Mặt trời đã lặn xuống phía tây sau những áng mây đỏ rực, những chiến sĩ được huấn luyện đã quay trở về doanh trại, trên khuôn mặt là những nụ cười, tiếng ca vang vọng bầu trời…
Lúc hoàng hôn, cùng với tiếng ca rõ to vang lên, một đám binh lính đầy mồ hôi xuất hiện ở trước cửa thành Phổ Lí Tắc Lợi thành. Trải qua hơn một ngày, các học viên đệ tử của giáo đạo đoàn cuối cùng cũng hoàn thành chương trình huấn luyện cuối cùng---huấn luyện dã ngoại đường đài, kết thúc một tháng huấn luyện ở đại hành sơn, về tới Phổ Lí Tắc Lợi thành. Sau khi kết thúc 200 dặm hành quân đường dài, các học viên vốn đang hết tinh thần, nhưng chỉ sau khi rống ca một bài, mọi mệt nhọc trên người mỗi người dường như bay mất, tinh khí thần đã quay trở lại trên người những người trẻ tuổi này. Từ lúc bắt đầu giáo đạo đoàn, quân ca lần đầu tiên chính thức xuất hiện trong Hắc Ưng quân đoàn. Trong quá trình hành quân, cứ qua thôn trấn, thành thị là có thể nghe thấy quân ca vang lên, dần dần trở thành một dấu hiệu rõ ràng nhất của quân đoàn.
Mấy trăm nam nhân phát ra tiếng ca hùng tráng thu hút sự chú ý của vô số dân chúng bên trong thành. Mọi người đều đi tới cửa thành tìm kiếm nơi phát ra tiếng ca. Dưới ánh mắt kinh ngạc của dân chúng, đệ tử giáo đạo đoàn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu giống như chiến sĩ đánh thắng trận ca khúc khải hoàn trở về đi vào bên trong thành.
- Loại cảm giác này thật sự không tồi! Nam nhân tuổi trẻ tình cảm mãnh liệt, tiếng ca cất lên dâng tràn đấu chí!
Á Lịch Sơn Đại đi theo các học viên đệ tử, sau khi cùng nhau hát hết khúc quân ca, cảm khái nói.
- Nam nhân không cần biết hát, chỉ cần đem tình cảm mãnh liệt rống lên, đem nhiệt huyết sôi trào thể hiện ra, như vậy là đủ rồi. Sau này từng sư của Hắc Ưng quân đoàn phải có quân ca của chính mình.
Lưu Vân cười nói.
Tất cả mọi người đắm chìm trong tiếng ca mang theo cảm xúc mãnh liệt. Chỉ có Ma Tước vẻ mặt bình tĩnh không nói lời nào. Lúc ở trên đường, hắn nghe thấy mọi người hát xướng ca, nhịn không được rống lên cài câu, kết quả khiến cho tất cả chiến mã đều bị kinh hãi chạy tán loạn khắp nơi, cuối cùng bị mọi người nhất trí đồng ý cấm hắn hát.
- Ma Tước đại ca. Ta nói thật là không phải mọi người không cho ngươi hát. Nhưng mà chúng ta sợ lúc vào thành sẽ làm cho mọi người sợ hãi!
Kinh Lôi đi tới bên cạnh Ma Tước, nhỏ giọng khuyên nhủ.
- Ta không luyện tập, làm sao có thể đề cao khả năng ca hát chứ? Ta đã cẩn thận suy nghĩ một chút. Tiểu tử đó đưa ra chủ ý về tiểu dạ khúc đó thật sự là rất lãng mạn. Vì sao những lời ca này vừa ra khỏi miệng ta lại thành cái dạng như vậy?
Ma Tước bất đắc dĩ thở dài nói.
“Có lẽ chỉ có mẫu long động tình nghe thấy tiếng kêu dâm đãng của ngươi mới có thể động tâm!”
Kinh Lôi độc ác nghĩ thầm.
- Tự nhiên nữ thần, nếu đã ban cho long tộc lực lượng cường đại, tại sao lại không cho ta tiếng nói thật hay chứ?
Hắn hoàn toàn quên trong chiến đấu tiếng kêu tràn ngập khí phách của cự long thật xứng phối hợp với lực lượng cuồng bạo, sẽ tạo thành chấn động mãnh liệt cho địch nhân.
- Ma Tước đại ca, có thời gian ta sẽ dạy cho ngươi hát.
Hoa Hồng ngọt ngào nói. Rốt cuộc Ma Tước cũng tìm được một sự an ủi. Nhưng câu nói tiếp theo của nàng lại làm cho hắn càng buồn bực hơn.
- Đến lúc đó ta sẽ dùng bông bịt lỗ tai lại, để cho ngươi thoải mái hành hạ bọn họ đi. Ha ha!
Vừa trở lại trong phủ, Lưu Vân liền nhận được tin tức tình báo tới từ đế đô của Lâm Thi Nhã. Hắn liền nhanh chóng cho mời Lão Tạp cùng tinh linh trưởng lão Thủy Y Nhiên vào phòng của mình.
- Tình hình Tây Tư có biến. Quân vụ đại thần Hi Lặc đã phát động binh biến, thành công khống chế đa số hành tỉnh cùng Tây Tư đô thành. Trước mắt chỉ có hai hành tỉnh ở nam bộ còn có lực lượng phản kháng đang kiên trì chiến đấu chống lại. Dựa theo lẽ thường, một quân vụ đại thần của quốc gia khó có thể có được lực lượng cường đại như vậy. Cho dù hắn có âm mưu từ lâu cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy đoạt được quyền khống chế tuyệt đối đối. Chúng ta hoài nghi rất có thể tà giáo đã xâm nhập vào trong quân đội Tây Tư. Ta rất lo lắng Hi Lặc kia chính là người của bọn hắn.
