[Dịch] Dị Giới Quân Đội

Chương 71 : Tương tinh vẫn lạc




Một đêm phong cuồng qua đi, sáng hôm sau lại thấy ánh mắt trời tươi sáng.

Hôm nay là ngày cưới của Mộc Phong, trưởng tử của quân vụ đại thần Viêm Thiên. Trước phủ Khải Đức gia tộc đã sớm giăng đèn kết hoa, mọi người hân hoan vui mừng.

Bởi vì Khải Đức gia tộc tại đế quốc có thanh danh rất tốt, gia chủ hiện thời là Viêm Thiên có nhiều công lao lớn trong chiến đấu, thanh danh hiển hách cho nên mọi người trong đế đô cũng tự động treo đèn màu trước trước cửa nhà. Mấy đoàn ca kịch tạp kỹ cũng bắt đầu biểu diễn trên đường cái trước phủ, trước cửa phủ toàn là đầu người đang vội vàng chuyển động, công việc bồi bàn ở Khải Đức phủ cũng vô cùng bận rộn.

- Oa, Thi Nhã tỷ tỷ, tỷ hôm nay đặc biệt xinh đẹp. Xong hết rồi, xong hết rồi, vốn tỷ đã rất xinh đẹp rồi, hôm nay lại càng xinh đẹp hơn. Cẩn thận không chú rể nhìn thấy sẽ bị lạc mất đường đi đấy.

A Lôi đi vòng quanh Lâm Thi Nhã hai vòng, khen không dứt miệng.

Sau đêm hôm qua, Lâm Thi Nhã đã hết sức thỏa mãn, điều đó thể hiện rõ trên khuôn mặt nàng, dáng vẻ phong tình, thành thục hơn một chút, hơn nữa lại được thị nữ trang điểm cho, nên càng xinh đẹp động lòng người. Chỉ là ánh mắt nàng lại có vẻ hoảng hốt, sau khi nghe A Lôi nói, chỉ có vẻ mất mát hỏi:

- Thật sao?

- Đương nhiên, Thi Nhã tỷ tỷ. Tỷ chưa nghe nói qua sao, mỗi cô gái khi trở thành tân nương đều là người đẹp nhất thế gian.

A Lôi cười nói.

- Rồi mọi việc sẽ qua, ta nên sửa cách xưng hô, gọi tỷ là chị dâu!

- Một trăm hai mươi, một trăm hai mốt… …

Lưu Vân cùng Viêm Thiên đứng ở trước cửa, mỗi một lần hành lễ liền thấp giọng nói. Nhưng nhìn đám người nhốn nháo trước cửa, Lưu Vân biết mình vẫn còn phải khổ cực một lúc lâu nữa mới được nghỉ.

- Để cho ta tới xem xét những quý tộc này đi!

Lưu Vân là một người rất giỏi về tâm kế trêu người, lập tức đem ý nghĩ tà ác của mình áp dụng vào trong hành động.

- Huynh đài, ngươi còn trẻ tuổi như vậy mà đã béo phì, không biết ăn cái gì mà phát phì như vậy?

- Đại ca, ngươi rõ ràng là tửu sắc quá độ đó! Nghìn vạn lần phải bảo trọng thân thể, cẩn thận không thiết bổng lại thành que kim đó.

- Vị này, ta nên gọi người là đại tỷ hay đại thẩm đây? Nếu như ngươi nguyện ý cạo lớp phấn trên mặt đi, ngươi sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!

......

Lúc hoàng tử Thế Viêm tới, Lưu Vân giống như thấy được cứu tinh, vội vọt tới.

- Điện hạ, ta trông chờ người mãi!

- Vậy sao?

Thế Viêm cười hỏi.

- Xem ra ngươi bị bá phụ bắt phải chịu đựng khổ cực hả?

- Đúng vậy, ta đã ở chỗ này mỉm cười hai canh giờ!

Lưu Vân vẻ mặt đau khổ nói.

- Vừa phải mỉm cười, lại còn phải cúi đầu khom lưng nữa.

- Được, ta có thể giúp ngươi, tuy nhiên ta có vài điều kiện.

Thế Viêm cười hắc hắc nói.

- Ngươi thật là xảo trá, bắt bí ta!

Lưu Vân tức giận nói.

- Nghìn vạn lần đừng có quá đáng, nếu không ta cũng đành quay lại đứng ở đó.

- Lúc quân diễn đừng làm cho muội muội ta thua quá khó nhìn.

Thế Viêm ghé vào lỗ tai Lưu Vân, thấp giọng nói.

