[Dịch] Dị Giới Quân Đội

Chương 41 : Nghìn năm chờ ngươi về




- Trở về học viện, thử xem cái mui thuyền ở bên cạnh nhà vệ sinh xem sao.

Lưu Vân nói xong, sắc mặt của Phiên Thập Lục tái xanh.

- Đầu nhi, ngươi muốn ta trông coi hắn không?

Thủy Hàn cười nói.

Lưu Vân lắc đầu:

- Ban ngày, cho hắn thấy uy lực của hỏa điểu, coi như là rác rưởi để lợi dụng mà thôi. Chuẩn bị xích sắt, đỡ cho hắn chạy loạn đi cắn người.

Trong lòng Lưu Vân, đối với địch nhân tra tấn vô cùng tàn nhẫn, không phải là tàn phá thân thể hắn mà là giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn. Người mất đi tôn nghiêm, sẽ không thể che dấu được bí mật gì.

Phiên Thập Lục nghe Lưu Vân nói xong, mắt trắng dã, té xỉu. Đám người Lưu Vân sau khi xuất phát, Kinh Lôi yêu cầu đi cùng, lo lắng con đường phía trước rất nguy hiểm, mà Kinh Lôi vũ kĩ mạnh mẽ, Lưu Vân liền đồng ý.

Xuyên qua Ma Thú sâm lâm, không chút gian nan. Có lão Tạp cùng Kinh Lôi những người khác tới cơ hội động thủ cũng không có, chính là thương thế của Thế Viêm cùng Lôi Lạc, mất cô gái thông minh lanh lẹ Hiểu Hiểu, làm mỗi người đều trở nên trầm mặc.

Mỗi lần nghỉ ngơi, mặc dù thương thế rất nặng, Thế Viêm đều giãy dụa đứng lên khỏi cáng, sau đó đi tới bên người Hiểu Hiểu lấy khăn lông dịu dàng lau qua người nàng một lần.

Mọi người cũng không có hỏi hắn chuyện gì, đối với một người thống khổ cực độ như vậy, có lẽ trầm mặc là an ủi lớn nhất. Biết hắn là người chính trực, thiện lương, và có tâm huyết thanh niên như vậy là đủ rồi.

Từ Ma Thú sâm lâm đi theo hướng bắc ba ngày, mọi người rốt cuộc cũng tới được Tinh linh sâm lâm. Kinh Lôi đi trước mở đường, đột nhiên bị cái gì đó chặn lại, liền văng về phía sau.

Kinh Lôi đau nhức xoa xoa cái trán rồi lại đi lên phía trước, đi chưa được mấy bước lại bị bắn ngược trở về.

“ Có cái gì chống đỡ ta nhưng ta lại không nhìn thấy.” Kinh Lôi thử đi lại vài nơi, kết quả vẫn giống nhau.

- Tà môn, hình như là một bức tường vô hình vậy.

Kinh Lôi quay đầu lại nói với mọi người.

- Không phải đâu, ban ngày làm gì có quỷ chứ?

Lưu Vân lững thững đi lên, lấy tay chậm rãi vuốt, đột nhiên trên tay truyền tới hơi ấm, cảm giác thoải mái như là giữa mùa đông mà được ngồi trong một chậu nước nóng vậy.

Tiếp đó, sắc mặt Lưu Vân biến đổi. Giống như gặp quỷ vậy, toàn bộ bàn tay hắn bị biến mất.

- Nhị ca tay huynh biến mất!

Nhìn bàn tay Lưu Vân, biến mất giữa không trung, Kinh Lôi lớn tiếng kêu.

Lưu Vân vội vàng rút tay về, bàn tay vẫn hoàn hảo như cũ.

- Cái này có thể là ma pháp kết giới của tinh linh tộc, ngăn cách ngoại giới tới khu rừng của mình.

Lão Tạp kêu Lưu Vân lùi lại mấy bước, tùy tay ném ra một hỏa cầu. Hỏa cầu bay tới trước kết giới liền bị thôn phệ không lưu lại chút dấu vết gì.

- Xem ra đúng là như thế này rồi.

Lão Tạp đẩy ra phía trước, tay cũng biến mất.

