Tin tức xấu không chỉ có một.
- Đầu nhi, có 5 tên đội viên đã hy sinh! Ma tinh thạch cũng sắp dùng hết rồi, thể lực các đội viên tiêu hao nghiêm trọng.
Khi Lưu Vân đi tới chân núi, Nã Luân Đa bi thương báo cáo tình hình chiến đấu dưới chân núi cho hắn.
Làm sĩ quan chỉ huy Hắc Ưng, Nã Luân Đa cùng 200 đội viên cả ngày ở cùng nhau, hắn không thể chấp nhận việc huynh đệ bỏ mình ra đi. Giết địch nhân, tâm của hắn có thể cứng như thiết, nhưng người bên cạnh chết đi vẫn gây đau thương thật lớn đối với hắn.
- Đừng đau buồn, chiến tranh là phải có người chết. Cái chết của bọn họ đã có ý nghĩa. Hãy thu lấy chiến giáp của bọn họ.
Lúc này Lưu Vân lại thấy rất bình tĩnh. Hiện trạng tàn khốc của chiến tranh không chấp nhận việc hắn có nhiều cảm tình đan xen vào.
- Hắc Ưng còn có thể kiên trì bao lâu nữa?
- Còn có thể kiên trì đến tối. Đội viên chiến đấu từ sáng sớm đến bây giờ, ngay cả thời gian ăn lương khô cũng không có.
- Tốt, ra lệnh cho Hắc đình chỉ công kích ma pháp, cận chiến giết địch.
Lúc hoàng hôn, địch nhân đột nhiên lui xuống. Trên sơn đạo hoàn toàn trở nên yên tĩnh. Lúc này Lưu Vân đem hai đại đội từ trên núi rút tới bên ngoài trấn nhỏ.
- Đầu nhi, tình hình quân địch ở phía nam đã được trinh sát rõ ràng. Địch nhân không có gia tăng binh lực, vẫn do hai bộ binh đoàn phòng thủ, đã triển khai đội hình hình quạt ở sơn đạo bên ngoài. Dọc tuyến đường vào sơn đạo cứ 10 tên tổ chức thành một trạm gác ngầm. Hai đoàn kết hợp với nhau, cứ cách 1000 thước thì có một khe hở.
Hách Đạt sau khi hoàn thành nhiệm vụ trinh sát, trở về báo cáo tình hình quân địch ở phía nam với Lưu Vân.
- Địch nhân có kỵ binh không?
- Không có. Tất cả đều là bộ binh.
- Tốt.
Lưu Vân gật đầu.
Tiếp theo sĩ quan của tam đoàn cùng Hắc Ưng vâng lệnh tập hợp tại bộ chỉ huy đoàn.
- Từ khi chiến đấu tới bây giờ, ta rất hài lòng với biểu hiện của tam đoàn. Mọi người đều rõ ràng tình hình hiện tại, chúng ta bị trọng binh của quân địch vây quanh Tắc phổ trấn. Phía bắc có hơn hai vạn quân địch, không ngừng nhằm chúng ta phát động tấn công. Phía nam có hai bộ binh đoàn, địa thể hiểm yếu, tam đoàn muốn phá vòng vây tương đối khó khăn. Cho dù có phá vòng vây ra ngoài cũng tiến nhập cảnh nội A Tư Mạn đế quốc. Đương nhiên là lâm vào trong vòng vây của địch nhân.
Lưu Vân vừa nói vừa chỉ vào sa bàn.
- Phá vòng vây cũng là tử lộ, tử thủ cũng là tử lộ. Cho nên ta quyết định đem tam đoàn chia làm ba bộ phận, lấy bộ binh phụ trách cản địch ở phía sau, một phần bộ binh khác hướng phía nam phá vây.
- Nếu đều là chết, chúng ta chết cùng một chỗ đi đội trưởng!
Long Vân nghe thấy vậy bèn lớn tiếng nói. Những người khác cũng đều chiến đấu. Trên chiến trường, chết trận cùng một chỗ cũng là một loại hạnh phúc của quân nhân.
- Hãy nghe ta nói. Địch nhân muốn tiêu diệt tam đoàn, muốn tính mạng Lưu Vân ta, không dễ dàng như vậy! Phó đoàn trưởng, trước khi bắt đầu chiến đấu, ngươi dẫn một bộ phận khác của tam đoàn ẩn nấp trong hạp cốc sau lưng, chờ bộ đội phá vây dẫn dụ địch nhân rời đi, lúc đó ngươi tìm cơ hội từ phía bắc sơn đạo rút khỏi Tắc phổ trấn!
- Không. Ta dẫn người phá vây, ngươi dẫn người vào núi!
Long Vân quả quyết nói.
