như vậy thì hậu quả hắn không thể gánh nổi. Edward này đại biểu cho thế lực cùng tài phú.

Một ngừơi kế thừa gia tộc như Edward thì chỉ với một câu nói thôi có thể làm cho hắn bước lên thiên đàng, đồng dạng cũng có thể làm cho hắn rơi vào địa ngục.

Đột nhiên, ánh mắt của Trần Thiên Vu chuyển nhìn về đám sinh viên trước mắt, cất cao giọng nói: "Nếu bạn sinh viên nào có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của Edward thiếu gia đây và giúp Trần mỗ phiên dịch một chút thì Trần mỗ sẽ thưởng cho 100,000... à không, 500,000 tệ."

Tiền đối với Trần Thiên Vu mà nói chỉ là một dãy số mà thôi, cái quan trọng là phải giải quyết đựơc vấn đề phiền toái trước mắt.

Không có âm thanh đáp lại, chỉ có bầu không khí im lặng.

500,000 tệ đối với bất luận sinh viên nào mà nói thì đều là một khoản tiền rất lớn. Đây là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần có thể hỗ trợ phiên dịch và nói mấy câu thì sẽ có ngay.

Sự mê hoặc của số tiền 500,000 tệ thật lớn nhưng vẫn không có ai dám lên tiếng. Rõ ràng hôm nay trường đại học danh tiếng lâu đời này phải mất hết mặt mũi rồi, vì không ngừơi nào có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của Edward.

Hiện tại không riêng gì Edward và Trần Thiên Vu nóng lòng, các sinh viên cũng vậy, ngay cả hiệu trưởng Triệu Minh Hùng bên trong phòng làm việc cũng nóng hết ruột gan.

Ai có thể giải quyết vấn đề trị giá 500,000 tệ này đây? Đây là tiếng lòng của mọi người.

"Tôi nghĩ tôi có thể nghe hiểu lời anh ta nói." Một giọng nói bình thản từ trong đám người truyền ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.