Vài đội viên khác cũng thử tiến tới xem sao, kết quả cũng giống như Kinh Lôi.

- Xem ra chỉ có ta cùng Lão Tạp là có thể đi vào. Ta đi vào trước xem sao đã.

Lưu Vân thử đi thử lại vài lần, không gặp phải vấn đề nguy hiểm gì mới nói với mọi người:

- Các ngươi chờ ở bên ngoài vậy.

Sau khi thoải mái xuyên qua kết giới, một đám tinh linh hiện ra trước mặt Lưu Vân.

- Có người vào được! Nhanh đi báo cáo cho trưởng lão!

Một thanh niên khôi ngô tuấn tú nhìn Lưu Vân trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, phân phó người bên cạnh nói.

- Tất cả đều là những gã dễ nhìn, những mỹ nữ xinh đẹp, tinh linh thật không hổ là được tự nhiên sủng ái à!

Lưu Vân nhìn quáng cả mắt, nhất thời không biết nói thế là tốt hay không nữa.

- Khách nhân tôn quý, xin hỏi ngài từ đâu tới đây?

Thanh niên hướng Lưu Vân lễ hỏi.

- Tại hạ Lưu Vân, từ Hỏa Vân đế quốc tới. Mạo muội quấy rầy tinh linh bộ tộc, xin tha thứ.

Lúc này, một tinh linh già cả từ xa xa chạy tới, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.

- Ta là Tinh linh tộc trưởng lão Hỏa Vũ, xin hỏi công tử tiến tới tinh linh sâm lâm này là có chuyện gì?

Chăm chú đánh giá Lưu Vân, lão nhân lên tiếng hỏi.

- Tại hạ hộ tống di thể của một cô gái tinh linh tới đây.

Lưu Vân trầm giọng nói.

Thanh âm vừa phát ra, đám tinh linh đứng chung quanh nhất thời biến sắc.

- Đồng thời, còn hai người bạn bị trọng thương, hy vọng có thể được các vị trợ giúp.

Tinh linh trưởng lão không hỏi nhiều, phá một thông đạo trên kết giới. Nhìn Hiểu Hiểu nằm ở trên cáng, Hỏa Vũ biến sắc mặt.

Khi lão nhìn vết thương của Thế Viêm cùng Lôi Lạc rốt cục nội tâm vô cùng khiếp sợ thì thào nói nhỏ:

- Chẳng lẽ, hết thẩy đều là sự thật?

- Cô gái này, là vì cứu bạn ta mà hy sinh.

Lưu Vân bi thương nhìn Hiểu Hiểu.

- Hai người bạn của ta cùng nàng bị tập kích, bị trọng thương.

- Bộ tộc tinh linh vĩ đại, có thể giúp chúng ta được không?

Vì cứu tính mệnh của bạn bè, Lưu Vân đành phải vuốt mông ngựa.(ý nói nịnh bợ)

- Trước hết cứ đỡ bọn họ vào đã, ngươi đi theo ta.

Dọc đường đi, Lưu Vân vẻ mặt tò mò đánh giá chung quanh.

Ở các gò đất trong rừng cây này, các tinh linh kiến thiết nhà gỗ san sát nhau, giống như cuộc sống của người nguyên thủy vậy. Hết thảy đều theo quy luật của tự nhiên, có vẻ yên lặng mà lại ấm áp.

Lưu Vân ở giữa nơi đây cảm giác thể xác và tinh thần được thả lỏng hết sức, dường như tất cả ý nghĩ mệt mỏi giờ khắc này đều được bình ổn. Duy nhất lưu lại chỉ là bình tĩnh cùng sung sướng.

Đi vào sau một tòa nhà bằng gỗ, Hỏa Vũ bảo Lưu Vân ngồi xuống mà không nói chuyện gì.

“ Mẹ nó, ở đâu ra kiểu tiếp khách như vậy à, lấy rau trộn cho ta, là có ý tứ gì?”

Nếu không có việc cầu người, Lưu Vân đã phát tác rồi, bất đắc dĩ hắn phải bưng bát nước trái cây trên bàn uống một hơi.

