[Dịch] Dị Giới Quân Đội

Chương 24 : Cường địch sơ hiện




“Đêm nay say rượu nơi nào, cây liễu rủ, ánh trăng tàn. Một năm trôi qua, thời gian tốt đẹp chỉ là viễn vông, thậm chí thế thái nhân tình có thể nói cùng ai đây.”

Những dòng chữ nhỏ nhắn viết xuống tờ giấy trắng, mang theo một cỗ hương thơm nhàn nhạt. Na Á viết được mấy chữ như vậy liền đứng lặng cả nửa canh giờ.

“Lưu Vân Khải Đức, người kia thật là ngươi sao?” Sau khi tan tiệc rượu trở về, Na Á cảm giác được mình đã trải qua một giấc mộng. Giấc mộng này khiến cho một người vốn coi thường nam nhi thiên hạ như nàng, lần đầu tiên nhìn không thấu một người – Lưa Vân Khải Đức.

“Na nhi, còn chưa có nghỉ ngơi sao?”

“Phụ hoàng, sao người lại tới đây?”

Na Á hồi phục lại tinh thần, Kiều Trì Cửu Thế đã đứng trong phòng nàng, từ ái nhìn nàng.

“Đêm nay, cái lão già Khải Đức kia tặng ta vài bình hảo tửu, làm cho ta nhất thời không nhịn được, uống hơi nhiều, vì vậy không ngủ được nên tới xem ngươi một chút.” Đêm nay tâm tình Kiều Trì Cửu Thế thật tốt, phân nửa tâm tình này đến từ mấy bình rượu của Viêm Thiên.

“Vậy sao? Mỹ tửu loại nào có thể khiến phụ hoàng tán thưởng vậy?” Phụ thân uống không ít rượu ngon, có thể làm cho người tán thưởng như thế cũng không thường thấy, nghĩ đến đây trong lòng Na Á lại rối loạn.

“Vì sao những gì dính tới Khải Đức gia tộc đều trở nên khác thường như vậy?”

“Loại rượu này gọi là tướng quân lệ, có cơ hội ta cũng cho ngươi thưởng thức một chút. Cái phụ hoàng thưởng thức không phải là rượu, mà là một phần thuộc về quân nhân, thuộc về máu và lửa trên chiến trường, thật hào hùng tráng trí a! Nó thậm chí làm cho ta nhớ đến cảm xúc mãnh liệt của những năm tháng ngồi trên lưng ngựa!” Kiều Trì cảm thán, thở dài nói.

“Được rồi Na nhi, bữa tiệc tối nay có người nào làm cho ngươi tán thưởng?

Sau khi Lưu Vân từ hôn, hôn sự của Na Á khiến hắn lo lắng. Mặc dù đã đáp ứng nữ nhi, tất cả mọi chuyện đều do nàng tự quyết, nhưng hắn vẫn lo lắng nữ nhi có tầm nhìn quá cao, để lỡ mất tuổi thanh xuân của mình.

“Yến hội đêm nay, nhi nữ phát hiện hai người rất đặc biệt. Một là Nạp Lan công tử, người kia là ......” Nghĩ đến những lời nói khác thường của người này, Na Á nhất thời do dự.

“Nạp Lan này ta cũng đã nghe nói qua, là một trong số ít thanh niên có tài của đế quốc. Còn người kia là ai, ngươi mau nói cho phụ hoàng nghe. Có thể lọt vào mắt nữ nhi bảo bối của ta, hiển nhiên cũng là một nhân vật không tầm thường.” Kiều Trì cũng bị ánh mắt của nữ nhi làm cho tò mò, hứng thú.

“Người kia là Lưu Vân Khải Đức.” Na Á rốt cuộc cũng nói ra.

“Là hắn? Như thế nào có thể được cơ chứ?” Kiều Trì nghe nữ nhi nói xong, không khỏi nhíu mày.

Vì vậy Na Á bèn đem tình hình bữa tiệc nói cho phụ thân mình nghe.

