Trải qua một tháng bôn ba gian khổ, Kinh Lôi dựa theo địa đồ của Hỏa Vũ trưởng lão đưa cho, rốt cuộc vào một buổi hoàng hôn, cũng đã tới trước một sơn cốc nhỏ phải đi qua để tới Băng Tuyết Thương Nguyên. Một đường chém giết với ma thú, khiến hình dạng hắn còn giống với ma thú hơn là một ma thú . Quần áo trên người đã sớm bị móng vuốt của ma thú xé rách tơi tả, chỉ còn xót lại một vài mảnh vải còn “treo” trên người, miễn cưỡng che lại những chỗ cần che. Khuôn mặt vốn rất đẹp trai,giờ toàn sẹo là sẹo, thời gian dài không ngủ đủ, khiến đôi mắt trở nên đỏ như máu. Một đầu tóc dài cũng loạn như ổ gà.
Một đường tới đây, Kinh Lôi chỉ mong có thể sớm đến Băng Tuyết Thương Nguyên, căn bản không cách nào để ý những chuyện khác. Nhưng lúc này,đứng ở trước sơn cốc nhỏ, hắn đã bị cảnh sắc trước mắt mê hoặc.
Trong sơn cốc yên tĩnh, nằm đó mười mấy gian nhà cỏ. Xung quanh nhà cỏ, là từng khoảnh từng khoảnh ruộng nhỏ. Vài đứa trẻ, tay cầm đồ chơi khắc từ gỗ, ở phía trước nhả cỏ vui vẻ đùa nghịch. Sơn cốc gần với Băng Tuyết Thương Nguyên, nhưng lại không có nửa phần cảm giác lạnh lẽo, trong cốc cây cỏ xanh rì, mây bay lãng đãng. Trên khoảnh ruộng, có mấy người đang làm việc. Mồ hôi trên mặt, dưới ánh nắng mơ hồ có thể thấy được. Trên mấy gian nhà cỏ, bay lên tầng tầng khói nhạt, dường như đang kêu gọi những người làm nông về nhà.
Trái tim Kinh Lôi, vào giây phút này trở nên đặc biệt bình tĩnh, lòng không khỏi sinh ra một chút hâm mộ những người này.
Bọn họ ở một nơi xa xôi, mặt trời lên thì đi làm,mặt trời lặn thì nghĩ ngơi. Công việc của họ, sau đó là chờ đợi thu hoạch. Họ không biết tới quá nhiều hoan lạc, cũng không có quá nhiều đau khổ, chỉ bình bình phàm phàm sinh sống, rất ít dẫn tới sự ngạc nhiên của người khác, cũng sẽ không được người ta hâm mộ, nhưng họ lại là những người hạnh phúc nhất trên đại lục thời chiến loạn này.
Những đau khổ chôn dấu sâu trong lòng Kinh Lôi, vào giây phút này đây bỗng trở nên nhạt nhòa. Một đường không ngừng chiến đấu, giờ đây trong lòng dâng lên dào dạt hạnh phúc, khiến hắn bất giác bước vào cảnh giới vi diệu đề cao võ đạo.
Cứ như vậy, Kinh Lôi chậm rãi bước vào trong sơn cốc.
“Oanh!”
Một tia chớp thật lớn từ trên đầu đánh thẳng xuống người Kinh Lôi.Thân hình hắn lảo đảo, mềm nhũn ngã trên mặt đất.
- Lại có ma thú dám tới,thật là chuyện lạ!Ma Tước, ngươi có điểm tâm ăn rồi nha!
Một giọng nói trong trẻo từ trong sơn cốc vọng ra.
“Cái gì Ma Tước, có thể ăn được ta?Ta thế mà lại biến thành điểm tâm của Ma Tước…?”
Kinh Lôi rốt cuộc ngất đi.
……………………….
Trở lại phía sau học viện Sồ Ưng, Lưu Vân để các học viên nghĩ ngơi chỉnh đốn tại chỗ, hắn mang theo Nã Luân Đa, Hi Ba và vài tên trung đội trưởng, tiến hành tổng kết cuộc chiến Hàn Thành lần này. Lão Tạp và tiểu Tạp, nhân vì là nhân vật mấu chốt trong chiến đấu, cũng được cho phép tham gia dự thính. Mà phòng Lưu Vân, cũng trở thành trung tâm hội nghị lâm thời.
