Tắc phổ trấn là một trấn nhỏ ở biên cảnh, bị vây quanh bởi những ngọn núi, trong trấn chỉ có mấy trăm hộ dân. Phía nam trấn có hai tòa núi lớn, bên trái là một tòa núi hình con gà, bị người dân bản xứ gọi là Kê túc sơn. Bên phải là là một tòa núi cao, trên đỉnh núi nhiều năm có mây mù bao phủ, được gọi là vụ sơn.
Giữa hai tòa núi có một con đường nhỏ gập ghềnh, xe cộ cùng ngựa rất khó đi qua. Con đường nhỏ này là huyết mạch duy nhất nối liền giữa hai nước trong vòng 100 dặm biên cảnh gần pháo đài La Lan. Con đường này thông qua trấn nhỏ, tiến vào trong núi, đi xuyên ra ngoài, tới bên trong La Mạn hành tỉnh. Bởi vậy trấn nhỏ này hàng năm vẫn có bộ đội đế quốc canh phòng.
Nhiệm vụ của tam đoàn chính là phong tỏa con đường này, đề phòng bộ binh địch nhân tiến vào bên trong La Mạn hành tỉnh. Sau khi tới trấn, Lưu Vân dùng một gian phòng của người dân thiết lập bộ chỉ huy tạm thời, đồng thời triệu tập từ cấp bậc quan quân đại đội trở lên xác minh nhiệm vụ tác chiến, thông báo sẵn sàng nhận lệnh.
- Các vị, căn cứ vào tình hình quân địch do đệ ngũ quân đoàn thông báo, ở trước mặt chúng ta là hai khinh trang bộ binh đoàn của A Tư Mạn đế quốc đóng cách Phổ tắc trấn hơn 70 dặm.
Thủy Linh Nhi trải bản đồ ra, Lưu Vân dùng mộc côn chỉ vào bản đồ, hướng mọi người giới thiệu vắn tắt tình hình quân địch.
- Sau khi chiến tranh bắt đầu, nếu địch nhân công kích La Lan yếu tắc tất gặp phải trở ngại, có thể sẽ mạnh mẽ tiến công con đường này tiến vào bên trong La Mạn hành tỉnh, vị trí của Phổ tắc trấn có vị trí chiến lược rất trọng yếu. Sư đoàn trưởng lệnh cho chúng ta đóng ở trấn này, kiểm soát nghiêm ngặt con đường này, không để một tên địch lọt qua.
Nhưng ngày thứ hai sau khi Lưu Vân mang theo người dân địa phương tiến hành xem xét địa thế, hắn không khỏi tự gõ vào đầu mình, những lời nói của hắn hôm qua thật là thúi.
- Đầu nhi, nơi này là một người giữ quan ải, vạn người không thể đi qua địa hình hiểm yếu này! Địch nhân chắc sẽ không lựa chọn nơi này để tiến công. Nhiệm vụ này rất đơn giản! Xem ra có người cố ý chiếu cố chúng ta!
Đứng ở trên đỉnh Kê túc sơn, Nã Luân Đa cười khổ nói, nhìn ánh mắt Lưu Vân có chút mập mờ.
- Nơi này đúng là tuyệt. Mấy trăm người ở trên núi, thêm chút cự thạch, mộc thạch, khi lũ A Tư Mạn tạp chủng tới, trực tiếp đẩy chúng xuống dưới chân núi là xong.
Long Vân sau khi xem hết địa hình liền nói. Đối với nhiệm vụ của tam đoàn phải chịu trách nhiệm, hắn tương đối hài lòng.
- Ta hoài nghi, ta ở chỗ này có thể phải đánh một trận?
Hán Nặc nhìn con đường nhỏ giữa hai ngọn núi, lắc đầu.
- Tra Lý, đổ một phen không? Có địch nhân đến, ta thua ngươi 100 kim tệ, không có thì ngươi thua ta 100 kim tệ.
