[Dịch] Dị Giới Quân Đội

Chương 174 : Phu xướng phụ tùy




Sau khi ăn bữa cơm trưa đơn giản ở Độc Lập quân đoàn, Lưu Vân lại cùng mọi người thương lượng các vấn đề như lựa chọn, bổ nhiệm sĩ quan cho các đơn vị, chuẩn bị tới Ma Vũ học viện ở Vân thành để chiêu sinh, sau đó đi kiểm tra một vòng ở nơi đóng quân, lúc về đến nhà thì trời đã tối.

Vừa mới vào nhà Hoa Phi Lệ đã mừng rỡ đón hắn, nũng nịu kéo tay hắn, dáng vẻ giận dỗi.

- Chàng đó, đi là đi cả ngày luôn, bắt người ta ở trong nhà, làm thiếp buồn bực muốn chết. Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, thiếp đã tự tay làm riêng hai món cho chàng. Nhanh đi ăn thôi!

Nữ nhân thông minh luôn biết cách quan tâm để cho nam nhân cảm nhận được nàng không muốn xa rời hắn. Hoa Phi Lệ chính là một nữ tử như vậy. Giận dỗi nói một câu làm cho Lưu Vân cảm thấy sự ấm ám của gia đình cùng tình ý của người yêu.

- Cùng Tạp đại thúc thương lượng thế nào rồi?

Lưu Vân nhẹ nhàng hôn lên mặt Hoa Phi Lệ, vừa đi vào bên trong vừa hỏi.

- Không nghĩ tới nguyên liệu sử dụng để sản xuất pháo hoa lại rẻ như vậy. Xem ra lần này chúng ta kiếm lớn rồi. Nói đi, định chia cho thiếp mấy phần đây?

- Cả con người ta còn cho nàng, nàng còn muốn thế nào nữa?

Lưu Vân nghiêng đầu, khẽ cắn vào vành tai Hoa Phi Lệ, mập mờ hỏi.

- Chàng… …chàng chiếm tiện nghi lại còn chê cười người ta!

Hoa Phi Lệ đột nhiên bị tập kích khiến cho khuôn mặt đỏ bừng, nhiệt độ thân thể cũng tăng lên, dường như nhớ tới đêm xấu hổ nọ.

- Được rồi Phi nhi. Từa lúc ta uỷ khuất hiến thân cho nàng, không phải tất cả của ta đều là của nàng sao? Hiện tại ta chính thức bổ nhiệm nàng làm tổng quản tài vụ cho ta. Sau này chuyện tiền tài sẽ do nàng phụ trách. Tiền dễ dàng kiếm được, nhưng ta chỉ sợ làm mệt nàng thôi.

Lưu Vân cười nói.

- Cái gì mà tất cả đều là của thiếp! Rõ ràng là chàng… …

Hoa Phi Lệ trừng đôi mặt đẹp liếc Lưu Vân một cái.

- Tuy nhiên chỉ cần có thể giúp chàng, Phi nhi không sợ mệt nhọc gì cả. Thiếp dám cam đoan sẽ tiêu thụ được thật nhiều pháo hoa ở đại lục. Chàng cứ chờ tiền chảy đầy túi mà cất đi!

- Xem ra ta đã hái hoa, lại còn đào được cả núi vàng! Phi nhi đã vì ta mà mất hết tiền, điều ta có thể làm được là ở bên nàng cho tới khi đầu bạc răng long!

Lưu Vân nói.

- Ta vốn cảm giác chàng là một hòn đá lạnh như một khối băng. Nhưng không có nghĩ tới chàng cũng biết nói dối lừa người. Nhưng mà nghe thật êm tai!

Một lời tâm tình làm cho trong lòng Hoa Phi Lệ kích động không thôi, nhỏ giọng nói.

- Phi nhi, nhất định phải giữ bí mật cách điều chế pháo hoa kia. Tốt nhất ngay cả con đường tiêu thụ cũng phải thần bí, hơn nữa phải hạn chế số lượng cung ứng.

- Tại sao vậy?