Hội nghị do Nã Luân Đa chủ trì. Sau khi cho mọi người ngồi xuống, hắn trước tiên tiến hành phân tích nhân tố chiến thắng của trận này.
- Lần đột kích chớp nhoáng Hàn Thành lần này, ưu thế của bên ta có bốn điểm sau: Một là có sự tồn tại của ma pháp sư, khống ma sư; Hai là có lực phòng ngự loại một của đơn binh chiến giáp; Ba là thủ đoạn tác chiến ma pháp mới mẻ, Bốn là ra trận bất ngờ, làm đại quân Thú Nhân không chút chuẩn bị, mới đạt được chiến công chém đầu đại tướng địch. Trái lại Thú Nhân, chủ yếu có ba nhược điểm: Một là số lượng ma pháp sư quá ít, hơn nữa cấp biệt không cao; Hai là công hạ Hàn Thành đã lâu không được, sĩ khí đã xuống thấp; Ba là tính toán thiếu sót tình huống bất ngờ có thể xuất hiện trên chiến trường, đối mặt chuyện đột phát quá lúng túng, toàn quân tan tác. Do vậy, trận chiến này, chúng ta mặc dù thắng nhẹ nhàng, nhưng thắng nhờ may mắn.
Sau khi Nã Luân Đa nói xong, ánh mắt đảo qua người mấy tên trung đội trưởng đang tự đắc chí.
- Ta cũng nói vài câu. Trận chiến Hàn Thành, là một trận nổi bật của Hắc Ưng, nên nói là đã đạt được hiệu quá mới đúng, nhưng thực lực cũng đã lộ ra. Trận này mặc dù nhẹ nhàng, nhưng công lao chủ yếu là Tạp đại thúc và tiểu Tạp, Hắc Ưng không hề phát huy hết thực lực chân chính của mình. Nhưng trong đội viên của Hắc Ưng, đã sinh ra tâm lí kiêu ngạo, đối với sự phát triển về sau rất là bất lợi, các vị phải chú ý.
Hi Ba cũng đứng lên, nói ra ý nghĩ của mình.
Mấy tên trung đội trưởng, vốn tâm tình rất tốt, nhưng sau khi nghe xong lời của hai người, đều không khỏi cúi đầu trầm tư.
- Xem ra mọi người đã ý thức được điểm này, lộ ra vấn đề lớn nhất ở đây, viên chỉ huy chiến trường của chúng ta còn chưa thành thục, một quan chỉ huy ưu tú, mãi mãi phải trấn định như không, không vì cái gì mà vui, cũng không vì cái gì mà buồn. Các ngươi mấy tên gia hỏa không ra gì, một chiến thắng nhỏ liền khiến các ngươi vui đến vậy sao?
Lưu Vân lạnh lùng nhìn mấy tên trung đội trường nói, không khí trong phòng tức thời trở nên nặng nề.
- Trận này, Hắc Ưng còn chưa biểu hiện ra thực lực chân chính, do vậy nhiều vấn đề cũng chưa lộ ra hết. Mấy người các ngươi, cũng nói ra cảm thụ của ḿnh trong trận chiến lần này, tổng kết lại kinh nghiệm huấn luyện đi.
Vì vậy, bắt đầu từ A Húc, mấy tên trung đội trưởng tiến hành tự kiểm điểm sâu hơn. Bọn họ ai cũng không ngờ rằng, họp mừng công liền trở thành buổi họp phê bình.
Sau khi mấy tên trung đội trưởng làm xong kiểm điểm, Nã Luân Đa lại phát biểu bài tổng kết.
- Mục đích trận chiến Hàn Thành, chỉ là để mọi người tự mình cảm thụ một chút không khí trên chiến trường, không phải chiến đấu thật sự. Ta nghĩ, nếu như đế quốc bước vào thời kì chiến tranh, những trận chiến đấu thảm khốc hơn đang chờ đợi Hắc Ưng còn có rất nhiều. Các ngươi đều phải suy nghĩ nghiêm túc lại, nếu có một ngày khi đối mặt địch nhân, sau khi chúng ta mất đi nhưng ưu thế hiện thời có trong tay, nên làm thế nào để đối phó? Ta hy vọng mỗi một viên chỉ huy, đều có thể nghêm túc học tập nghệ thuật chỉ huy chiến đấu. Mỗi một trung đội, đều có thể trở thành một đơn vị chiến đấu độc lập. Sau một lần chiến đấu, đều phải từ đó mà học tập, có được sự đề cao. Còn có, những tên gia hỏa dùng tay tìm cảm giác, các trung đội trở về điều tra rõ ràng, đưa ra ý kiến xử lí. Chiến tranh không phải trò chơi, chiến tranh cũng không phải là lôi đài, Hắc Ưng cần là dũng sĩ giết địch, không phải là anh chàng đẹp trai làm dáng.
