[Dịch] Dị Giới Quân Đội

Chương 90 : Phá vòng vây




- Xem các ngươi còn có thể chạy trốn nơi nào!

Duy Cơ nhìn lửa cháy trên núi, hài lòng cười.

Sau khi kế hoạch đánh lén phá sản, liên tục công kích gặp thất bại, Duy Cơ cẩn thận nghiên cứu, phân tích cuộc chiến và nghĩ tới hỏa công. Sau khi báo cáo tình hình với Tả lộ quân thống sư Hàn Tư tướng quân, Hán Tư đồng ý cho hai gã cao cấp ma pháp sự trợ giúp hắn tấn công Tắc phổ trấn.

Lúc hoàng hôn, hai gã ma pháp sư đã chạy tới nơi Duy Cơ đóng quân. Sau khi làm công tác chuẩn bị, Duy Cơ liền ra lệnh cho hai người dùng hỏa hệ cao cấp ma pháp đốt cây cối trên núi, tiêu diệt địch nhân ẩn nấp trên núi. Dưới ánh hỏa quang chiếu rọi xuống, quân đội A Tư Mạn nhằm hướng sơn đạo đầy máu tanh đi tới.

Sơn đạo rất hẹp, chỉ có thể chứa bảy, tám người đồng thời đi qua. Binh lực cho dù có nhiều, ở chỗ này cũng không cách nào triển khai. Dựa vào tình huống này, Huyễn Nhận đem 800 người chia làm mười tổ, mỗi tổ tám mươi người, canh giữ sơn đạo.

Lúc này Huyễn Nhận đứng ở chân núi, tinh thần phức tạp nhìn đại đội quan binh phía sau mình.

- Không ai không muốn sống tốt, nhưng lúc này lại mang các ngươi đi lên một cái tuyệt lộ. Các ngươi hận ta chứ? Mặc dù đây là số mệnh của quân nhân, mặc dù dưới tình huống này bắt buộc phải có người hi sinh, nhưng đội trưởng vẫn thấy phải xin lỗi các ngươi!

Giờ phút này, Huyễn Nhận thậm chí còn cảm thấy xấu hổ, đi tới bên các binh lính.

- Sợ không?

Huyễn Nhận đi tới bên cạnh một binh sĩ trẻ tuổi. Người này đang lấy tay lau chùi trường kiếm, thần sắc có vẻ rất khẩn trương.

- Sợ… …

Binh sĩ này lúc đầu lắc đầu, sau đó lại gật đầu, thấp giọng nói.

- Vậy tại sao lúc đầu ngươi không đứng ra?

Huyễn Nhận cười, nhẹ giọng hỏi.

- Không ai đứng ra. Ta cũng không thể nào mặt dầy đứng ra được, nói như thê nào ta cũng là một nam nhân!

Binh sĩ cười khổ nói.

- Binh lính đại đội 1 đều là những kẻ tốt.

Huyễn Nhận cười nói.

Quân đội chính là một tập thể đặc thù như vậy, chỉ cần ra một mệnh lệnh, cho dù là chết, binh lính cũng chỉ có thể dũng cảm xông lên. Nếu như ai lựa chọn lui về phía sau vào lúc này, như vậy cả đời còn lại, trong lòng hắn sẽ có một bóng ma không cách nào diệt được --- ngươi không xứng làm một người nam nhân. Trên chiến trường mà lui về phía sau là một loại hành vi tập thể, mọi người có thể giải thích, cũng sẽ không nhắm vào một người nào đó. Nhưng đối mặt với sống chết mà lại vứt bỏ chiến hữu, sẽ bị mọi người khinh bỉ. Quan binh đại đội 1 có thể tình nguyện, anh dũng chết trận, cũng không nguyện làm kẻ vứt bỏ đồng đội mà chạy.

Nhìn binh lính A Tư Mạn lướt qua đám cự thạch cùng khúc gỗ, xuất hiện phía cuối sơn đạo, Huyễn Nhận hướng một gã quan binh gật đầu.

- Một tổ theo ta xông lên!

Tám mươi người đi theo hắn, nhằm hướng quân A Tư Mạn xông tới.