Tiếp theo đó hắn nhỏ giọng nói bên tai Tra Lý.
- Được, ta và ngươi đổ. Tuy nhiên điều kiện phải sửa lại. Nếu có một địch nhân tới, ngươi thua ta 100 kim tệ, 2 người thì 200 kim tệ, cứ như vậy nhân lên. Nếu ta thua, ta mất ngươi 100 kim tệ.
Tra Lý cũng thấp giọng nói.
- Được. Thành giao.
Hán Nặc cúi đầu suy nghĩ, sau đó nặng nề gật đầu.
Trong lòng Lưu Vân lúc này tràn ngập hoang mang. Sau khi quan sát tình hình, hắn vô cùng khó hiểu đối với nhiệm vụ lần này. Địa hình xung quanh Tắc phổ trấn này, chỉ cần vài người là có thể thủ, khiến cho một giọt nước cũng không lọt. Chẳng lẽ thật sự chỉ là một nhiệm vụ đơn giản?
- Mẹ kiếp, xem ra như vậy thì lão tử có thể ngủ ngon mỗi ngày!
Lưu Vân vẽ vắn tắt địa đồ trên giấy, rồi mắng.
- Đầu nhi, xem tình hình này không phải đánh đấm gì rồi, ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ?
Nã Luân Đa không có phát hiện Lưu Vân tức giận, vì vậy bèn hỏi thăm.
- Làm gì bây giờ? Lão tử chuẩn bị phái ngươi mang trinh sát rời núi, nghìn dặm bôn tập Hải Lam thnhf!
Lưu Vân nói xong nổi giận đùng đùng đi xuống núi.
- Bôn tập thủ đô A Tư Mạn đế quốc? Chủ ý này không sai, đầu nhi thực sự có ý nghĩ can đảm!
Nã Luân Đa nhìn bóng lưng Lưu Vân, nhất thời không kịp phản ứng, ở phía sau Lưu Vân lớn tiếng nói.
Một khối bùn từ dưới chân núi bay tới, rơi chuẩn xác vào trong miệng hắn, cắt đứt lời nói của Nã Luân Đa.
Quá trưa, sau khi Lưu Vân để Nã Luân Đa phái ra nhiều nhóm trinh sát, cảnh giới phía sau trạm gác, rồi cho tam đoàn hạ trại, sau đó phái người tới bãi sông lấy một ít bùn, đóng cửa phòng không ra nữa.
- Tất cả mọi người nhớ kỹ cho ta, địa phương lựa chọn để hạ trại không được ở dưới tán cây, đề phòng sét đánh!
Long Vân đi qua đi lại mấy doanh khu, lớn tiếng dặn dò.
- Trước kia lão đại thật thô thiển, hiện tại lại trở nên có học vấn,
Huyễn Nhận nhìn Long Vân, hoang mang nói.
- Ngươi chỉ nghe hắn hét gào thôi.
Tra Lý nói.
- Hắn theo Nã Luân Đa học hỏi, nếu không làm sao hắn biết chứ!
- Lai lịch của đội trưởng rốt cuộc như thế nào mà thủ hạ của hắn đều lợi hại như vậy.
Hán Nặc thở dài nói.
- Trời biết. Tuy nhiên hai ngày này đừng có dại mà chọc hắn, tâm tình của hắn đang không tốt.
Tra Lý nói.
- Ngươi đối với cuộc chiến trước mặt thấy thế nào?
Trong một gian mật thất, một vị tử y lão nhân c ùng một vị bạch y lão nhân đánh cờ với nhau, bàn chuyện tình thế tiền tuyến.