Những đạo lí này, rất nhiều là do Lưu Vân dạy gã. Đã quyết định Nã Luân Đa đảm nhiệm quan chỉ huy Hắc Ưng, hắn càng có ý tạo dựng uy tín cho gã. Còn Lưu Vân lại lựa chọn lui về phía sau màn, chỉ huy từ xa. Khi mà một ngày, Nã Luân Đa trở thành một viên chỉ huy đặc chiến hợp cách, hắn mới có thể an tâm đem chi Hắc Ưng đặc chủng binh lính này giao cho gã nắm giữ.
Tiếp đó, các trung đội báo lên danh sách những đội viên biểu hiện “Đột xuất” trong chiến đấu, Nã Luân Đa hạ lệnh phát cho mỗi thú doanh “Phần thưởng” đặc biệt huấn luyện một tuần. Mấy tên trung đội trưởng, cũng tự tổ chức đội viên đội mình, tiến hành thảo luận tổng kết, để tích lũy kinh nghiệm cho hành động sau này.
Buổi tối, trong Sồ Ưng học viện trở thành biển khoái lạc. Á Đương Tư vì các đội viên tặng đến một lô rượu nho mới xuất và sơn dương đã làm sẵn, Thủy Linh Nhi dẫn theo các cô gái trong nhà ăn, cũng chuẩn bị cho các đội viên thức ăn vừa miệng. Trên thao trường nổi lên từng nhóm lửa, các đội viên quây quần lại với nhau, uống rượu ngon, nhấp nháp mồi nhậu, lớn tiếng cười đùa.
Tuy đã phê bình vài tên trung đội trưởng, nhưng Lưu Vân vẫn quyết định vì trận này ăn mừng, như vậy có lợi cho việc đề cao sĩ khí. Nhưng rất nhanh, Lưu Vân vì quyết định của mình mà hối hận, tiệc ăn mừng bắt đầu được một lúc, hắn liền bị các đội viên chuốc rượu đến thất điên bát đảo.
Thủy Linh Nhi muốn bảo vệ hắn, để hắn uống ít một chút, liền đến trước mặt Lưu Vân, khuyên người kính rượu rời đi.
Đội viên kính rượu dường như đều thống nhất ý kiến, thấy nàng đến khuyên liền nói:
- Linh Nhi tỷ tỷ đau lòng phải không?
Thủy Linh Nhi tức thời mặt đỏ tai hồng, trong tiếng cười của các đội viên vội vàng bỏ chạy.
Loại không khí thân thiết này, thêm rượu tác động vào, trong lòng Lưu Vân máu nóng dâng trào. Hắn lảo đảo đứng lên, bước vào giữa đám người, giơ chén một hơi uống hết.
- Các tiểu tử, bây giờ ta dạy các ngươi rống ca!
- Chúng ta người làm lính, có gì khác!
Chỉ vì chúng ta mặc, một thân quân trang này!....
Tiếng rống thô kệch, khí thế hào hùng, âm điệu trào dâng, rống lên tiếng cốt sắt leng keng của người lính. Bè theo tiếng hát của Lưu Vân, càng lúc càng nhiều đội viên rống theo hắn.
Mặc dù đã có vài phần chếnh choáng, Lưu Vân vẫn còn tỉnh táo sửa lại lời ca một chút, “Màu xanh” thay bằng “Một thân này”, nếu không ngày mai thức dậy, chắc chắn sẽ có không ít người hỏi hắn, ”Cái gì là quân trang màu xanh”
- Chúng ta người làm lính, có gì khác……
Tiếng rống của hơn hai trăm nam nhân, hợp thành một dòng sông mênh mông mạnh mẽ, vang vọng giữa không trung.
Quân ca, không phải để ca ra, mà là để rống lên!Rống lên là huyết tính nam nhi, là kiêu ngạo của quân nhân!
Lưu Vân rốt cuộc cũng say, say trong tiếng quân ca, một đôi cánh tay trắng trẻo, từ đàng sau ôm hắn vào lòng.