[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 32 : GIÁM ĐỊNH ĐỒ CỔ




Qua một lúc lâu sau, Chu Dật Tài mới hồi phục tinh thần lại. Lăng Đạo Tử cũng thôi nghĩ về chuyện quá khứ và dần tỉnh táo, đứng lên nói: "Ta Lăng Đạo Tử tuy rằng cậy tài khinh người, không coi ai ra gì nhưng cũng không phải một người bán tổ cầu vinh, nhưng nhìn chung thì sai vẫn là sai, nếu phải chịu sự hành hạ nơi địa ngục này thì ta cũng không hề oán thán, thế nhưng Hoà Thị Bích là quốc bảo của chúng ta, bất luận như thế nào cũng không thể để cho nó lạc vào trong tay người ngoài."

"Ta nghĩ sự giao dịch giữa chúng ta đã thành công." Chu Dật Tài nói: "Tuy nhiên ta còn có một điều kiện."

"Ngươi cứ nói." Lăng Đạo Tử đáp lời.

Chu Dật Tài nghiêm túc nói: "Như ngươi đã nói, mặc kệ là lý do gì thì sai vẫn là sai, điều kiện của ta là chỉ cần ta một ngày tìm không được Hoà Thị Bích mang về nước thì ngươi sẽ không thể luân hồi chuyển thế."

Lăng Đạo Tử không chút do dự đáp: "Được, ta hứa với ngươi, nếu như cả đời này của ngươi tìm không thấy Hoà Thị Bích thì ta đời đời kiếp kiếp sẽ ở mãi trong địa ngục này và chấp nhận báo ứng."

Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên: "Tiến hành giao dịch thành công, mời hai bên giao dịch đến cung điện học tập"

Giọng nói vừa dứt thì Chu Dật Tài cũng giống như lần trước, xuất hiện trong một gian phòng rất lớn trong cung điện, cái khác duy nhất là lần này trong phòng có chứa rất nhiều đồ cổ, tự họa, tiền cổ và nhiều thứ khác.

Lăng Đạo Tử đã sớm có mặt nơi đây, khi Chu Dật Tài vừa xuất hiện thì lập tức đi luôn vào chủ đề, hỏi: "Theo sự hiểu biết của ngươi thì đồ cổ là gì?"

Vừa vào đến cung điện học tập thì hai người không hề đề cập đến chuyện giao dịch nữa, ở chỗ này học và dạy học mới là chủ đề chính, mọi chuyện khác không đáng quan tâm.

Chu Dật Tài nhìn đồ cổ chất thành đống, trong lòng thầm cảm thán Sàn Giao Dịch Địa Ngục này quả thật cường đại, bất luận là cái gì, chỉ cần trên thế gian có thì nó đều có thể biến ra.

"Đồ cổ là gì? Cái này rất khó nói, mọi người đều có cách nhìn riêng về một mặt giá trị nào đó của đồ cổ" Suy nghĩ một chút, Chu Dật Tài đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Lăng Đạo Tử gật đầu, tán thành nói: "Đúng vậy, đồ cổ đều do người quyết định, có người cho rằng nó là vật minh chứng cho lịch sử, tuy nhiên phần lớn người hiện nay đều xem nó như là một món hàng đầu tư kiếm tiền ."

Chu Dật Tài gật đầu, hiện tại phần lớn những người chơi đồ cổ đều vì mục đích này.

Lăng Đạo Tử cũng không dài dòng, cầm lấy cái bình sứ đưa cho Chu Dật Tài nói: "Đồ cổ ở đây cái nào là thật, cái nào là giả, muốn phân biệt phải dựa vào nhãn lực. Ngươi xem cái bình sứ này có phải đồ cổ thật không?"

Chu Dật Tài nhìn chăm chăm cái bình sứ, đầu tiên hắn quan sát ngoại hình, thấy nó rất đẹp và ưu nhã, ngoài ra còn phát tán ra một ý vị cổ xưa, màu sắc cũng rất cũ mờ, thậm chí còn có vài chỗ đã bị bong ra.