- Được, ta đồng ý.

Lưu Vân cười hắc hắc, đáp liên hồi.

- Được, ta đã an tâm. Muội muội ta tâm khí cao ngạo, ngươi tạm thời nhường nàng một chút.

- Điều đó, điều đó, sẽ sửa là được… …

Lưu Vân cười ha hả, nói mập mờ một cách không rõ ràng.

“Thu thập loại nữ nhân này! Ôi, một cơ hội hiếm có để nhìn thấy công chúa khỏa thân bơi lội, ta như thế nào có thể bỏ qua cho được?”

Nhớ tới lúc Hoa Phi Lệ rời đi, Lưu Vân cảm thấy tí nữa thì chọc vào quả cầu lửa.

Dưới sự trợ giúp của Thế Viêm, Lưu Vân cuối cùng cũng lấy được lý do “có chuyện quan trọng cùng hoàng tử thương lượng” mà rời đi.

- Ta có tin tức nói cho ngươi.

Đi tới hoa viên, Thế Viêm dường như nhớ tới một việc, đột nhiên cười nói.

- Hả? tin tức tốt hay là tin tức xấu?

- Ta cũng không biết là tin xấy hay tin tố. Cái đoàn mà ngươi được điều đến, trong quân đội đế quốc được gọi là Lưu manh đoàn, đồng thời cũng là một đoàn có chiến công huy hoàng nhất.

- Lưu manh đoàn?

- Cũng được. Cũng nên thử một chút!

- Tuy nhiên lực chiến đấu trong quân đội đế quốc lại rất mạnh! Giống như một đầu sư tử, xem ngươi có thể hàng phục được hay không! Thách thức cùng cơ hội song song!

Thế Viêm thở dài nói.

“Hay lắm, ta lại bị lão đầu tử chơi xỏ.” Trong lòng Lưu Vân cân nhắc, rồi lại nhìn Thế Viêm một chút.

Hắn đột nhiên hiểu được, từ khi yến hội bắt đầu, hắn đã bị rơi vào trong bẫy, hơn nữa cái bẫy này còn đang chờ người khác nữa.

- Nhìn ta như vậy làm gì, chuyện này không liên quan tới ta!

Thế Viêm bị Lưu Vân nhìn với ánh mắt như vậy, vội vàng giải thích.

- Ta là một người có thù tất báo đó điện hạ. Nếu ta phát hiện người vào hùa với lão gia tử nhà ta hãm hại ta, ta sớm muộn gì cũng tính sổ lại.

Sau này Thế Viêm đem tất cả chuyện này đẩy cho lão gia tử nhà mình, đổ hết lên trên người Kiều Trì Cửu Thế. Nhưng hắn vẫn bởi vì việc này mà nhiều lần lọt vào âm mưu xảo trá của Lưu Vân, làm cho hắn mỗi khi nghĩ lại thấy hối hận không thôi.

- Đầu nhi, phát hiện hành tung quỷ dị của địch nhân.

Thủy Hàn vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói với Lưu Vân. Yến hội hôm nay, Thủy Hàn mang theo thủ hạ dưới tay, theo yêu cầu của Lưu Vân, phụ trách công việc bảo vệ an toàn.

Dưới sự chỉ dẫn của Thủy Hàn, Lưu Vân nhanh chóng thấy được Quý Phong xen lẫn trong đám người.

“Hắn tới làm gì?” Trong lòng Lưu Vân cảm thấy bất an.

- Mọi việc ta gia cho, ngươi đã an bài thỏa đáng rồi chứ?

- Đã an bài tốt. Một khi có biến xảy ra, tất cả đều sẵn sàng chiến đấu, đảm bảo nhân vật trọng yếu được an toàn.

Thủy Hàn nặng nề gật đầu nói.

- Như thế nào, hôm này sẽ có sự tình gì phát sinh trong hôn lễ sao?

Thế Viêm khó hiểu hỏi.

- Ta chỉ là lo lắng, vì ta phát hiện một ít dấu hiệu không ổn. Hy vọng không có việc gì thì tốt.

Lưu Vân thở dài nói.

Hôn lễ được bắt đầu trong khúc nhạc vui. Ước Hàn công tước đại biểu hoàng thất là người chứng kiến cuộc hôn nhân của hai ngươi. Kiều Trì hoàng đế cũng phái người đưa lễ vật tới, biểu hiện sự quang vinh cùng ưu ái của hoàng thất đối với Khải Đức gia tộc.

