Sáng sớm, hai nam một nữ, ba quân nhân còn trẻ đi vào Học viện chỉ huy quân sự đế quốc. Trên vai mấy người có ngân tinh quang mang lóng lánh, đây là vật đại biểu cho giáo quan của quân đội đế quốc. Bọn họ vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt các đệ tử đang ngồi trên cỏ nghỉ ngơi ở trong thao trường.
- Mấy người này là ai?
- Chẳng lẽ chính là ban huấn luyện học viên?
- Ông trời ạ, tuổi còn trẻ như vậy đã là trung cấp quan quân? Ta không chịu được!
Các đệ tử nhịn không được, thấp giọng nghị luận.
Các đệ tử Học viện chỉ huy quân sự đế quốc đã nghe nói học viện thành lập một ban huấn luyện bồi dưỡng các trung cấp chỉ huy, sẽ chiếu sinh từ trong bộ đội đế quốc. Các đơn vị bộ đội đế quốc sẽ tuyển các đệ tử tới học viện báo danh vào tháng 10, đến tháng 11 sẽ bắt đầu nửa năm học tập đào tạo. Nhưng bọn họ thật không ngờ nhóm đệ tử đầu tiên tới lại còn trẻ như vậy. Theo chế độ thăng chức của đế quốc, trong thời kỳ không có chiến tranh, một quân nhân khi thăng chức lên trung cấp quan quân thì tuổi cũng đã vào trung niên. Cho dù là xuất thân từ gia đình quý tộc, nếu như không có tầng lớp cao tầng trong quân đội trợ giúp thì cũng rất khó trước 30 tuổi được đi vào danh sách trung cấp quan quân.
Nhưng ba người trước mặt này tuổi thật sự rất trẻ.
- Hơn nữa lại còn có người là nữ nhân.
- Trời ạ, trong quân đội đế quốc lúc nào lại có mỹ nữ sĩ quan như vậy?
- Ta đang suy nghĩ rốt cuộc nàng có thân phận gì mới có thể trở thành nhóm đệ tử đầu tiên của ban huấn luyện!
Thủy Linh Nhi đi ở bên cạnh Hanh Lợi bị ánh mắt của mọi người nhìn vào, khuôn mặt có chút nóng lên, nhịn không được đi lui lại phía sau Hanh Lợi.
- Linh Nhi tỷ, ngươi không thể làm như vậy! Hiện tại mới chỉ có mấy người nhìn ngươi đã sợ hãi như vậy, tương lai làm sao đối mặt với ngàn vạn quan binh đây chứ?
Nhìn bộ dáng xấu hổ của Thủy Linh Nhi, A Húc không khỏi trêu ghẹo.
- Ta chỉ là chưa quen.
Thủy Linh Nhi cúi đầu, nhỏ giọng đáp. Khi ánh mắt của nàng rơi vào quân trang bản thân mình đang mặc, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác ngọt ngào hạnh phúc. Không khỏi cố gắng ưỡn người lên.
- Ta hoa mắt sao! Trên bờ vai của hắn lại có ba khối ngân tinh!
Trong đám đệ tử truyền đến một trận kinh hô làm cho A Húc cảm thấy rất dễ chịu thoải mái.
Trong ba năm nay, giai đoạn đầu hắn đã vượt qua những huấn luyện gian khổ đặc thù, sau đó lại đi theo Lưu Vân chinh chiến, có rất ít thời gian cảm thụ cuộc sống bình thường. Không nghĩ tới đột nhiên trở lại với mọi người thì bản thân mình đã đứng ở nơi cao mà mọi người khó có thể với tới. Nếu như không phải trên người Lưu Vân xảy ra rất nhiều biến hóa khó có thể giải thích, ai có thể nghĩ đến một người mang danh ác thiếu chỉ trong thời gian 2, 3 năm ngắn ngủi lại lột xác thành biến thành tướng quân đế quốc chứ?
- Ngươi không hoa mắt, đó là thượng tá! Có lẽ là người trẻ tuổi nhất trong ba người!
