[Dịch] Dị Giới Quân Đội

Chương 28 : Chiến hậu phản tư




Khi Viêm Thiên đi vào phòng, Lưu Vân vẫn còn đang ngủ say.

“Không đầy 1 năm, hài tử ngươi đã trưởng thành hơn rất nhiều!” Viêm Thiên nhìn Lưu Vân, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.

Lão nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giường Lưu Vân ngồi xuống, sợ làm kinh động tới Lưu Vân đang ngủ say.

Nếu như nói lúc trước khi Lưu Vân rời khỏi đế đô, Lưu Vân là sự sỉ nhục của Khải Đức gia tộc, thì trong 1 năm này hắn đã dùng máu tươi của mình để rửa sạch bớt sự sỉ nhục này.

Trong cái buổi tối bị tập kích trên phố kia, hắn đã làm cho mọi người thấy được phẩm chất cao quý của quý tộc chính thức, cũng nói cho mọi người biết nam khi Khải Đức gia tộc đều là những kẻ chính trực, tâm huyết.

Những oán giận khi xưa cũng tan thành mây khói, trong lòng Viêm Thiên cảm thấy rất day dứt và áy náy.

“Mặc dù phụ thân đã thành công, nhưng ta lại không có bồi dưỡng nâng đỡ hắn một chút nào!” Viêm Thiên thở dài.

“Vân nhi, từ xa quốc gia không thể lưỡng toàn, đây là số mệnh của một quân nhân, ngươi có thể hiểu được nỗi khổ của phụ thân không? Chỉ mong trong lòng ngươi không hận ta.”

Lưu Vân tỉnh lại từ cơn ngủ say, cảm giác thứ nhất chính là đau.

“Mẹ kiếp, ta như thế nào lại suy yếu như thế này.” Lưu Vân buồn bực thầm nghĩ, “Giết địch 1000, tổn thương 800, như vậy còn nói cái quái gì. Nếu lần nào cũng thế này thì làm sao bù lại được.”

“Phụ thân, người đã đến rồi?” Mở mắt ra, Lưu Vân nhìn thấy mái đầu tóc bạc của Viêm Thiên, liền chuẩn bị đứng dậy.

“Ừ.” Viêm Thiên từ ái ngăn Lưu Vân lại nói, “Không cần đứng lên, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Thương thế của ngươi không còn đáng ngại, ta cũng yên tâm.”

“Ta đã hỏi Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc, sơ bộ nhận định những thích khác này đến từ Tây Tư vương quốc.” Viêm Thiên nói.

“Vâng! Chỉ trách như tử khinh thường làm liên lụy đến đệ đệ và muội muội, khiến chúng cũng bị thương.” Lưu Vân khẽ thở dài nói.

“Không thể trách ngươi, đối phương có quá nhiều cao thủ. Việc này liên quan tới Tây Tư vương quốc, ta đã bẩm báo với bệ hạ. Đại thần ngoại giao của đế quốc đã tới nơi lưu trú của sứ giả ngoại giao của Tây Tư quốc ở nước ta đưa ra kháng nghị.”

“Kháng nghị cái quái gi. Mẹ kiếp, lần sau trực tiếtp diệt bọn hắn!” Lưu Vân thầm nghĩ. Hắn hiểu được kháng nghị ngoại giao chẳng giải quyết được gì, thực lực cường đại mới có thể giải quyết được vấn đề.

Lưu Vân yên lặng gật đầu.

“Vân nhi, phụ thân rất tự hào vì ngươi trong trận đại chiến đó đã biểu hiện rõ khí khái nam nhi, nhưng thực lực mới là cách để sinh tồn của thế giới này. Ta không biết 1 năm này ngươi đã dùng biện pháp gì để đề cao thực lực bản thân nhưng ta hy vọng ngươi có thể trở nên mạnh hơn.”

“Phụ thân, hài nhi biết rồi.”

“Ngươi muốn dẫn tiểu lôi cùng Kinh Lôi rời khỏi đế đô, ta đồng ý, nhưng hy vọng ngươi có thể chiếu cố tốt cho bọn họ. Đế quốc đang tăng cường chuẩn bị chiến tranh, A Tư Mạn đế quốc không lâu nữa có thể sẽ phát động chiến tranh, ta còn phải mang binh lên tiền tuyến, cũng không có cách nào chiếu cố bọn họ. Đối với các ngươi ta không làm tròn chức trách phụ thân.”

