[Dịch]Dị Nhân

Chương 37 : KIẾM, CUNG VÀ DA GẤU




Lúc Hà Trí Ngân vừa hỳ hục chạy ngang qua thì thằng nhóc này đang ngồi xẻ thịt một con tuần lộc bê bết máu phải nặng đến trên hai trăm ký.

Khác với cái bộ dạng như thằng hủi của hắn. Thằng nhóc Ngô Chân Lưu khoác hẳn một tấm da gấu oai vệ màu đen, vai mang một bộ cung tên trắng nhỏ cùng với khuôn mặt non choẹt nhưng cố tỏ ra lãnh đạm, khắc bạc, cũng khá là ra dáng.

Hà Trí Ngân hơi mất tự nhiên khi thằng nhóc này nhìn hắn. Một đôi mắt lạnh lùng, thiếu tình cảm, không phù hợp với lứa tuổi và hơi hướm có chút khinh miệt như thể đang nhìn ...ăn mày.

Hà Trí Ngân thầm rủa trong lòng: “Tao có thù với mày chắc?”

Thằng khốn này bình thường vẫn ...đơ đơ như vậy, nhưng ít khi thấy nó tỏ vẻ khinh thị ai. Xem ra hung danh của hắn ở khoa Xạ thủ vẫn còn hơi ít rồi.

Ngô Chân Lưu vẫn tập trung xẻ thịt con vật tội nghiệp. Chẳng hề để tâm đối phương đang nhìn mình với một ánh mắt bất thiện tương tự. Nó lẳng lặng hoàn tất công việc, rồi chỉ lấy bốn cái đùi lớn. Còn cái mình con tuần lộc thì vứt thí ở đó, quay lưng đi thẳng không thèm nhìn lại.

Hà Trí Ngân bật cười, nhận ra được vấn đề. Thằng nhóc này thực sự rất là ranh ma và khôn vặt. Xẻ thịt xong, nó đã biết không thể nào nuốt hết một lúc đống thức ăn này nhưng lại không muốn cho ai hưởng không mồ hôi nước mắt của nó nên mới bày ra cái trò khi nhục, ra vẻ bố thí nhưng cốt yếu là để đối phương nổi cơn tự ái lên mà...nhịn đói.

Chỉ tiết “ăn mày” và “chết đói” thì lại chẳng hề biết ...nhục. Ngô Chân Lưu có “khôn” hơn tí nữa cũng không thể ngờ đối phương kiên nhẫn đứng chờ nãy giờ chỉ để đợi được ăn chực phần “cơm thừa canh cặn” này.

Ngay khi nó vừa quay lưng bỏ đi. Hà Trí Ngân đã đon đả chạy lại, không nề hà khiêng luôn phần thịt thừa còn đầy máu me, vui vẻ đi kiếm chỗ khô ráo, nhóm lửa đốt than lên nướng.

Hắn vẫn còn nguyên một giỏ than xách khư khư bên mình như báu vật cùng với hai viên đá đánh lửa đã thủ sẵn trong người. Nên dễ dàng “lên mâm lên bát” với cái xác tuần lộc vừa có được, thậm chí có phần còn nhanh hơn cả Ngô Chân Lưu.

Một tuần rồi Hà Trí Ngân mới được ăn một bữa ê hề như thế này. Hắn vừa nhai nuốt nhồm nhoàm vừa xuýt xoa ước chi ngày nào cũng bị làm ...nhục như vậy thì tốt quá. Khổ cái con nít ở tuổi này toàn những đứa ngoan ngoãn, hiền lành. Hiếm có đứa nào lại lạnh lùng như thể cả thiên hạ thiếu nợ nó vậy.

Ăn uống no say, Hà Trí Ngân tự thưởng cho mình vài tiếng thả lỏng nằm vắt vẻo trên cây đầy sung sướng và thỏa mãn. Lần giáp mặt này thực sự là một may mắn. Hà Trí Ngân không chỉ mèo mù vớ được chuột chết mà vô tình còn có thêm một lần giác ngộ đối với bản thân.

Xem ra thịt tuần lộc không những giúp người ta no bụng mà còn có tác dụng làm cho đầu óc... “khôn” ra. Bởi nhờ nó mà Hà Trí Ngân mới thấm thía được cái sự ...ngu xuẩn của hắn.