- Ngươi tới, ta không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Hỏa Vũ đột nhiên nói.

- Nhưng giờ khắc này, tinh linh tộc đã đợi cả ngàn năm rồi.

- Khục khục!

Lưu Vân bị lời nói của Hỏa Vũ làm cho ho khan một trận, chưa kịp nuốt hết nước trái cây thì toàn bộ đã bị phun ra hết.

- Trưởng lão, người nói cái gì?

Lưu Vân đứng dậy, hai mắt giật mình nhìn Hỏa Vũ.

- Ta nói, bộ tộc tinh linh đã đợi ngươi một ngàn năm.

Hỏa Vũ nặng nề nói.

- Cái này, không phải vậy chứ?

Lưu Vân cảm thấy đầu ong lên như say xe vậy.

“ Từ từ, hình như ta nghe câu này không đúng!” Lưu Vân rất nhanh tỉnh táo lại.

“ Trời ạ, đó là một âm mưu mà! Xem ra trưởng lão này muốn bắt ta đi làm cu li rồi!”

Nhớ tới tình tiết trong truyện tiểu thuyết YY, mà Lưu Vân cảm giác lưng lạnh toát:

“ Chẳng lẽ muốn ta đi giết rồng? hoặc đi giết một vị thần nào đó? Nếu không là đi giải cứu tinh linh công chúa bị một ác ma nào đó bắt đi…?”

- Việc này, trưởng lão, ta chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ, mới hộ tống bọn họ đi vào tinh linh sâm lâm. Ta chỉ nghĩ muốn cầu người cứu bọn họ.

Lưu Vân vội vàng nói, tuy rằng hy vọng tinh linh tộc có thể cứu hai người bọn họ nhưng hắn còn không vĩ đại tới nỗi vì tinh linh tộc mà đi chịu chết.

- Ngươi đừng vội, hai người kia ta sẽ cứu, hơn nữa tinh linh tộc chờ ngươi cũng không vì bảo ngươi đi làm cái gì cả.

- Nhưng ta thật sự không phải là người các vị đang chờ.

Lưu Vân cãi.

“ Cái gì mà đợi cả ngàn năm, nghe thật tà môn, có thể có chuyện gì tốt đây? Tốt nhất là phải làm rõ ràng trước đã.”

Lưu Vân cảm thấy thế giới này có ma pháp với chủng tộc, đã là cực hạn chịu đựng của mình rồi, Nếu thêm ma thần quỷ quái nữa, mình ngay cả tâm muốn chết cũng có nữa là.

- Ha hả. – Tinh linh trưởng lão nở nụ cười nụ

- Có phải ngươi cảm thấy khó tin đúng không?

- Không phải khó tin mà là hoàn toàn xả đản!

Lưu Vân vội vàng nói, cũng không quản tinh linh trưởng lão có thể hiểu từ “xả đản” hay không nữa.

Hỏa Vũ đi tới bên cạnh hắn, ghé lỗ tai nói thấp vài câu câu rồi lẳng lặng nhìn hắn.

Dường như bị cả đàn vịt đẻ trứng vào miệng Lưu Vân không nói được câu nào. Hỏa Vũ nói mấy câu giống như cái búa tạ, làm trước mắt hắn ánh sáng như một đường thẳng đầu óc choáng váng, nửa ngày không hồi phục lại tinh thần. Yết hầu nuốt vài cái, trên mặt cũng trở nên vặn vẹo, nhưng là hắn không thể nói ra được gì.

- Trò đùa này cũng thật lớn quá đi?

Lưu Vân dùng sức nhéo cánh tay mình, lại run rẫy bưng bát nước trái cây uống “ ùng ục, ùng ục” một mạch.

- Bên cạnh ta cũng có một vị pháp sư có thể tiến vào?

Lưu Vân ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi.

- Vậy vì sao ngươi lại tiến vào?

- Hay lắm, rất mạnh… ta thật xúi quẩy!

Lưu Vân đưa tay lau mồ hôi.

- Trưởng lão, ta nghĩ cần yên lặng một chút, người cứu người trước đi.

Lưu Vân tê liệt ngã xuống ghế, vô lực nói.

Hỏa Vũ gật gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.