Sau khi Lão Tạp cùng Thủy Y Nhiên tới, Lưu Vân trực tiếp giao tin tức tình báo tới từ đế đô cho hai người coi rồi nói ra lo lắng của mình.
- Mấy năm nay Tây Tư rất yên tĩnh, đột nhiên lại xuất hiện cục diện như vậy quả thật là có vấn đề lớn. Xem ra quân vụ đại thần kia đã âm mưu trong thời gian rất dài. Tà giáo xuất hiện tại Tây Tư cùng với lần chính biến này không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Lão Tạp nói.
- Nếu như Hi Lặc là người của bọn hắn, hoặc là có cấu kết với bọn họ, vậy cục diện chính trị này là điềm báo trước bọn họ sẽ phát động công kích đối với đại lục.
Thủy Y Nhiên thở dài nói.
- Trong tin tức tình báo có nhắc tới một chi tiết, không biết các ngươi có chú ý tới không. Quân đội của Hi Lặc trong lúc tiến hành phản kích lực lượng phản kháng, cơ hồ mỗi một trận chiến đều tiêu diệt toàn bộ địch nhân. Ở thời đại này, cho dù là tướng lĩnh thiên tài quân sự cũng không có cách nào làm được như vậy. Ngoại trừ bọn họ, ái có thể giải quyết toàn bộ đối thủ được như vậy?
Lưu Vân cười khổ nói.
- Xem ra chúng ta vẫn không có đủ thời gian!
Hắc Ưng quân đoàn mới đang trong bước đầu xây dựng, việc nghiên cứu sử dụng hỏa dược mới bắt đầu thì địch nhân lại đột nhiên xuất hiện. Biến hóa ngoài ý muốn này làm cho Lưu Vân vừa mới có sự hy vọng tin tưởng lại cảm thấy như vậy dường như vẫn chưa đủ. Lúc này hắn cũng hiểu được tại sao A Tư Mạn đế quốc lại vội vàng rút quân hỏi Hỏa Vân, đem đại quân bố trí tại biên giới với Tây Tư.
- Thế cục bên trong Tây Tư vẫn chưa có ổn định. Bọn họ sẽ không vội vàng phát động công kích đối với đại lục, chúng ta hẳn là còn thời thời gian. Bọn họ ẩn nhẫn đã không ít năm, sẽ không quá sốt ruột. Ta nghĩ bọn họ sẽ đi từng bước cẩn thận. Hơn nữa tại nam bộ Tây Tư còn có hai hành tỉnh có quân đội phản kháng, cũng ngăn chặn bước tiến của bọn họ.
Thủy Y Nhiên thấy Lưu Vân có chút uể oải liền mở miệng an ủi.
- Thật hy vọng Hi Lặc kia không phải là người của bọn họ mà chỉ là một kẻ có dã tâm muốn làm hoàng đế. Chúng ta phải nhanh chóng làm rõ tin tức tình báo ở Tây Tư để biết rõ quan hệ của Hi Lặc với bọn họ. Nếu như hai chi quân đội phản kháng ở hai hành tỉnh nọ có thể kiên trì lâu một chút, đối với chúng ta sẽ rất có lợi. Xem ra ta phải lập tức lên đường tới A Tư Mạn đế quốc, ngoài việc đàm phán nghị hòa lại có thêm một việc.
- Ta còn có chủ ý này.
Thủy Y Nhiên dường như hiểu được ý nghĩ trong lòng Lưu Vân, liền đưa ra một đề nghị.
- Như vậy rất mạo hiểm. Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể bàn giao với tinh linh tộc? Nếu Hi Lặc cùng tà giáo kia có liên quan, giờ phút này Tây Tư đã là nơi nguy hiểm. Ta không đồng ý.
Lưu Vân nghe Thủy Y Nhiên nói xong, lắc đầu.
- Cho dù ta gặp phải chuyện gì không phải còn có ngươi sao? Ngàn năm trước rất nhiều tinh linh tộc trưởng lão đã dủng cảm bước lên chiến trường và không trở về nữa. Các chủng tộc khác cũng có rất nhiều anh hùng như vậy. Không có chủng tộc vĩ đại nào nguyện ý đi chịu chết. Nhưng đối mặt với kiếp nạn không thể nào trốn tránh, hy sinh là một hành động tự giác.
Trên mặt Thủy Y Nhiên hiện ra nụ cười thánh khiết, bĩnh tình nhìn Lưu Vân nói.
- Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn như vậy?
Lưu Vân trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Thủy Y Nhiên.
- Hỏa Vũ trưởng lão không có chọn lầm ngươi. Hiện tại cái ngươi cần là thời gian. Ta sẽ rất cẩn thận, khi biết rõ tình hình, có lẽ ta sẽ trở lại. Lưu Vân bá tước, ta biết từ trước tới nay ngươi vẫn coi chuyện này là một loại gánh nặng, một loại trách nhiệm, không muốn tự hỏi nhiều về nó. Nhưng chuyện đã tới bước này ta cần phải nhắc nhở ngươi: Tinh linh tộc, long tộc, ải nhân trợ giúp ngươi không phải là muốn thi ân báo đáp hoặc lợi dụng ngươi. Không làm điều này ngươi trốn cũng không xong, ai cũng không trốn được! Lịch sử 1000 năm trước kia so với hiện tại còn vĩ đại, văn minh hơn nhưng bởi vì bọn họ nên mới bị hủy diệt, thành ra mới có ít người biết được đoạn lịch sử này!
Thủy Y Nhiên nhìn Lưu Vân, thần sắc bi thương nói.