- Ba nghìn người của tam đoàn làm sao có thể khiến cho địch nhân hưng sư động chúng như thế? Đó là bởi vì nhi tử Viêm Thiên ở chỗ này. Ngươi biết tướng quân Bố Lỗ Khắc của A Tư Mạn đế quốc chứ? Hắn là hậu nhân Đặc Y gia tộc. Đặc Y gia tộc cùng Khải Đức gia tộc tranh đấu mấy trăm năm nay! Cha ta giết chết cha hắn, cho nên hắn nhất định phải đẩy ta vào chỗ chết. Ta ở chỗ nào, địch nhân sẽ như lang sói lao tới.
Lưu Vân mìm cười nhìn Long Vân nói.
- Nếu không phải phân lượng của ngươi không đủ, ta thật sự muốn đem cơ hội anh hùng này nhường cho ngươi đấy! Phá vòng vây phải do ta tự dẫn Hắc Ưng tiến hành!
Long Vân trầm mặc.
Trên chiến trường bất cứ quyết định gì đề phải phục vụ cho cuộc chiến.
Không có Lưu Vân, mọi người sẽ không tin tưởng, chủ lực phá vây chính là tam đoàn, tất cả các kế hoạch đều bị hủy bỏ.
- Ai cản phía sau?
Phá vòng vây vẫn còn một đường sinh cơ. Cản phía sau, đối mặt chắc chắn là tử vong.
Cho nên trong lòng Lưu Vân vẫn chưa biết chọn ai.
- Ta!
- Ta!
Hán Nặc cùng Tra Lý đồng thời đáp.
- Tra Lý, ngươi không nên cái gì cũng tranh với ta, hiểu chưa?
Hán Nặc trừng mắt nhìn Tra Lý.
- Ta cá với ngươi 100 kim tệ, ngươi chắc chắn không tranh được với ta.
Tra Lý cười nói.
- Nhiệm vụ cản địch để ta đi.
Huyễn Nhận đột nhiên nhẹ giọng nói.
- Trong ba đội trưởng ta là lão đại, đừng có ai tranh với ta!
Sau khi nói xong Huyễn Nhận ngẩng đầu nhìn Long Vân.
Long Vân do dự trong chốc lát rồi nhìn Lưu Vân nói:
- Để cho Huyễn Nhận làm đi!
Lưu Vân gật đầu.
- Cám ơn lão long, ngươi biết ta đợi ngày này lâu lắm rồi.
Huyễn Nhận nhìn Long Vân cười nói.
- Đội trưởng, cám ơn sự tín nhiệm của ngươi. Ngươi nhất định phải phá vây thoát ra ngoài!
Ban đêm, một đại đội quan binh tập hợp trong trấn. Mặc dù chiến đất rất gian khổ nhưng trên mặt mỗi binh lính đều tràn ngập đấu chí.
- Hễ là con trai độc nhất trong nhà đứng ở bên phải đi!
Huyễn Nhận đi tới trước mặt, trầm giọng nói.
Binh lính lẳng lặng đứng tại chỗ, không ai di động.
- Tối nay bắt đầu, đại đội 1 vì để tam đoàn phá vây, có nhiệm vụ cản quân địch ở phía sau. Đối mặt với hai, ba vạn địch nhân, các ngươi không thể lùi lại nửa bước, chỉ có dũng cảm tiến tới tìm chết. Bởi vậy không ai còn sống để mà trở về. Ta yêu cầu, con trai độc nhất trong nhà đứng ra, cho người nhà các ngươi một phần hy vọng.
Vẫn như cũ, không có ai đứng ra.
Huyễn Nhận bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mang danh sách tới, đọc tên những người là con trai độc nhất trong đại đội, phái người kéo ra bên phải.
Một binh lính còn trẻ, khóc lóc, kêu gào, lôi kéo trung đội trưởng của mình, sống chết cũng không muốn rời trung đội.
Trung đội trưởng khẽ cắn môi, tát cho hắn một cái, ngã trên mặt đất.
- Khóc cái con mẹ ngươi! Là nam nhân, hãy cố gắng sóng sót cho ta. Đem đại kỳ của tam đoàn cầm cho lão tử! lão tử dù có nằm xuống cũng mỉm cười!
Trung đội trưởng nghiêm mặt nói. Sau đó sai vài người kéo binh lính đó sang bên phải, xoay người trở về trung đội.
Cuối cùng có 800 binh sĩ lưu lại tại chỗ.
- Các dũng sĩ, chuẩn bị xuất phát đi! Đội trưởng tiễn các ngươi!
Lưu Vân hướng 800 binh sĩ, trang nghiêm hành quân lễ.
800 người cũng hướng Lưu Vân hành quân lễ lần cuối cùng.
- Đội trưởng, ta có thẻ có một yêu cầu cuối cùng chứ?
Huyễn Nhận đi tới trước mặt Lưu Vân nói.
Lưu Vân gật đầu.
- Trận chiến này qua đi, nếu như tam đoàn vẫn còn tồn tại, xin giữ lại đại đội 1, cũng nói cho các tân binh chuyện xưa của bọn họ!