“Phụ thân, người là phụ thân tốt, lại càng là một quân nhân tốt.” Hai mắt Lưu Vân đã ươn ướt. Tình thân thật sự là tốt.

“Hài tử, chỉ cần trong lòng các ngươi không oán trách ta là trong lòng ta đã cảm thấy thư thái. Nhìn các ngươi phát triển, ta càng cảm thấy kiêu ngạo.”” Viêm Thiên cười nói.

“Phụ thân, ta sẽ mạnh mẽ hơn. Ở thế giới này, ta sẽ không để cho bất kì kẻ nào thương tổn thân nhân bằng hữu của ta!” Nhìn phụ thân, trong lòng Lưu Vân âm thầm vì bản thân mình mà nghĩ cách.

Viêm Thiên đi rồi, Lưu Vân trầm tư suy nghĩ.

Viêm Thiên nói thực lực mới là pháp tắc sinh tồn, Lưu Vân hoàn toàn đồng ý. Trải qua một trận chiến, hắn biết bản thân mình đã coi thường vũ kĩ cùng ma pháp của thế giới này, thế cho nên khi hồi tưởng lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

“Nếu như một kích cuối cùng không đắc thủ, hoặc là quan binh tới chậm một chút, vậy thì hậu quả thật khó lường! Đệ muội cùng bằng hữu của ta đã cùng nhau ngỏm củ tỏi.”

Sau khi sống lại năng lực của Lưu Vân vẫn giữ nguyên, thật ra là bảo lưu một bộ phận. Sau lại cùng các học viên cùng nhau tiến hành mấy tháng cường hóa huấn luyện, có chút đề cao nhưng vẫn kém so với khi còn ở đặc chiến đội. Đặc biệt là khí công, khi tới thế giới này, khí công yếu nhược đến mức đáng thương.

“Vì sao lúc trước lại rất muốn học khí công chứ?” Lưu Vân cảm thấy “học thiết bố sam hoặc là đại lực khai bi thủ đều mạnh hơn nó vài phần.”

Lúc trước ở đặc chiến đội, tinh anh giống như Lưu Vân đều được cho phép tu luyện một môn vũ kỹ, hơn nữa còn được tổ chức mời cao nhân tới truyền thụ. Lưu Vân lựa chọn khí công, chỉ có điều ngay từ năm đầu, theo đề xuất của đạo gia từ ngàn năm trước về dưỡng khí, dưỡng sinh thông thường, thực phẩm xanh thông thường, theo Lưu Vân thấy, chẳng qua chỉ là tài nguyên sinh thái mà thôi.

Sau đó người truyền thụ khí công cho Lưu Vân là một lão giả tóc bạc xám. Lão đơn giản chỉ dạy cho hắn phương pháp tu luyện rồi rời đi, chỉ lưu lại một câu: “Chính khí nội tồn, không thể khô cạn, ngoại ngộ thiên địa, đạo pháp tự nhiên.” Thế nên Lưu Vân sau này thầm nghĩ: “Đúng là một lão thần côn.”

Nhưng theo từng bước tu luyện, cái ý nghĩ này dần bị loại bỏ. Khí công không chỉ cường hóa thân thể cùng tốt chất của hắn mà cũng đề cao tốc độ, sự nhanh nhẹn trong chiến đấu, đồng thời còn hình thành một luồng kình khí hộ thân, làm cho hắn trở thành đao thương bất nhập, đương nhiên là không kể đến súng lục, súng trường hoặc là súng máy.

“Đặc chiến kỹ rất coi trọng cận thân, khí công thì quá yếu, chẳng lẽ lại tu luyện vũ kĩ cùng ma pháp của thế giới này?” Nghĩ đến lục hệ thể chất vô bổ, Lưu Vân không khỏi lắc đầu.

“Nhị ca, khi nào chúng ta xuất phát đây?” A Lôi bưng một chén canh gà nóng hổi đi vào phòng.

“Mấy ngày nữa. Làm gì mà nóng lòng rời khỏi đế đô vậy?” Lưu Vân tiếp nhận bát canh gà, mỉm cười hỏi.

“Hì hì, ta còn chưa có trở lại bình nguyên lão gia. Lần này đi ra ngoài có thể vui vẻ chơi đùa. A Lôi lại bám dính lấy Lưu Vân.

“Chơi đùa? Ngươi chuẩn bị chịu khổ đi. Tới lúc đó rồi đừng có khóc mà tìm ca ca.” Lưu Vân uống bát canh gà, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Chẳng lẽ ca ca biến thành đại lang sao?”