"Đồ cổ không thể nhìn từ vẻ bề ngoài được, phải dùng tay sờ nó để giám định thật giả, và cái quan trọng nhất là phải giữ cho tâm bình thản. Ví dụ như ngươi ngay từ đầu đã mang tâm lý kiếm tiền đi phân biệt đồ cổ thật giả thì tất sẽ bị vẻ bề ngoài của nó mê hoặc, bởi vì chuyên gia làm giả thường tạo ảo giác cho người mua ở phương diện này"

Lăng Đạo Tử một mặt giảng giải cho Chu Dật Tài những tâm đắc của hắn về giám định đồ cổ, một mặt ra hiệu cho Chu Dật Tài nhìn qua một lượt các loại đồ cổ như tiền cổ, tự họa, đồ sứ.... Cho đến khi Chu Dật Tài đem đống đồ cổ xem qua hết một lần thì Lăng Đạo Tử mới nói: "Bây giờ ngươi hãy giám định xem món nào trong đống đồ cổ này là đồ thật, nếu cảm giác nó là thật thì lấy ra đặt qua một bên"

Chu Dật Tài gật đầu rồi bắt đầu giám định.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Chu Dật Tài đem những món đồ mà bản thân cho rằng là đồ thật lấy đặt qua một bên chất thành đống nhỏ, trong đó có hơn ba mươi món. Hắn thở ra một hơi rồi chuyển ánh mắt nhìn vào Lăng Đạo Tử, là thật hay giả thì phải do Lăng Đạo Tử quyết định.

Lăng Đạo Tử chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: "Đều là giả. Làm lại đi."

Chu Dật Tài không trả lời, lại bắt đầu lao vào giám định. Chỉ là lần này hắn sử dụng thời gian càng lâu hơn, tuy nhiên vẫn có được một đáp án như trước là không có món nào là thật.

Cứ như vậy, một lần tiếp một lần, Chu Dật Tài đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn thực hành giám định nữa.

"Lẽ nào bản thân ta không có tài năng ở mặt này sao?" Chu Dật Tài cầm một bức tự họa nhìn, tuy nhiên trong lòng không khỏi hoài nghi về bản thân.

Lăng Đạo Tử chỉ là lẳng lặng đứng yên một chỗ nhìn, bất luận Chu Dật Tài chọn lựa thế nào, hắn vẫn không hề lên tiếng.

Chu Dật Tài bỏ bức tự họa xuống rồi cầm lấy một đồng tiền cổ lên xem xét tỉ mỉ một hồi, xong lại bỏ xuống. Hắn có cảm giác hơn ba trăm món đồ cổ này cái nào cũng là đồ thật và cũng có thể tất cả là đồ giả, nhưng vấn đề ở đâu thì hắn nhất thời đoán không ra.

Cuối cùng, Chu Dật Tài rời khỏi đống đồ cổ, đứng lên đi qua đi lại trong phòng, trong lòng thầm nghĩ: "Đã lâu như vậy con số ta giám định không có hai trăm thì chít ít cũng hơn một trăm món, lẽ nào tất cả đều như Lăng Đạo Tử nói, đều là đồ giả cả sao? Cho dù đoán đại thì số lượng nhiều thế cũng phải vô tình trúng chứ, lẽ nào..."

Chu Dật Tài chuyển ánh mắt nhìn về Lăng Đạo Tử, chỉ thấy hắn vẫn bình thản đứng yên nhìn mình, đột nhiên một ý nghĩ trong đầu Chu Dật Tài lóe lên, nói: "Ta nghĩ ta đã biết những những món đồ này là thật hay giả rồi."

Lăng Đạo Tử a một tiếng, hỏi: "Sao? Hãy nói xem món nào là thật, món nào là giả nghe thử"

"Tất cả những đồ cổ ở đây đều là đồ giả hết, không có món nào là thật" Chu Dật Tài thở ra một hơi, hắn rốt cuộc biết bản thân hắn đã lâm vào một góc chết, bởi vì ngay khi Lăng Đạo Tử bảo hắn giám định chỉ bảo hắn cảm giác cái nào là thật thì lấy ra thôi, không hề yêu cầu hắn cố gắng giám định tìm ra một hay vài món đồ thật nào.

Lăng Đạo Tử nở nụ cười cười nói: "Không sai, hơn ba trăm món đồ cổ ở đây đều là giả, đối với một người mới nhập môn mà nói thì việc hay nhất là phải học phân biệt làm quen với đồ giả trước, đến khi ngươi thật sự tiến hành mua bán đồ cổ thì chỉ cần không phải là chuyên gia cao cấp làm ra hàng giả, ngươi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, không cần phải phí tâm tư đi xem xét hay sờ mó, đây là nhãn lực."