Sau khi tiệc cưới bắt đầu, tân lang tân nương cùng các nhân vật quan trọng tiến vào trong nội sảnh.

- Chúc mừng Viêm Thiên huynh đệ có được dâu hiền!

Ước Hàn công tước sau khi ngồi xuống, nâng chén nói.

- Hiện tại chúng ta cùng nhau nâng chén chúc phúc cho tân lang tân nương!

Viêm Thiên sau khi nghe vậy sung sướng, cũng giơ chén rượu lên, cùng mọi người cạn chén.

Lâm Thi Nhã khẽ kéo áo tân lang bên cạnh mình, nói nhỏ vài câu vào tai. Sau đó Mộc Phong cùng nàng đứng lên.

- Phụ thân, Thi Nhã muốn mời người một chén rượu.

- Hảo hảo, vi phụ hôm nay lại thêm một nữ nhi tốt, bao nhiêu chén ta cũng uống hết!

Viêm Thiên nhìn Lâm Thi Nhã, cười nói.

Lấy từ trong tay bồi bàn một chén rượu, Lâm Thi Nhã đi tới trước người Viêm Thiên.

- Phụ thân, Thi Nhã từ nhỏ bơ vơ, khổ cục, không cha không mẹ, không biết tình thân là gì. Sau khi gặp gỡ Mộc Phong, ngài đã cho con trở thành nữ nhi, làm cho con lần đầu tiên biết đến hanh phúc được phụ thân yêu thuong. Hôm nay, xin cho phép Thi Nhã lấy thân phận con dâu, kính cha một chén rượu!

Lâm Thi Nhã vừa nói, nước mắt chảy xuống, hai tay run rẩy giơ chén rượu lên, đưa tới trước người Viêm Thiên.

- Hảo hài tử, đừng buồn nữa, mừng ngươi hôm có cuộc sống mới.

Viêm Thiên đưa tay tiếp lấy chén rượu.

- Phụ thân… …

Nhìn Viêm Thiên nâng chén uống cạn, Lâm Thi Nhã bi thiết kêu lên một tiếng, khóc thành tiếng, quỳ rạp xuống trước người Viêm Thiên.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy máu miệng máu mũi Viêm Thiên chảy ra, mắt hổ trợn tròn, đau lòng nhìn Lâm Thi Nhã trước mặt.

Trong phòng hiện lên vài đạo thân ảnh, Lưu Vân xuất hiện bên cạnh Viêm Thiên, đưa hai tay đỡ lấy thân hình Viêm Thiên đang lung lay sắp đổ. Còn Thủy Hàn thì gác trường đao sáng loáng trên cổ Lâm Thi Nhã.

Biến cố ngoài ý muốn, miệng mũi Viêm Thiên tuôn ra máu tươi làm cho tay chân Lưu Vân lạnh ngắt, lòng chìm xuống.

- Phụ thân! Bá phụ!

Trong phòng đồng thời vang lên ba thanh âm bi thống, Mộc Phong, A Lôi cùng Thủy Linh Nhi đồng thời nhào tới bên cạnh Viêm Thiên, thất thanh khóc rống lên.

- Ngươi không ngờ lại không muốn sống, đám động thủ ở phía sau, ta đã đánh giá thấp ngươi!

Trong mắt Lưu Vân tràn ngập oán độc.

Hắn nghĩ rằng mình đã nắm giữ tất cả, hắn thậm chí còn tin tưởng năng lực năng lực của bản thân cùng thủ hạ, có thể dễ dàng chế phục nàng cũng đồng đảng của nàng. Nhưng hắn không nghĩ tới Lâm Thi Nhã lại không để ý tới tính mạng bản thân, hậ độc ngay trước mặt.

Sai lầm này có thể phải trả giá bằng tính mạng Viêm Thiên! Trong lòng Lưu Vân dâng lên hận ý mãnh liệt!

- Thi Nhã, ngươi đã làm cái gì! Nói cho ta biết, tại sao!

Hai măt Mộc Phong tóe lửa, xoay người nắm lấy Lâm Thi Nhã, khàn giọng quát.

Lâm Thi Nhã vẻ mặt sầu thảm, lắc đầu im lặng không nói, nước mắt tràn mi.

- Đem giải dược cho ta!

Mộc Phong dùng sức lắc bả vai Lâm Thi Nhã, hắn không cách nào tiếp nhận tất cả mọi chuyện phát sinh trước mắt.

- Trúng độc này hẳn phải chết, không có giải dược.

Lâm Thi Nhã nói.

- Ta giết ngươi!