- Bởi vì trong pháo hoa có trộn lẫn một số thứ, nếu như dùng ở chỗ khác sẽ có hiệu ứng xấu.

- Hừ, thần thần bí bí, hạn chế lượng tiêu thụ có lẽ sẽ càng bán được giá hơn! Đôi lúc thiếp nghĩ trong đầu chàng đều chứa những đồ kì quái như vật này.

Hoa Phi Lệ cười nói.

Sau khi ăn cơm tối xong, Lưu Vân phái người mời đại tẩu Lâm Thi Nhã tới đại sảnh nói chuyện gia đình. Bởi vì sợ Lâm Thi Nhã xấu hổ, Hoa Phi Lệ cố ý ở bên cạnh Lưu Vân.

- Đại tẩu, chuyện lúc đầu tiểu đệ thực sự là bất đắc dĩ, hy vọng tẩu có thể tha thứ!

Sau khi Lâm Thi Nhã cùng Mộc Phong trở về, Lưu Vân vẫn chưa có cơ hội giải thích với nàng, cho nên trước tiên xin lỗi nàng.

- Nhị đệ thật khách khí. Nếu như lúc đầu không có sự xếp đặt của ngươi, sợ rằng kết cục cuối cùng chờ đợi ta là một bi kịch.

Lâm Thi Nhã nhớ tới chuyện ngày xưa, trong lòng vẫn còn chút bất an.

- Lúc đầu ta đã quá tin tưởng cái gọi là mưu kế cho nên đem tất cả mọi người vào trong cái cục diện này. Nhưng kết quả lại dễ dàng bị đại quân A Tư Mạn đánh bại. Tuy nhiên có thể nhìn thấy đại ca cùng đại tẩu có thể ở bên nhau, ta thật sự cảm thấy vui. Nếu như tất cả mọi việc được làm lại, ta cũng vẫn sẽ làm như vậy. Chỉ vì ta có một đại tẩu như thế

“Kẻ lừa đảo lại bắt đầu lời ngon tiếng ngọt lừa người.”

Hoa Phi Lệ nhìn Lưu Vân, âm thầm bật cười trong lòng.

- Đúng vậy. Ta thật sự rất cảm tạ ngươi. Trong cả kế hoạch, ngươi vẫn chừa cho ta một đường, cũng bởi vậy mà cho ta một cuộc sống mới.

Mặt Lâm Thi Nhã có chút đỏ lên, lần đầu tiên cảm giác được Lưu Vân thật sự coi nàng trở thành người thân.

- Đáng tiếc là phụ thân lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Đại ca cùng tam đệ đang bôn ba tìm kiếm tung tích của phụ thân. Nếu không chúng ta có thể chính thức đoàn tụ đón năm mới.

- Phụ thân rốt cuộc gặp chuyện không may gì?

Lâm Thi Nhã vẫn rất lo lắng cho an nguy của Viêm Thiên. Đối với nàng mà nói Viêm Thiên giống như phụ thân mình, người lần đầu tiên làm cho nàng cảm nhận được hạnh phúc khi có phụ thân quan tâm.

- Trách nhiệm của chuyện này thuộc về tiểu đệ.

Lưu Vân nói xong, đau đớn nói ra chuyện Bỉ Đắc bán tin tức tình báo.

- Ngươi đó, như thế nào lại không chịu giám sát thuộc hạ của mình chứ? Đặc biệt là nhân viên tình báo, ám sát thì càng phải cần nghiêm khắc tiến hành giám sát. Đây không phải là không tín nhiệm mà là một sự bảo vệ đối với bọn họ. Bởi vì không ai có thể cam đoan dưới tình huống không có sự giám sát vẫn có thể chống lại mọi sự cám dỗ, hấp dẫn! Là một người sát thủ, thật ra ra cũng vậy. Chính vì đó mới thất bại, không vượt qua được một cửa của đại ca ngươi.

Lâm Thi Nhã nghe Lưu Vân nói xong, không khỏi có chút oán giận hắn.

