[Dịch] Dị Giới Quân Đội

Chương 64 : Truyền thừa của Long




Sau khi về tới nhà, Lưu Vân không có nói gặp chuyện gì. Thủy Hàn cùng Hi Ba, bởi vì lúc ấy theo Lôi Lạc đi lấy tiền, cũng không biết việc này. Cẩn thận hồi tưởng lại việc mình trải qua gần đây, trong lòng Lưu Vân đã đoán ra người chủ sử sau lưng là ai.

Sau bữa tối, Viêm Thiên tâm tình rất tốt, ngồi ở đại sảnh, cùng mọi người tán gẫu chuyện phát sinh trên triều buổi sáng.

Khi lâm triều, quan viên thành vệ quân nể thể diện của Viên Thiên, cũng không làm khó dễ, nhưng thật ra quan viên phụ trách trật tự trị an ở đế đô cũng đưa cáo trạng tố cáo Lưu Vân trước mặt hoàng đế. Thừa tướng tức giận đứng dậy, bày ra tư thế dàn xếp ổn thỏa, đưa việc này tính cho hành vi trẻ người non dạ mà gây ra ẩu đả. Viêm Thiên lại đưa ra, việc này liên quan tới uy nghiêm của thành vệ quân, phải thực sự điều tra.

Kết quả điều tra đã chứng minh, Lưu Vân quả thật đánh người. Nhưng đồng thời cũng chứng minh hai điểm: thứ nhất, Hưu Tư chủ động yêu cầu Lưu Vân đánh hắn, thuộc loại chọn bạn tự động; thứ hai Hưu Tư lúc ấy là đang đưa bạn gái đi chơi, không phải là đang chấp hành công vụ. Đương nhiên, điểm thứ hai là kết quả hoạt động của thừa tướng, nếu là trong lúc chấp hành công vụ mà mang theo bạn gái đi chơi, sẽ mang tội không làm tròn nhiệm vụ, tội danh không nhẹ. Về phần Hưu Tư bị lột trần như nhộng, thì không ai nói cả.

Kiều Trì hoàng đế đối với kết quả điều tra này rất vừa lòng, sự tình đã như vậy. Viêm Thiên rộng lượng hướng về thừa tướng nói lời xin lỗi. Thừa tướng đàng phải nuốt lệ mà phối hợp biểu diễn cùng với Viêm Thiên.

Nói xong chuyện trên triều đình, Viêm Thiên nhìn Lưu vân cười nói:

- Ta vốn nghĩ tiểu tử ngươi thông minh, không ngờ nghĩ muốn hại người thì ý xấu lại đầy bụng. Thừa tướng à, người này không khéo giận chúng ta thấu xương ấy.

- Phụ thân, người phải gặp qua người bị đại ca hãm hại cơ, người sẽ không chịu nổi đâu.

A Lôi che miệng cười.

Lập tức tất cả mọi người nhìn Lưu Vân. Thủy Linh Nhi cũng không thể không nở nụ cười, nghĩ tới chuyện ở Thú Doanh.

“ Ta thực sự như vậy sao?” Lưu Vân sờ mũi, bảo trì trầm mặc.

- Phong nhi, hôn lễ của con đã tiến hành như thế nào rồi?

Viêm Thiên phân phó cho nha hoàn bên cạnh vài câu, rồi hỏi Mộc Phong.

- Hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, phụ thân. Thiếp cưới đã phát, yến hội cũng đã an bài thỏa đáng, người không cần lo lắng.

- Bọn nhỏ đều phải thành gia thât, nghĩ tới đây mẫu thân các ngươi cũng có thể an tâm.

Viêm Thiên thở dài, tiếp nhận một hộp gấm từ trong tay nha hoàn, chậm rãi mở ra.

- Thi Nhã, Linh Nhi, các con lại đây.

Lâm Thi Nhã cùng Thủy Linh Nhi nghe tiếng đi tới bên cạnh Viêm Thiên.

- Đôi vòng ngọc này, là bá mẫu các con khi qua đời lưu lại, hôm nay tặng lại cho hai con.

- Thi Nhã, con từ nhỏ đã cơ khổ, thân thế khổ cực, sau này đã có gia đình, chúng ta đều là người thân của con. Mộc Phong nhiều năm theo ta chinh chiến ở bên ngoài, thái độ làm người lỗ mãng, tính cách cũng mạnh mẽ, gặp phải chuyện gì, con phải nhắc nhở nó nhiều hơn nhé.

Viêm Thiên nói xong lấy một vòng tay đưa tới tay Lâm Thi Nhã.

Lâm Thi Nhã thân mình nhẹ nhàng run lên, tiếp nhận vòng ngọc, trong lòng không khỏi đau xót, lệ rơi xuống dưới.

- Linh Nhi trước đây Lưu Vân đã làm con bị ủy khuất nhiều. Về sau này, bá phụ làm chỗ dựa cho con, nó dám khi dễ con nữa, cứ nói cho ta biết.

Thủy Linh Nhi do dự, quay đầu nhìn lại Lưu Vân.

Lưu Vân mỉm cười gật đầu với nàng, nàng liền cúi đầu tiếp nhận vòng ngọc:

- Cám ơn bá phụ!