- Bình tĩnh một cách kì quái. Thân vương đem đệ ngũ quân đoàn tới La Lan yếu tắc. Nhưng lại đem 2 quân đoàn phân ra ở hai hướng khác nhau, rõ ràng là hắn sợ tổn thương lực lượng của hắn. Hắn không chủ động tiến công, đây là điều có thể lý giải. La Lan yếu tắc vốn là nơi hiểm trở, dễ thủ khó công. Mặ khác hai quân đoàn kia của hắn là quân chính qui, hắn cũng không nỡ lấy cứng đối cứng. A Tư Mạn đại quân cũng không động, thật khiến cho người ta khó có thể giải thích.
Bạch Y lão nhân vừa nói vừa hạ cờ xuống.
- Quân đội trong đế quốc từ trước tới nay luôn có phái chủ chiến, điểm ấy ta cũng không nói đến làm gì. Chỉ là lần này A Tư Mạn phái binh đột kích lại cho tiểu tử đó dẫn binh. Điều này cũng khiến ta hiểu được một điều khác, đế quốc muốn mạnh hơn, phải dự vào quân đội cường đại, mà không phải dựa vào một gia tộc, một quân thần. Ngươi xem tình thế hiện nay, không phải đều bởi vì trụ cột đại thần của quốc gia lung lay sao?
Tử Y lão nhân vừa nói xong liền buông quân cờ trong tay xuống, đi tới bên cạnh bản đồ, lấy tay chỉ mấy cái trên bản đồ.
- Phổ Lý Tắc Lợi thành có đệ nhị quân đoàn với 30 vạn đại quân, hơn nữa lại còn bộ đội địa phương, quân lực không dưới 50 vạn. A Tư Mạn muốn chiến thắng, sợ rằng cũng không dễ dàng. Ba Đặc nọ vây thành, tình huống cũng như vậy. La Lan yếu tắc có Cái Nhĩ tướng quân trấn thủ, địa thế lại hiểm yếu. Mặc dù Bố Lỗ Khắc được coi là tài giỏi trong Đặc Y gia tộc, nhưng muốn công hãm La Lan yếu tắc cũng khó ngang với việc lên trời. A Tư Mạn đại quân phân binh như vậy vì nguyên nhân gì chứ? Nếu tập trung binh lực công kích một chỗ, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều. Hiện tại song phương đều án binh bất động, lại càng khó có thể giải thích. Trong đó rốt cuộc có huyền cơ diệu toán gì?
Bạch Y lão nhân cũng im lặng suy nghĩ.
- Tiểu tử đó hiện tại hắn là đang ở nơi đó.
Tử Y lão nhân chỉ về phía tây La Lan thành.
- Đúng vậy. Nhưng ta cảm giác đem hắn cùng Hắc Ưng đặt ở chỗ đó có chút lãng phí.
- Có lẽ Ước Sắt Phu không muốn cho hắn cơ hội lập công!
Tử Y lão nhân cười cười.
- Tuy nhiên như vậy cũng bảo vệ lực lượng của hắn.
- Nhưng mà không có kinh qua ngọn lửa chiến tranh tẩy lễ, hắn sẽ không hiểu được chiến tranh tàn khốc như thế nào.
Bạch Y lão nhân lo lắng nói.
- Tiểu tử này ranh ma như quỷ, chẳng lẽ ngươi đã quên sao? Ta vẫn không rõ sát thủ Quý Phong kia, chỉ theo vài câu nói, hắn như thế nào lại có thể liên tưởng tới Quý Phong chính là Lâm Thi Nhã đây chứ? Hắn làm như thế nào để cho Quý Phong cam tâm bán đứng nàng?
- Ta cũng không rõ. Hay là chúng ta hỏi hắn đi. Ta chỉ cảm giác được kế hoạch của hắn tuy hoàn mỹ nhưng trước mặt lực lượng tuyệt đối, âm mưu có khi lại không thực hiện được. Tiểu tử này ưu điểm cũng chính là khuyết điểm. Hắn rất thích hãm hại người.
- Trận chiến này hẳn là một trận chiến giằng co. Ta thật lo lắng cơ thể của ta không thể chống đỡ được lâu nữa.
Tử Y lão nhân thở dài nói.