- Đúng vậy, Bỉ Đắc kia cũng thật đáng thương. Nếu như có ngươi nghiêm khắc ước thúc hắn, có thể hắn không phạm phải sai lầm như vậy. Vân, xem ra chàng cần phải nghĩ lại biện pháp. Những đứa nhỏ này đều do một tay chàng mang tới!

- Ta có thể có biện pháp gì đây? Hơn một năm nay ta luôn chạy đông chậy tây, rồi lại xảy ra chiến tranh. Ta làm sao có thể chiếu cố bọn họ? Lại nói đảm nhận chuyện này phải là người một nhà, có thể khiến ta tin tưởng cũng chỉ có những đứa trẻ này. Nhưng bọn họ tuổi còn rất trẻ!

Lưu Vân nói xong bèn thở dài một tiếng.

Lâm Thi Nhã nghe xong lời hắn nói, cúi đầu dường như đang suy nghĩ điều gì.

- Hiện tại phụ thân xảy ra chuyện, đến nay còn chưa biết ở nơi nào. Xem xét tình thế trước mắt ở đế đô, địch nhân của chúng ta cũng không ít. A Tư Mạn đế quốc cùng Tây Tư đế quốc cũng có thể nhằm vào Khải Đức gia tộc. Tổ chức tình báo này của ta hiện tại đã không thể ứng phó với địch nhân cường đại như vậy rồi. Ta nghĩ việc bảo vệ an toàn cho mọi người trong nhà đã trở nên rất khó khăn!

Lưu Vân tiếp tục kể khổ, chỉ là thỉnh thoảng lại len lén nhìn Lâm Thi Nhã.

- Đúng vậy, bá phụ Viêm Thiên là nguyên soái. Mộc Phong đại ca cùng chàng là quân đoàn trưởng. Còn Kinh Lôi là Long kỵ sĩ duy nhất ở đại lục. Khải Đức gia tộc hiện tại đã trở thành gia tộc chói sáng nhất ở đại lục. Người khác đương nhiên cảm nhận được uy hiếp thật lớn, mọi chuyện cũng sẽ nhằm vào chàng!

Hoa Phi Lệ nói tiếp.

‘Ta ngất. Lão bà của ta cũng quá thông minh! Lúc này mọi gọi là nghe nhạc biết ý, trong lòng có sự tương thông!’

Lưu Vân không khỏi đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Hoa Phi Lệ. Còn vẻ mặt đáng yêu của Hoa Phi Lệ cho thấy “Chàng là người xấu”.

- Nhị đệ, không biết ngươi có tin ta không?

Trầm ngâm một lúc lâu, Lâm Thi Nhã đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

- Đại tẩu là người nhà. Ta đương nhiên tin đại tẩu! Không biết vì sao đại tẩu lại hỏi như vậy?

Lưu Vân hồ đồ hỏi.

- Nếu như vậy ta có thể giúp ngươi dạy dỗ tổ chức tình báo của ngươi, hy vọng có thể trợ giúp ngươi chút ít. Ta từ nhỏ đã thực hiện việc này, đối với một số việc trong đó cũng tương đối rõ ràng, có lẽ có thể đưa ra một vài chủ ý cho bọn họ.

- Vậy tiểu đệ tạ ơn đại tẩu! Chuyện này chỉ sợ phải chờ đại ca trở về để thương lượng với huynh ấy?

Lưu Vân cố kìm nén sự mừng rỡ trong lòng, vội hỏi.

- Tình báo có khi quan trong tới tính mạng. Nếu kéo dài chuyện này sẽ cực kì nghiêm trọng. Ta đã quyết định, chắc hẳn đại ca ngươi cũng không phản đối.

Lâm Thi Nhã quả quyết nói.

- Nếu như vậy khổ cực cho đại tẩu rồi.

- Chỉ là ta không muốn làm cho tay mình lại dính nhiều máu tươi, cho nên ta chỉ phụ trách quản lý, không hề tham gia bất cứ hành động gì.