Nói xong nàng khẽ thở dài nói: “Phụ thân, Na Á có lẽ cũng nên như nhị ca, đi ra bên ngoài một chút. Thân là công chúa, chỉ biết ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp trên bầu trời, nhưng lại không nhìn thấy sự đau khổ của lê dân, trong lòng con cảm thấy vô cùng xấu hổ.”

Kiều Trì Cửu Thế nghe nữ nhi nói xong, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng.

“Na nhi, nếu như tất cả như lời ngươi nói, Lưu Vân kia cũng có biến hóa quá lớn. Có thể nói ra những lời kinh người như vậy, hoàn toàn không giống với lời đồn đãi.” Một lúc lâu sau, Kiều Trì Cửu Thế mới lên tiếng nói.

Ánh mắt Na Á có chút ưu tư, chuyện tình đêm này làm cho trong lòng nàng có chút mệt mỏi, uể oải.

“Có thể đêm nay hắn bị mọi người kích động nên mới nói ra những lời này. Tuy nhiên lời hắn nói cũng có vài phần đạo lý.”

“Có lẽ hắn chỉ giỏi về nói năng thôi. Tuy nhiên hắn nói cái câu kia, không sợ chiến, nhưng lại quyết không vì quý tộc mà chiến, thật ra rất hợp ý trẫm. Quý tộc đế quốc này thật ra quá tệ.” Kiều Trì vuốt râu cười to.

“Hảo từ! Nữ nhi, là ngươi viết sao?” Nhìn tờ giấy trắng cũng những hàng chữ nhỏ trước người nữ nhi, Kiều Tri giật mình hỏi.

Na Á nhẹ nhàng lắc đầu.

Năm mới đến, Sồ Ưng học viện cũng triển khai một ít hoạt động chào mừng. Tất cả đều do Tạp Tư Lạc tổ chức dựa theo những gì Lưu Vân an bài lúc trước. Bất quá tất cả các hoạt động đều tổ chức bên trong học viện. Trước cửa, binh lính vẫn đứng canh gác như trước, trung thành thực hiện sứ mạng của mình.

Thủy Linh Nhi ngồi bên cạnh Thủy Hàn, lẳng lặng nhìn những gương mặt trẻ tuổi, tươi cười bên đống lửa, thở dài nói: “Đệ đệ, ngươi vẫn tin tưởng bọn hắn từng là cô nhi trôi dạt khắp nơi sao?”

“Tỷ à, một đêm vui vẻ như vậy, tỷ còn kêu ca cái gì chứ?” Trải qua huấn luyện, tính cách Thủy Hàn cũng trở nên cởi mở hơn vài phần, kinh nghiệm đảm nhiệm trung đội trưởng cũng làm hắn trưởng thành hơn.

“Ta chỉ cảm giác được hắn làm những chuyện này, chung quy sẽ thay đổi rất nhiều thứ.” Thủy Linh Nhi lại nghĩ tới Lưu Vân đang ở đế đô.

“Hắn? Hắn chính là quái thai. Tỷ nếu muốn hiểu được chuyện của hắn, hoàn toàn có khả năng.” Thủy Hàn lười biếng duỗi lưng, cười nói.

“Tỷ, ngươi vẫn hận hắn sao?” Thủy Hàn lại đột nhiên hỏi, nhớ tới những chuyện mới xảy ra, hắn cảm giác được mình khó có thể hận người kia.

“Ta không biết.” Thủy Linh Nhi lắc đầu.

“Còn tỷ cũng nên cách xa hắn một chút.” Thủy Hàn nói, “Ta ở Phong hệ trung đội, là chuyên gia tình báo, trinh sát, truy tung cùng ám sát...tất cả các phương pháp này là do hắn truyền thụ, chỉ có ác ma mới có thể nghĩ ra. Ta thậm chí rất hoài nghi, nếu ta đi theo hắn một thời gian dài, cũng có thể trở nên rất tà ác, hắc hắc.” Nói xong Thủy Hàn cố ý làm mặt quỷ, lộ ra hàm răng trắng bóng.

“Đáng sợ như vậy sao?” Thủy Linh Nhi cũng cười.