Một đệ tử khác xoa xoa con mắt, nhìn ngân tinh trên vai A Húc, vẻ mặt kinh ngạc nói.
Hanh Lợi thấy thế không khỏi đưa tay vỗ lên vai A Húc:
- Huynh đệ, đi cẩn thận chút không lại ngã!
A Húc cười hắc hắc nói:
- Không sao không sao, khó có được cơ hội như vậy, để cho ta hưởng thụ ánh mắt sùng bái của người khác đi!
- Cứ hưởng thụ đi, nhưng cũng đừng quên chuyện tốt chúng ta đã thương lượng.
- Đương nhiên là không rồi! Chẳng lẽ còn có người không có mắt như vậy sao?
- Cho dù có ta cũng sẽ làm cho hắn hối hận.
Hanh Lợi hừ lạnh nói.
Sau khi Thủy Linh Nhi đưa ra yêu cầu muốn vào học viện học tập với Lưu Vân được Lưu Vân đồng ý thì hắn cũng hướng Viêm Thiên đề nghị thành lập một lớp huấn luyện trung cấp sĩ quan chỉ huy ở Học viện chỉ huy quân sự đế quốc. Mục đích làm như vậy là muốn những quan quân ưu tú có kinh nghiệm chiến đấu phong phú tiến hành tái bồi dưỡng, vì thế có thể rút ngắn chu kỳ thay máu trong quân đội đế quốc. Đề nghị nay được Viêm Thiên tán thành, cũng nhanh chóng được thực hiện trong học viện.
Á Lịch Sơn Đại biết được tin Thủy Linh Nhi muốn vào học viện học tập lập tức đem Thủy Linh Nhi nhận vào Hắc Ưng quân đoàn, cũng phong hàm thiếu tá cho nàng, đồng thời phái hai người Hanh Lợi cùng A Húc cùng nàng nhập học. Đối với sự khổ tâm của Á Lịch Sơn Đại, Lưu Vân không cách nào chối từ, chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhưng yêu cầu thân phận Thủy Linh Nhi phải được giữ bí mật.
- Linh Nhi, các ngươi đã tới!
Ba người vừa mới tiến vào học viện, Viêm Thiên đã từ xa đi tới, thân thiết bắt chuyện với Thủy Linh Nhi. Đối với cô gái vì Lưu Vân mag phải chịu giày vò, lại vừa là nguyên nhân khiến Lưu Vân giác ngộ mà đi vào làm một thành viên của Khải Đức gia tộc, trong lòng Viêm Thiên cảm thấy rất thương yêu nàng.
Tất cả các đệ tử trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt.
Bọn họ thật sư không thể tin được ngoại trừ công chúa, còn có cô gái nào có thể làm cho nguyên soái đế quốc, viện trưởng học viện tự mình nghênh đón.
Bắt đầu từ ngày này, Thủy Linh Nhi chính thức đi vào giới quân đội đế quốc.
Cô gái đơn thuần như tờ giấy, điềm tĩnh như nước từ nay về sau kiên định đứng ở bên cạnh Lưu Vân, bắt đầu viết lên một chương nhân sinh với thuộc về mình.
Sau khi Thủy Linh Nhi rời đi, Hoa Phi Lệ cũng rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành đi tới Vân thành, bắt ta vào chuẩn bị việc thành lập phân viện La Mạn học viện trong phạm vi đế quốc.
Cùng lúc đó Long Vân ở tại Đại Hành Sơn kiến thiết trụ sở, Á Lịch Sơn Đại cùng Nã Luân Đa cũng mang theo Hắc Ưng đặc chiến đại đội tiến vào Đại Hành Sơn tiến hành trang bị huấn luyện. Mạc Qua dẫn theo Thiết tam sư rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành tới phòng ngự ở pháo đài Tây Đặc. An Đông Ny thì mang theo Kỵ binh sư của mình tung hoành bên trong lãnh thổ Tây Tư, toàn lực huấn luyện sách lược và phương pháp tác chiến tấn công chớp nhoáng. Lão Tạp cũng mang theo tiểu Tạp cùng một đám ma pháp sư suốt ngày nghiên cứu trong viện nghiên cứu ma pháp.