Đến tận bây giờ, khi bài thi thứ nhất đã trôi qua được một phần tư chặn đường. Hà Trí Ngân mới giải được chính xác cái bài toán lương thực và giữ ấm đã thách đố hắn trong suốt thời gian qua.

Hóa ra đáp án lại chẳng phải là cái độ cao vớ vẩn như Hà Trí Ngân đã tưởng tượng, mặt dầu nó đã vô tình dẫn dắt hắn đi đến kết quả tốt đẹp.

Câu trả lời chân chính nằm trên người thằng khốn ...mất dạy Ngô Chân Lưu lúc nãy.

Hồi tưởng lại một chút, khi Hà Trí Ngân gặp nó. Thằng xạ thủ này đang mang trên vai một cánh cung tên, tay cầm một con dao găm xẻ thịt tuần lộc. Hiển nhiên ai cũng có thể đoán ra được dao và cung chính là hai lựa chọn của nó khi bắt đầu bài thi này.

Vậy thì tấm da gấu ấm áp nó khoác trên mình ở đâu ra?

Đó chắc chắn không phải là một đồ vật điển hình do học viện cung cấp vì nó đơn giản là quá ...xấu. Như vậy chỉ có thể có một lý do duy nhất: Nó đã làm thịt một con gấu và lột được tấm da đó hoặc đã may mắn “làm lông” một thằng cù lần ngu xuẩn nào.

Chìa khóa giải quyết cho tất cả nằm ở nguồn gốc tấm da gấu này.

Hà Trí Ngân cuối cùng cũng đã hiểu ra được vấn đề. Thành bại của cả bài thi đầu tiên này, ai ngờ lại được quyết định chỉ trong trong một hai phút lựa chọn đồ vật lúc bắt đầu.

Một sự lựa chọn thông thái sẽ quyết định ai là người có lợi thế trong cuộc đối đầu với thiên nhiên đầy khắc nghiệt.

Đáp án chính xác nhất ở đây: Đó là học viên bắc buộc phải lựa chọn một loại vũ khí để dễ dàng săn bắn được con mồi làm thức ăn và tận dụng luôn da lông của nó để giữ ấm. Còn lựa chọn còn lại sẽ phó mặc cho số phận và ý trời.

Rất đơn giản nhưng vẫn có một vài “con bò” không đoán ra được. Để sau bảy ngày đói khổ, phải may mắn nhờ Ngô Chân Lưu vô tình trở thành “người thật việc thật” mới làm cho thằng đần Hà Trí Ngân sáng con mắt ra.

Trong khi với những sự lựa chọn ngu ngốc còn lại. Khó khăn không chỉ dừng ở việc học viên phải chấp nhận làm kẻ ăn trộm, ăn xin hay ăn ...cỏ và thằn lằn mà sống qua ngày. Mà nghiêm trọng hơn là qua bài thi thứ hai, những kẻ như hắn sẽ đào ra cái gì mà chống lại đao, thương, kiếm, kích,...hằng hà sa số cái loại sê ri vũ khí của một nghìn ba trăm đứa “trẻ trâu” còn lại.

Hà Trí Ngân thở dài thườn thượt. Hắn cũng không đến nỗi quá ngu nhưng vấn đề là tâm lý và cuộc sống yên ổn quá khứ vẫn níu kéo, làm hắn chưa thể hoàn toàn đánh đồng được với một thế giới sùng bái sức mạnh, vũ khí và đầy nguy hiểm như Yêu giới.

Đồng môn của Hà Trí Ngân cũng có rất nhiều đứa cực kỳ thông minh như Kỳ Đồng, Athena,... hay Ỷ Lan còn “trâu bò” đến mức có thể qua mặt được cả hắn.

Nhưng vấn đề ở chỗ dù bọn nhóc này là thiên tài hay không có..não thì bọn chúng cũng sẽ vô thức mà chọn vũ khí. Chỉ có “thằng nhà quê” đến từ Trái đất mới nghĩ đến chuyện chọn bộ đồ ấm trong một cuộc thi khắc nghiệt như thế này mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.