Mộc Phong giận dữ rống lên, rút trường kiếm bên hông chém vào Lâm Thi Nhã. Lâm Thi Nhã nhắm hai mắt lại.

Một thân ảnh nhanh như chớp từ cửa đại sảnh lao vào, một đạo hàn quang kích lên trên thân kiếm của Mộc Phong, sau đó lại đón đỡ trường đao trong tay Thủy Hàn.

Bóng người rơi xuống đất, chắn trước mặt Lâm Thi Nhã.

- Muốn giết nàng, trước tiên hãy lấy tính mạng ta.

Quý Phong nhìn bốn phía chung quanh, cất cao giọng nói.

Thủy Hàn cùng mọi người dưới tay nhanh chóng vây quanh hai người. Những kẻ tập võ trong đại sảnh cũng rút đao kiếm ra khỏi vỏ. Hộ vệ trong phủ cũng nghe tin mà chạy vào đại sảnh, bao bọc bốn phía xung quanh.

- Ngươi cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?

Lâm Thi Nhã nhìn Quý Phong, bi thương nói.

- Không cùng sinh, nhưng cùng xuống địa ngục.

Quý Phong ánh mắt kiên định, nhìn nàng bình tĩnh nói.

Lưu Vân nhìn Lâm Thi Nhã cùng Quý Phong, trong lòng dâng lên sát khí, thốt lên một chữ:

- Giết!

- Dừng tay!

Viêm Thiên giãy dụa đứng lên từ trong lòng Lưu Vân, lớn tiếng quát. Chỉ là vì dùng lực quá đó, máu từ miệng, mũi lại tuôn ra ồng ộc.

- Lui ra cho ta!

Mọi người khó hiểu nhìn Viêm Thiên.

- Việc này là gia sự nhà ta, các ngươi không nên nhúng tay vào.

Viêm Thiên vừa nói, ánh mắt nhìn lên người Lâm Thi Nhã, ánh mắt đau lòng chậm rãi biến thành thương tiếc.

- Hài tử, ta đã nói rồi, từ hôm nay ngươi là nữ nhi của Viêm Thiên ta. Phụ thân sẽ che chở cho ngươi. Ngươi đã quỳ xuống gọi ta một tiếng phụ thân, đủ thấy ngươi cũng bị ép buộc phải làm. Hổ dữ còn không ăn thịt con, ta sẽ để ngươi bình yên rời đi.

- Phụ thân, không thể để nàng đi!

Lưu Vân vội vàng nói.

- Ta còn chưa chết, các ngươi muốn làm phản sao! Đi đi, Thi Nhã. Mặc kệ ngươi đi tới nơi nào, đừng quên ngươi là con dâu Khải Đức gia tộc ta, là nữ nhi Viêm Thiên!

Viêm Thiên nói,sau đó hướng Quý Phong phất tay.

Quý Phong nâng Lâm Thi Nhã đang thất thần dậy từ trên mặt đất, chậm rãi đi ra cửa.

- Không thể để nàng đi!

- Dám ám sát quân vụ đại thần đế quốc, phía sau chắc chắn có chủ mưu!

- Một số tướng lãnh quân đội ngăn truớc mặt hai người. Quý Phong giơ kiếm trong tay lên.

- Các ngươi… …

Viêm Thiên tức giận kêu lên, phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê tại chỗ.

- Tất cả dừng tay, mọi chuyện theo phân phó của Viêm Thiên công tước.

Thế Viêm đứng dậy, lạnh lùng nói.

- Ta lấy thân phận hoàng tử, cam đoan sự an toàn của hai người này hôm nay. Nhưng từ sau này, các ngươi là tử địch của Hỏa Vân đế quốc.

Sau khi hai người rời đi, mọi người lo lắng vây quanh bên cạnh Viêm Thiên. Song khi một đám y quan chạy tới cũng đều lắc đầu rời đi, trong lòng mọi người cũng lạnh lẽo. Mộc Phong, Lưu Vân, A Lôi, Thủy Linh Nhi vây quanh bên người Viêm Thiên, khóc rống lên.

- Thủy Hàn!

Lưu Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, trầm giọng gọi.

- Có.

Thủy Hàn nhanh chóng đi tới bên cạnh Lưu Vân.

- Ra lệnh cho Dạ Phong chuẩn bị hành động, nợ máu phải trả bằng máu!

Hô hấp của Viêm Thiên rốt cuộc cùng dừng lại.

Một vì sao lớn của Hỏa Vân đế quốc vì vậy mà rơi rụng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.