Trước mắt mọi người là công việc bộn bề gấp gáp, Lưu Vân đột nhiên phát hiện bản thân mình là người nhàn nhã nhất thành. Nhưng loại nhàn nhã này không tạo cho hắn cảm giác ung dung thoải mái chút nào, ngược lại lại có cảm giác tâm thần không yên.
- Minh Lạc đang làm việc đang hoàng, Huyết thần giáo vội vã tìm người A Tư Mạn báo thù, hết thảy mọi việc của Hắc Ưng quân đoàn đều thuận lợi, ta rốt cuộc đang lo lắng cái gì?
Đi ở trong hoa viên, Lưu Vân không ngừng suy nghĩ xem phiền nào của mình là do đâu, nhưng không cách nào tìm ra.
Ngoài cửa sổ, gió đang nhẹ thổi, vài bông hoa cúc đang đung đưa theo gió.
Lưu Vân nhặt một bông hoa đặt ở trong tay.
Gió lạnh cuối mùa thu thổi qua, cánh hoa vỡ nát làm cho trong lòng hắn mơ hồ sinh ra một loại bi ai.
- Thấy hoa tàn mà rơi lệ, ta đúng là tức cảnh sinh tình!
Lưu Vân cười khổ, tay nhẹ nhàng vung lên.
- Tức cảnh sinh tình cũng không cần phải chạy tới nơi này phá hoại phong cảnh chứ?
Thanh âm thô lỗ của Ma Tước ở sâu trong hoa viên truyền tới.
Lâm Vân giương mắt nhìn, Ma Tước vẻ mặt không hài lòng trừng mắt nhìn hắn. Bên cạnh hắn, tinh linh trưởng lão Thủy Y Nhiên khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển, đang vội vàng chỉnh sửa lại quần áo.
“Ta nghất. Hai lão này cư nhiên lại ở chỗ này tán tỉnh nhau.”
Lưu Vân bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ xin lỗi đã phá vỡ chuyện tốt của Ma Tước.
- Rất xin lỗi, ta vô tâm chứng kiến chuyện tình yêu của hai người thuộc hai chủng tộc vĩ đại. Hãy coi như ta không có ở đây, các ngươi tiếp tục đi!
Lưu Vân cười nói. Khi Ma Tước dưới sự trợ giúp của ba quái thai khác của Long tộc, thông qua ma pháp cổ xưa khôi phục lại trạng thái trước đây của hắn, chuyện tình cảm của hắn cùng Thủy Y Nhiên liền có sự tiến triển. Sau khi đã trải qua nhiều khổ cực, cho dù là nữ nhân tâm địa sắt đá cũng bị nam nhân si tình này tác động.
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc mắc phải bệnh gì mà lại cố tình chạy tới đây ngắm hoa thế?
- Ta nào có hăng hái như ngươi! Hôm nay ta tâm phiền ý loạn nên tùy tiện đi một chút.
- Ngươi phiền gì? A, ta biết rồi. Haha, Linh Nhi cùng Hoa Phi Lệ vừa rời đi, tiểu tử ngươi không biết sẽ trải qua cuộc sống cô đơn này như thế nào hả?
- Ngươi không nên nghĩ ta cùng tham sắc giống như ngươi có được không?
Lưu Vân mỉm cười nói.
- Nói thật, hai ngày nay không có việc gì làm ta cảm thấy dường như có chuyện gì đó muốn phát sinh. Nhưng ta nghĩ nát cả óc mà cũng không nghĩ ra.
- Ngươi phiền não thường thường bởi vì có chuyện ẩn sâu trong nội tâm ngươi. Tinh linh tộc có một loại ma pháp có thể trợ giúp ngươi. Có muốn thử không?
Thủy Y Nhiên đột nhiên hỏi.
- Thật sao?
Lưu Vân hưng phấn hỏi.
- Đúng vậy. Tựa vào chiếc ghế này.
Thủy Y Nhiên đi tới hoa viên, chỉ vào chiếc ghế dài ở bên cạnh.