Lăng Đạo Tử vừa nói vừa ra hiệu cho Chu Dật Tài ngồi xuống một cái ghế, rồi bản thân hắn cũng ngồi xuống, nói: "Cửa ải nhãn lực này ngươi đã vượt qua, hiện tại chúng ta học tiếp về ý nghĩa của bản thân món đồ cổ, đây là một loại tri thức. Mỗi một món đồ cổ đều có ý nghĩa riêng của nó, tỷ như một bức tự họa, sau khi phân biệt thật giả xong thì ngươi phải tìm ra lai lịch của nó, ai là tác giả vẽ tranh hoặc viết chữ vào đó, thuộc niên đại nào, điều này đặc biệt quan trọng bởi vì nó quyết định tòan bộ giá trị của bức tự họa, nếu như ngay cả bản thân giá trị của nó ngươi cũng không biết thì ngươi không xứng đáng là người chơi hay mua bán đồ cổ. Bây giờ ta có thể chỉ cho ngươi một số thứ quan trọng về đặc điểm riêng của những loại đồ cổ, tuy nhiên tri thức của một người thì dù sao cũng có hạn, những thứ này còn phải xem ngươi sau này cố gắng thế nào. Vậy nhé, trước tiên ta đem đặc điểm của một số thứ đồ cổ khó giám định thật giả giảng giải cho ngươi một chút."

Một đoạn thời gian kế tiếp, Lăng Đạo Tử giảng giải cho Chu Dật Tài rất nhiều tri thức và thường thức có liên quan đến đồ cổ các loại, đem một số điểm khó khăn quan trọng tỉ mĩ nói cho Chu Dật Tài, thậm chí ngay cả thời gian chế tác cũng giảng giải hết một lần.

Từ lúc hai người tiến vào cung điện học tập thì hệ thống đã mở ra công năng học tập mô phỏng, cho nên mỗi một câu nói của Lăng Đạo Tử, Chu Dật Tài đều có thể ghi tạc trong lòng.

Cũng không biết trải qua bao lâu thời gian, Lăng Đạo Tử mới tổng kết nói: "Cho dù là tự họa, tiền cổ, ngọc thạch điêu khắc, đồ sứ...vân vân, ngoại trừ việc dùng mắt nhìn, dùng tay sờ hay dùng tri thức phân biệt nó thì cái quan trọng hơn hết vẫn là sử dụng cái tâm, đừng để ý đến mặt giá trị tiền tài của nó, trừ phi ngươi thật sự khẳng định được nó là đồ thật, và sau khi ngươi có nó trong tay thì mới nghĩ đến mặt giá trị của nó. Được rồi, vấn đề hiện tại chúng ta nói là đổ thạch (1), nói về nguyên thạch trước"

Chu Dật Tài yên lặng gật đầu, cẩn thận nghe Lăng Đạo Tử giảng giải, từ lý luận về nguyên thạch cho tới kỹ xảo đổ thạch, giải thạch, bởi vì có một số nguyên thạch khi lấy bên trong ra là ngọc thạch nhưng không phải lúc nào cũng có giá trị, cho nên đối người đi đổ thạch mà nói thì đây cũng là một môn học vấn tinh thâm, nên ra tay thì ra tay, nếu lòng tham vô đáy thì ngược lại sẽ khéo hóa hóa vụng đấy.

Ngay khi Chu Dật Tài cho rằng thời gian đã hết thì Lăng Đạo Tử đứng lên, đi tới bên đống đồ cổ đưa tay cầm lấy một món đồ gốm hình con ngựa nói: "Tin chắc ngươi cũng nhận ra món đồ trong tay ta là đồ gốm màu đời Đường, ta đem Hoà Thị Bích giấu ở trong một vật có hình dạng thế này, đồ gốm màu đời Đường giống như thế này trên đời tối thiểu có khỏang 50 món, về phần có dấu Hòa Thị Bích bên trong hay không thì phải xem vận khí của ngươi"

Cuối cùng Lăng Đạo Tử liếc mắt nhìn Chu Dật Tài, hắn đúng là người cậy tài khinh người, ngay khi hoàn thành giao dịch thì không hề nói một câu nào, biến mất trước mắt Chu Dật Tài.

Cùng thời khắc đó, Chu Dật Tài cũng xuất hiện tại gian phòng giao dịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.