Giống như nước chảy gặp đê ngăn cản, hai cỗ lực lượng nặng nề va chạm vào nhau cùng một chỗ, máu tươi bắn tung tóe. Binh lính tam đoàn vọt tới, tính toán thời gian đúng lúc, đem vài tên binh lính A Tư Mạn chém ngã xuống đất.

- Không có giết được hai người, mà đã nằm xuống trên mặt đất, con mẹ nó, chúng ta khinh bỉ hắn!

Binh sĩ vuốt máu tươi trên mặt, cao giọng cười nói.

- Được! Tam đoàn từ trước tới giờ chỉ có chiếm tiện nghi của người ta chứ không có chịu thiệt!

Mọi người cao giọng đáp lời, vung đao kiếm nhằm hương quân địch chém tới.

Khi vận mệnh tử vong không thể thay đổi, biết chắc là phải chết, con người ta thường dũng cảm hơn. Khi say nằm ôm người đẹp, khi chơi ở sòng bài, trong mắt những quân nhân lúc này, chiến đấu chỉ là một trò chơi với tính mạng. Cái bọn họ có thể làm là đem tính mạng ra đánh bạc, đổi lại một phần vinh dự.

Nửa giờ sau, tổ thứ hai thay thế tổ 1, gia nhập chiến đấu, cho tới khi chỉ còn lại có hơn 30 người.

Mấy tổ còn lại cũng tiếp tục gia nhập vào các tiểu tổ khác, luân phiên thay nhau chiến đấu.

Chiến đấu cứ tiếp tục, số lượng binh lính của Huyễn Nhận ngày càng ít đi. Nhưng các binh lính vẫn giẫm lên thân thể địch nhân, huynh đệ mình, hăng hái chiến đấu.

Một binh lính A Tư Mạn sau khi đâm một kiếm vào một chiến sĩ tam đoàn, lại huy kiếm hướng một người khác chém tới. Đột nhiên trên đùi truyền tới sự đau nhức, hắn nặng nề ngã xuống đất, bị ngay một đao của một chiến sĩ tam đoàn chém bay đầu. Hắn cuối cùng nhìn thấy, binh lính bị hắn dùng kiếm đâm vào, buông lỏng thanh đao chém vào đùi hắn ra, mang theo nụ cười tàn nhẫn, nhắm hai mắt lại.

Một chiến sĩ tam đoàn thân hình cường tráng như trâu mộng, bị hai chuôi trường mâu đâm vào bên hông, nhưng lại cắn răng dùng tay trái nắm chặt lấy hai thanh trường mâu, tay phải huy đao chém về phía cổ họng 2 tên lính A Tư Mạn đang dùng sức rút trường mâu về. Máu tươi vọt ra như suối, phên lên trên người hắn.

- Lão tử đã hòa vốn!

Hắn cười hắc hắc, ngửa mặt ngã xuống, trong miệng thì thào.

Binh lính cùng binh lính vốn không có cừu hận, nhưng chiến tranh làm cho bọn họ trở nên điên cuồng.

Khi ánh bình minh lóe lên, binh lính A Tư Mạn tràn vào càng ngày càng nhiều, còn binh lính tam đoàn càng ngày càng ít, hơn nữa còn bị đẩy lui tới bên ngoài sơn đạo.

Huyễn Nhận tập hợp mười hai binh sĩ cuối cùng, ra mệnh lệnh cuối cùng trong cuộc đời hắn, một lần nữa nhằm phía địch nhân xông tới.

- Tam đoàn, theo ta xông tới!

Một trận mưa tên bắn tới, một đám binh lính ngã xuống bên cạnh hắn. Trên người Huyễn Nhận cắm bảy, tám mũi tên, thân hình loạng choạng hướng về phía địch nhân.

- Tại sao ta không cảm thấy đau nhức?

Lại ba mũi tên bắn tới, Huyễn Nhận ngã xuống.

“Vợ yêu dấu, ta muốn tới gặp nàng. Cuối cùng ta cũng quay về, là một nam nhân chân chính. Nàng có thể tha thứ cho ta không”

Lúc này đây Huyễn Nhẫn nhớ tới thê tử của hắn.