Mỗi một nữ nhân đều hy vọng lưu lại ấn tượng tốt đẹp của mình đối với người mình yêu. Sau khi rửa tay gác kiếm, Lâm Thi Nhã cùng không ngoại lệ, nàng không muốn trong mắt Mộc Phong nàng vẫn là một nữ nhân hai tay dính đầy máu tươi. Thử nghĩ lại mà coi, nếu như một nam nhân ngủ cạnh một nữ sát thủ thì ai cũng không thể ngủ ngon được.

- Tiểu đệ nào dám để cho đại tẩu tự mình động thủ chứ! Chỉ cần đại tẩu có thể giúp ta quản lý là tốt rồi! Hiện tại ta giới thiệu lực lượng trong tay ta với đại tẩu một chút. Thủ hạ của ta có hai tổ chức là Dạ Phong và Ám Dạ….

Lưu Vân bắt đầu giới thiệu tổ chức Ám Dạ của mình đối với Lâm Thi Nhã.

Lâm Thi Nhã đi rồi, Hoa Phi Lệ cùng Lưu Vân cũng trở về phòng. Vừa vào phòng, Hoa Phi Lệ đứng ở bên giường nhìn Lưu Vân, khóe môi khẽ cười cười đầy ẩn ý.

- Nàng cười cái gì?

Lưu Vân nhẹ nhàng véo mặt nàng.

- Thiếp hiện tại cũng hiểu được tại sao những người bên cạnh chàng đều bị chàng làm hỏng.

Hoa Phi Lệ cười thành tiếng

- Chàng không sợ đại ca biết chàng lừa đại tẩu thì sẽ rút da chàng sao?

- Không phải nàng cũng là đồng lõa sao?

Lưu Vân cười nói.

- Phụ xướng phụ tùy. Thiếp không có cách nào khác được! Chủ mưu là chàng.

- Phi nhi, kì thật ta làm như vậy cũng là để cho đại tẩu vui vẻ trong lòng. Ta phát hiện tẩu ấy vẫn còn nhớ tới chuyện cũ. Đại ca đi rồi, tẩu ấy cũng đang nhàm chán. Nếu như ta trực tiếp nhờ vả đại tẩu chuyện này, có lẽ đại tẩu sẽ đáp ứng nhưng cuối cùng cũng là sự tiếp nhận bị động. Ta đem chuyện này nói với đại tẩu, bảo rằng đây là đại sự để bảo vệ Khải Đức gia tộc. Nàng xem không phải đại tẩu chủ động đề nghị sao? Ta nghĩ như vậy trong lòng đại tẩu mới cảm thấy thoải mái một chút.

- Đúng vậy. Thiếp bội phục chính là điểm ấy của chàng. Vừa làm cho đối phương cảm thấy vui sướng, mà bản thân cũng đạt được chỗ tốt. Phi nhi rốt cuộc cũng tìm được một nam nhân so với mình thì thông minh nhanh nhẹn hơn rồi!

- Nam nhân của nàng sẽ khiến cho nàng bội phục. Đâu phải chỉ có một một điểm đó chứ?

Lưu Vân đến gần Hoa Phi Lệ, kéo tay nàng đưa xuống phía dưới của mình.

- Chẳng lẽ cái này không khiến cho nàng bội phục sao?

- Chàng … chàng…

Hoa Phi Lệ cảm thấy trên tay truyền đến sự nóng bỏng, mà vật nó cho cảm giác cứng rắn, cũng thức tỉnh khát vọng ở sâu trong linh hồn nàng.

- Cái đó làm cho thiếp rất thoải mái!

Hoa Phi Lệ thì thào, chậm rãi đi tới giường.

Gió đêm bên ngoài cửa sổ dường như cũng nghe thấy câu nói của nàng, khẽ rì rào như đang thở dài.

Hóa ra tình yêu và tình dục không thể tách rời. Ban ngày, khi một người phụ nữ nói yêu thương một người đàn ông, lúc đó nội tâm dục vọng của nàng đang được che dấu. Nhưng dưới bóng đem, dưới sự hấp dẫn của tình dục, cho dù là thục nữ thánh khiết trong trắng cũng biến thành nữ nhân phóng đãng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.