A Lôi làm ra bộ dáng thương cảm khiến cho Lưu Vân bất đắc dĩ lắc đầu.

“Có lẽ so với lang còn đáng sợ hơn.”

Biểu hiện của A Lôi cùng Kinh Lôi tại trận chiến kia làm cho Lưu Vân thấy rõ khiếm khuyết của bọn họ là kinh nghiệm thực chiến. Đây là khuyết điểm trí mạng của hai người. Sau đó Lưu Vân lại nghĩ tới Sồ ưng học viện, vì vậy quyết tâm hết sức bù đắp khuyết điểm đó.

“Để cho ta khôi phục lại diện mạo huấn luyện viên lãnh huyết đi!” Lưu Vân đột nhiên phát hiện, ở kiếp trước trong lòng mình có một sự tà ác, mà mầm mống tà ác này sau khi hắn sống lại bắt đầu phát triển.

“Được rồi, tam đệ đâu?” Hai ngày nay Lưu Vân không có nhìn thấy Kinh Lôi liền hỏi.

“Hắn sau khi bị thương thì thật hạnh phúc. Các tiểu thư hoa khôi của Ma Vũ học viện suốt ngày lượn lờ bên cạnh hắn.” A Lôi cười hì hì nói.

“Lại là một đứa trẻ yêu sớm. Bất quá tam đệ quả thật là một nhân tài, đương nhiên các hoa khôi của học viện đều thích.” Đang độ tuổi đọc sách mà cua được hoa khôi học viện thì quả thực là một vinh dự lớn. Lưu Vân không khỏi nhớ tới bản thân mình trước đây tán tỉnh hoa hậu học viện, trước mặt mọi người bị nàng xé rách bức thư tình, khiến cho hắn phải xấu hổ.

“Xem ra tam ca ngươi nổi danh ở học viện?”

“Đương nhiên, ma pháp đại tái năm nay hắn có cơ hội đoạt giải quán quân, nhưng lại thất bại, mặc dù vậy cũng tiến vào ba vị trí đứng đầu.” A Lôi tựa hồ có chút tiếc nuối cho Kinh Lôi.

“Tiểu muội, việc này cũng không trọng yếu, điều quan trọng là làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn. Ta mang bọn muội đi chính là muốn cho các ngươi học được như thế nào chiến đấu và sinh tồn.”

“Vâng. Ta nghe lời ca.” A Lôi nhu thuận đáp.

Kì thật, không giống với Kinh Lôi, Lưu Vân cũng không muốn cho muội muội ngây thơ sớm tiếp xúc với điều này, chỉ làmuốn đem muội muội đặt dưới sự bảo vệ của mình.

“Chiến tranh là chuyện của nam nhân, chiến trường là sân khấu của nam nhân.” Lưu Vân nhớ tới kiếp trước trên chiến trường, nam nhân khi ra tiền tuyến thì nói một câu: “Chỉ cần nam binh không chết, nữ binh cút ngay cho ta!”

“Nhị ca, ngươi cùng ta ra phố mua chút đồ vật đi. Hiện tại tam ca bận rộn bồi tiếp các tiểu thư, không đếm xỉa tới ta.” A Lôi kéo tay Lưu Vân nói, “Lần đầu tiên tới, ta như thế nào cũng phải cấp cho mọi người một chút lễ vật. Nhân dịp năm mới, chẳng lẽ huynh không mua cho nàng một kiện lễ vật sao?”

Mặt Lưu Vân nhất thời đỏ lên.

Khi ra khỏi phủ, Lưu Vân cũng kêu Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc. Hai người này sau khi trải qua trận chiến ấy, trong lòng lại càng tôn trọng Lưu Vân.

Mặc dù hai người cũng không có nói gì, nhưng đều có ý niệm trong đầu: “Từ nay về sau, ai muốn tổn thương hắn cần phải bước qua xác ta.”

Lưu Vân sau khi xảy ra chuyện đó cũng không có hỏi nhiều về lai lịch sát thủ, hắn không muốn động tới vết thương trong lòng Ngải Phật Sâm. Hắn biết, đối với một nam nhân mà nói, có một ngày tự tay giải quyết ân cừu mới là chuyện thống khoái.

Nhưng trong đầu hắn lại dâng lên nghi vấn: “Rốt cuộc là độc thủ của ai, ai đang ở phía sau thao túng hết thảy? Tây Tư vương quốc đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.