Huyễn Nhận vừa nói, ngón tay vừa chỉ vào những quan binh phía sau.
- Ta đáp ứng ngươi. Nếu tam đoàn còn tồn tại, từ nay về sau các ngươi chính là ‘đại đội 1 quyết tử’ của tam đoàn.
Dưới sự dẫn đầu của Huyễn Nhận, 800 tư sĩ rời khỏi Tắc phổ trấn, đi vào trong sơn đạo.
Tiếp theo Lưu Vân từ hai đại đội khác của tam đoàn lấy ra 600 binh sĩ, cùng hợp với Hắc Ưng, tạo thành bộ đội phá vây do hắn tự mình thống lĩnh. Long Vân thì mang mấy trăm người còn lại của tam đoàn chuẩn bị rút vào trong núi.
- Đầu nhi, ta là sĩ quan chỉ huy của Hắc Ưng, ngươi như thế nào lại để ta rời khỏi bọn họ!
Nã Luân Đa đối với việc Lưu Vân sắp xếp hắn rút lui theo Long Vân, hắn cực kì bất mãn.
- Lần này đi theo tam đoàn vào núi còn có phần lớn quan quân của tam đoàn, còn có các trung đội nòng cốt của Hắc Ưng, ngươi thấy như vậy hẳn phải hiểu an bài của ta. Bọn họ là lực lượng nòng cốt của tam đoàn. Ta an bài ngươi theo Long phó đoàn trưởng rút lui vào trong núi, là muốn ngươi sau khi an toàn rời đi sẽ tái tạo một Hắc Ưng!
- Nhưng mà ngươi rời đi, Hắc Ưng sẽ không có linh hồn!
- Cách chế tạo chiến giáp, tư liệu huấn luyện Hắc Ưng, tất cả ta đã giao cho Linh Nhi. Nàng theo ta học được rất nhiều thứ hay ho, khi ta không có ở đây, nàng chính là ta! Ngươi hãy bảo vệ tốt cho nàng!
Nã Luân Đa bất đắc dĩ gật đầu.
- Phó đoàn trưởng, ta đem mồi lửa cuối cùng của tam đoàn giao cho ngươi. Đừng làm cho ta thất vọng!
- Yên tâm đi đội trưởng! Ngươi nhất định phải còn sống trở về, tam đoàn chờ ngươi.
- Được!
Hai bàn tay to nắm chặt lấy nhau, chứng kiến sự hứa hẹn của hai nam nhân.
Thủy Linh Nhi sau khi biết quyết định của Lưu Vân, khóc như mưa, ôm chặt lấy Lưu Vân, dù chết cũng không muốn rời khỏi lòng hắn.
Nhưng khi Lưu Vân nói cho nàng hay hắn nhất định sẽ không chết, muốn nàng rời đi trước, vì hắn mà chế tạo một Hắc Ưng, trợ giúp hắn trở nên mạnh hơn, Thủy Linh Nhi rốt cuộ cũng từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên.
- Ngươi không gạt ta chứ? Ngươi sẽ còn sống trở về chứ?
Một mắt mở to rưng rưng lệ, với ngàn vạn thâm tình quyến luyến nhìn Lưu Vân.
- Ừ. Ngươi đừng quên là ta từ đâu tới. Ta không thể chết được. Khi ta không có ở đây, ngươi hãy sắm vai của ta. Tìm lão tạp cùng tiểu tạp, làm cho Hắc Ưng một lần nữa bay lên.
Lưu Vân yêu thương nhìn nàng, khẽ cười nói.
- Tốt. Ta chờ ngươi trở về. Nếu ngươi không trở lại, ta sẽ đi theo ngươi.
Thủy Linh Nhi cắn môi nói.
Đỉnh núi, hiện lên một vầng trăng sáng.
Long Vân mang theo mọi người chậm rãi đi vào trong núi. Quý Phong cùng Thủy Linh Nhi đi phía ssau của đội ngũ, nhìn Lưu Vân rồi chậm rãi rời đi.
- Trăng rằm chiếu sáng quê nhà dọc theo biên giới, sự yên lặng ban đêm khiến người ta tưởng nhớ… …
Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng hát, bài hát chỉ có Lưu Vân nghe mới có thể hiểu, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nét tươi cười.
Sau Nguyệt Nhi, Lưu Vân lần nữa cảm nhận được sự đau khổ khi chia ly.
Long Vân đi rồi, Lưu Vân xóa hết dấu vết bộ đội đi vào trong núi lưu lại, đồng thời triệu tập bộ đội, chuẩn bị phá vây theo phía nam sơn đạo.
Lúc này dị biến đột nhiên phát sinh!
Trên vách núi hai bên sơn đạo có vô số ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, núi rừng khô ráo nhất thời bị lửa thiêu, lửa bốc cháy rừng rực. Đó là phía trận địa đại đội thứ hai và thứ ba.
Sau khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi, quân đội A Tư Mạn lại bắt đầu công kích!