Lưu Vân đi tới.
- Hiện tại nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, không nghĩ ngợi gì cả.
Lưu Vân nghe lời nhắm hai mắt lại.
Trên trán truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, khoan khoái nhẹ nhàng. Tâm tình Lưu Vân nhất thời tĩnh tâm hơn rất nhiều. Đó là do Thủy Y Nhiên đặt tay lên.
Lưu Vân thoải mái rên rỉ.
Bên tai vang lên một trang chú ngữ rất nhỏ, Lưu Vân giống như bị thôi miện, tất cả mọi vật trước mắt chợt trở nên mơ hồ.
Cảnh sắc đột nhiên biến đổi.
Trong phòng giải phẫu của bệnh viện, mấy người thầy thuốc đang vây quanh một thượng úy tuổi còn trẻ, lắc đầu thở dài đẩy cửa đi ra. Một cô gái đẩy cửa vào, nhào tới trước giường có người sĩ quan nằm, khóc rống lên.
- Vân, đừng bỏ lại ta!
Tiếng khóc quen thuộc nọ làm Lưu Vân cảm thấy đau đớn thấu tận tâm can. Bởi vì lúc đầu hắn nằm trên bàn giải phẩu, khi dị biến phát sinh thì không có thấy được một màn nọ.
Tất cả dần dần biến mất.
Lưu Vân nhớ tới cái đêm điên cuồng kia, trong đêm tối đen đó hắn cùng một nữ nhân điên cuồng triên miên.
- Đêm nay ngươi hãy yêu ta đi!
Đến lúc cao trao nữ nhân dùng sức ôm chặt lấy hắn, rên rỉ.
Sau đêm điên cuồng qua đi, thân ảnh nữ nhân biến mất.
- Mới vừa rồi ngươi chứng kiến là nguyên nhân khiến ngươi cảm thấy phiền não.
Một lúc lâu sau, thanh âm Thủy Y Nhiên thức tỉnh Lưu Vân.
- Ngươi có rõ ràng tất cả không?
Lưu Vân chỉ cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
- Không. Những gì ngươi nhìn thấy trong mộng ta căn bản không rõ ràng lắm. Phiền não trước mắt của ngươi cùng chuyện trong tương lai có thể phát sinh, mà ma pháp của ta chỉ giúp ngươi tĩnh tâm, thấy được nguyên nhân. Căn cứ vào truyền thuyết cổ xưa của tinh linh tộc, nếu như tương lai phát sinh một sự kiện nào đó cùng hiện tại có liên quan với nhau, thật ra mỗi người đều có thể nhìn thấy trước một ít. Mà điều có thể đoán trước là nguyên nhân khiến cho ngươi tâm phiền ý loạn. Cho nên ta chỉ có thể sử dụng ma pháp đưa ra gợi ý nhắc nhở ngươi, tất cả phải dựa vào chính ngươi đi hóa giả.
Thủy Y Nhiên lắc đầu trả lời.
“Hai sự tình này, một truyện ở kiếp trước, một truyện ở kiếp này, có thể có liên quan gì với nhau?
Lưu Vân không cách nào tìm được đáp án. Nhưng hai sự kiện ẩn sâu ở trong lòng hắn đột nhiên bị ma pháp thức tỉnh, làm cho hắn thêm lo lắng.
- Ta đi trước, phải tìm chuyện gì đó cho mình làm. Các ngươi cứ tiếp tục đi.
Lưu Vân xoay người rời đi.
- Được rồi, ta rất muốn biết hai chủng tộc vĩ đại kết hợp sẽ sinh ra dạng quái thai gì. Các ngươi cần cố gắng!
Lưu Vân đột nhiên xoay người nói với hai người.
- Đi nhanh đi.
Vẻ mặt Ma Tước ra vẻ đương nhiên rồi, ánh mắt thì thúc giục Lưu Vân rời đi.
Nhưng ánh mắt Thủy Y Nhiên lại tựa hồ có chút quái dị, cúi đầu suy tư điều gì đó.
________________________________________