“Đúng vậy. Tuy nhiên hắn cũng nói qua, đối với một chiến sĩ hành tẩu trong bóng đêm mà nói, sinh tồn quan trọng hơn hết thảy mọi thứ. Mà tất cả mọi chuyện tà ác, chỉ cần dùng phục vụ chính nghĩa, thì đó chính là chính nghĩa. Chiến tranh không phải trò chơi, đối phó với địch nhân, có thể không từ bất kì thủ đoạn nào. Bất quá ta còn cảm giác được hắn rất đáng sợ.” Thủy Hàn chăm chú nhớ lại những lời Lưu Vân đã nói.

“Chẳng lẽ hắn đã trải qua chiến tranh, nếu không như thế nào lại có ý nghĩ kì quái đó chứ?” Thủy Linh Nhi càng ngày càng mơ hồ.

“Hắn làm cho ta cảm thấy kinh nghiệm của hắn vượt xa tuổi của hắn.” Thủy Hàn nói.

“Cũng có thống khổ cùng tang thương vượt xa tuổi hắn sao?” Thủy Linh Nhi thầm nghĩ, “Tối nay ta lại nhớ tới ngươi, chỉ là ngươi có nhớ đến ta không?”

5 người Lưu Vân đi trên con đường phồn hoa nhất đế đô. Đêm đón năm mới ở đế đô cũng là đêm không ngủ.

Hoa đăng như lưu tinh thắp sáng từng góc phố. Đèn lồng giống như hồng quả treo cao san sát như rừng trên cửa hàng, phô bày cho mọi người sự sung túc giàu có cùng hòa bình ở nơi này. Trên đường có các đoàn xiếc, ca nhạc tạp kỹ, ma thuật, các hàng ăn bán các đồ lặt vặt, tiếng hò hét không ngừng vang lên bên tai. Mọi người đi chơi hưởng thụ hạnh phúc gia đình, các nam nữ trẻ tuổi tay trong tay đi lại trên đường, khuôn mặt tràn ngập yêu thương.

Nhưng Lưu Vân cảm thấy sự náo nhiệt này vẫn còn thiếu cái gì đó.

“Nếu có bánh pháo cùng pháo hoa, bóng đêm hẳn là đẹp hơn vài phần?”

Lưu Vân rốt cuộc phát hiện thiếu bánh pháo cùng pháo hoa ăn mừng, “Nhưng cho dù là có, nàng cũng sẽ không ở bên ta nữa.” Nhớ tới nàng, trong lòng Lưu Vân không khỏi ảm đạm.

Đám người xung quanh chợt kêu lên kinh hãi, từ một gian tửu lâu sát bên đường chợt bay ra hơn mười đạo thân ảnh, đem 5 người Lưu Vân vây ở giữa. Mấy binh lính tuần thành phát hiện khác thường lập tức vọi đến. Một hắc y nhân lập tức nghênh đón, kiếm quang chợt hiện, ba gã binh lính kêu lên thảm thiết ngã xuống đất, còn lại mấy người biết không địch lại vội vã thoát đi.

Lưu Vân cũng có chút giật mình, nhưng lập tức tỉnh táo, đánh giá những hắc y nhân đang vây quanh bên người. Đột kích giả có 15 người mặc hắc y che mặt, trong đó có 12 người dùng trường kiếm, 3 người sử dụng ma trượng.

“Chúng ta chỉ cần 2 người này, nhị vị công tử cùng vị tiểu thư kia có thể rời đi.”

Lúc này một gã hắc y nhân đột nhiên chỉ vào Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khăc nói.

Sau khi nghe xong hắc y nhân nói như vậy, Lưu Vân biết cừu gia của Ngải Phật Sâm đã tìm tới.

“Vân thiếu, ngươi mang tam thiếu gia cùng tiểu thư đi trước.” Ngải Phật Sâm lộ vẻ sầu thảm nói, điều nên tới cuối cũng đã tới.

“Tha thứ cho hai người chúng ta không thể đi theo bên cạnh ngươi.”

Lưu Vân nhìn A Lôi cùng Kinh Lôi, sau đó thấp giọn nói bên tai Kinh Lôi: “Tam đệ, ngươi mang muội muội rời đi trước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.