Hắn mơ màng hồi tưởng lại buổi hoàng hôn của rất nhiều năm về trước, dưới ánh trời chiều bên dòng sông nhỏ, dưới rặng cây liễu, hắn cùng nàng gắn bó với nhau.

Đệ ngũ quân đoàn, tam sư tam đoàn, đại đội 1 phụng mệnh tam đoàn cản bộ đội địch ở phía sau, đại đội trưởng Huyễn Nhận dẫn 800 tử sĩ, lợi dụng địa hình hiểm trở cầm chân Hữu lộ quân đoàn đệ nhất sư của A Tư Mạn đế quốc tám canh giờ, tiêu diệt 1500 quân địch. Đại đội trưởng Huyễn Nhận cùng 800 quan binh, không một người còn sống.

Nhìn lửa cháy trên núi, Lưu Vân trầm mặc xoay người, ra lệnh cho bộ đội bắt đầu phá vây, sau đó dẫn Hắc ưng đi vào phía nam sơn đạo.

Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc cũng dẫn đội đi theo. Tam đoàn theo Lưu Vân phá vây có 800 người, tạm thời biên chế thành hai trung đội do Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc phụ trách. A Lị Á thì theo Long Vân vào trong núi, cùng Quý Phong bảo vệ an toàn cho Thủy Linh Nhi.

Vì phòng ngừa tam đoàn phá vây từ phía nam sơn đạo, hai bộ binh đoàn đã phái ra vô số trạm gác ngầm, ẩn giấu ở cỏ dại cùng cây cối trong núi. Khi Nhất sư hướng tam đoàn phát động công kích, lính trinh sát càng đề cao cảnh giác, mặc kệ thời tiết thế nào, nghiêm mật giám thị.

Bọn họ trung thành thực hiện mệnh lệnh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng binh lính Hỏa Vân đế quốc ở phía nam. Khi Lưu Vân dẫn đội đột phá vòng vây từu nơi này, bọn họ cũng không có phát hiện bất cứ tung tích gì.

Bởi vì Hách Đạt mang theo thành viên trung đội “Dạ Phong” triển khai hành động tiêu diệt mấy trạm gác ngầm này. Các đội viên dùng tới phiêu phù thuật, giống như một đám u linh phóng ra từ đêm tối, yên lặng không một tiếng động xuất hiện phía sau lính canh gác, chủy thủ chợt lóe lên, lại không một tiếng động biến mất. Chỉ để lại một cỗ thi thể, đang lạnh dần.

Rời khỏi sơn đạo, Lưu Vân nhanh chóng tập hợp Hắc Ưng lại. Đợi bộ đội của Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc tập hợp, Lưu Vân gọi hai người tới.

- Ta sẽ dẫn Hắc Ưng trực tiếp xông vào hai bộ binh đoàn, nhằm che chở, thu hút địch cho các ngươi. Hai ngươi dẫn bộ đội bằng cách nhanh nhất chạy qua.

- Sau khi rời khỏi thì làm sao bây giờ?

Ngải Phật Sâm hỏi.

- Sau khi trở ra sẽ hội họp với nhau, ta sẽ dẫn Hắc Ưng đuổi theo các ngươi.

Lưu Vân trầm giọng nói.

Hách Đạt dẫn đầu, Hắc ưng nhanh chóng nhằm hướng hai bộ binh đoàn xông tới. Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc cũng dẫn bộ đội theo sát sau đó.

Tất cả tiến hành vô cùng thuận lợi, Hắc Ưng rất nhanh chóng tiến vào khoảng cách phòng thủ của quân địch, hướng hai bên triển khai, che chở cho 800 người của tam đoàn vượt qua.

Rất thuận lợi!

Nhìn quan binh tam đoàn đang chạy nhanh tới, trong lòng Lưu Vân chợt dâng lên dự cảm bất an, mơ hồ có cảm giác sắp có đại họa rơi xuống đầu.

Ngay lúc này trên bầu trời đêm đột nhiện xuất hiện lửa cháy. Một đóa mây đỏ nhanh chóng bay về vị trí Hắc Ưng.

Mọi người nằm xuống!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.