Quan sát tình huống trước mắt, trong long Lưu Vân cảm thấy ấm áp dễ chịu, chân tình nồng đậm làm hắn thực thoải mái.

“ Nhưng là làm sao cô phải rơi lệ đây?” Ánh mắt Lưu Vân nhìn trên mặt Lâm Thi Nhã.

- Nhà có hỷ sự, đáng tiếc, Kinh Lôi lại không trở về được.

Viêm Thiên cuối cùng thở dài.

…………..

- Trời ơi, đau quá, sao lại đau như vậy nhỉ!

Kinh Lôi tỉnh lại, nhẹ nhàng trở thân mình, toàn thân liền truyền tới từng đợt đau đớn tựa kim châm, khiến hắn phải kêu hừ hừ đau đớn.

- Ngươi tỉnh rồi!~ Bên tai truyền tới một tiếng hoan hô vui mừng xen lẫn ngạc nhiên.

Mở mắt ra, Kinh Lôi liền nhìn thấy bên giường có một cô gái xinh đẹp đang đứng. Lông mi khom khom khuôn mặt sáng ngời, khóe miệng ý cười nổi lên đôi má lúm đồng tiền trông thật đáng yêu.

Cô gái thấy hắn trợn mặt, sung sướng chạy ra ngoài.

- Gia gia, hắn tỉnh rồi, vậy phụ thân sẽ không phạt ta nữa!

- Nga? Người bị ngươi nướng chín còn có thể tỉnh lại sao?

Một thanh âm già nua cười nói.

- Gia gia đừng cười mà, ta nghĩ là ma thú tới! người nào có thể trông như vậy chứ? May mắn Ma Tước không có nuốt hắn, ha ha!

Kinh Lôi vốn tưởng mình gặp vận may gặp được giai nhân cứu giúp, lại không ngờ nàng chính là người đã hại mình.

“ Bộ dạng ta rất kỳ quái sao?” Kinh Lôi buồn bực hận không thể nhảy lên tát nàng hai cái.

- Tốt lắm nha đầu, chúng ta tới coi hắn thế nào đã.

- Gia gia, người đi trước đi, tới tới tìm Ma Tước đi chơi. Ta sợ ta nướng chín hắn như vậy, hắn sẽ mắng ta à.

- Tiểu nha đầu này, cả ngày chơi với Ma Tước chắc thành một nha đầu điên khùng mất thôi! Đi đi!

Khi lão nhân đi vào trong phòng, thân ảnh nhẹ nhàng nhoáng một cái đã tới trước giường.

- Người trẻ tuổi, rốt cuộc ngươi đã tỉnh.

Kinh Lôi trầm mặc. Bị một người đánh trọng thương, sau đó lại cứu mình, nên cảm tạ hay tức giận đây?

- Không có bản đồ của Tinh Linh tộc, ngươi không thể tới được nơi này, nói cho ta biết lai lịch của ngươi.

Lão nhân đột nhiên nói.

Kinh Lôi gian nan nâng tay lên, nhịn đau lấy một tấm bản đồ trước ngực ra.

- Là cái này?

- Còn có một đồ vật gì khác không?

Lão nhân tiếp nhận, mặt trầm như nước hỏi.

Kinh Lôi lại lấy ra trước ngực một mảnh vảy loang loáng.

- Kế thừa của Cự Long. Rốt cuộc đã tới đây!

Lão nhân tiếp nhận chiếc vảy thở dài nói.

…………

Dựa theo yêu cầu của Lưu Vân, Thủy Hàn lựa chọn ra hai mươi bốn đội viên trong trung đội “ Dạ Phong” chia làm ba tổ, phần thành đội hộ vệ của La Mạn gia tộc, phẩn biệt lẻn vào A Tư Mạn đế quốc, thú nhân vương quốc cùng Tây Tư vương quốc. An bài một tổ nhỏ ở Hỏa Vũ đế quốc do hắn tự mình phụ trách. Ngoại trừ trang bị ra, mỗi đội viên còn mang theo mười vạn kim tệ cùng một đám bồ câu, dùng để phát triển mạng lưới tình báo.

Trước khi đi, Lưu Vân ngoại trừ huấn luyện nhóm các truyền tin tức bằng bồ câu, còn giao đợi nhiệm vụ: toàn lực tìm hiểu tin tức liên quan tới Huyết Y giáo; nghiêm mật giám thị hướng đi của quân đội các đế quốc; sưu tập các loại bản đồ, địa hình hiểm yếu càng nhiều càng tốt.

Cuối cùng Lưu Vân dặn dò một câu: “ Đám thỏ tử các ngươi nhớ cho kỹ, sinh mệnh quý giá nhất, mỗi người đều phải còn sống mà trở về cho ta!”

Nhóm đội viên nhất tề chào Lưu Vân theo nghi thức quân đội, ly khai phủ công tước.

“ Lại mất đi sáu mười vạn kim tệ, may mắn ngân hàng không có thu lợi tức! lão tử bao giờ mới có thể thoát khỏi đói nghèo mà lo làm giầu đây?”

Nhìn nhóm đội viên xa dần, nghĩ lại sáu mươi vạn kim tệ biến mất, Lưu Vân thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.