Ngày 10 tháng 12, sau khi đã bàn giao mọi chuyện, Lưu Vân mang Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc xuất phát đi trước chiêu mộ tân đội viên.
Thành, vốn là thủ phủ của một tỉnh, trong trí nhớ Lưu Vân vẫn còn có chút ấn tượng.
Phía bắc thành thị này là tinh linh sâm lâm, phía tây là lân thú nhân vương quốc, phía nam là đế đô, là một trong những trung tâm thương nghiệp của đế quốc, ở trên đại lục cũng là một ngôi thành có danh tiếng. Khi Lưu Vân tiến vào thành, một lần nữa cảm nhận được sự phồn hoa náo nhiệt của tòa thành thị này. Trên đường cái có vô số loại người, có thể thấy mạo hiểm giả, thỉnh thoảng lại có dong binh bảo vệ thương đội đi qua, cũng có thể thấy thú nhân cùng ải nhân. Bên trong thành cửa hàng mọc san sát như rừng, tửu lâu, khách điếm đều đầy người.
Song điều làm người khác giật mình chínhl à trên đường phố trong tòa thành thị này lại không nhìn thấy một tên khất cái cùng lưu lãng nhi. Chẳng lẽ trong thành thị này, tất cả mọi người đều giàu có?
“Trời không còn sớm nữa, ta xem chúng ta trước tiên tìm chỗ nghỉ, sau đó chậm rãi hỏi thăm.” Ngải Phật Sâm thấy tình hình này liền nhìn Lưu Vân nói.
“Như vậy cũng được.” Lưu Vân nói.
Ba người tùy ý tìm một khách sạn để ở trọ, sau đó Lưu Vân phái Ngải Phật Sâm ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Ai ngờ, chỉ vài phút sau, Ngải Phật Sâm liền trở về.
“Như thế nào lại nhanh trở về thế?” Lưu Vân khó hiểu hỏi.
“Hề hề, ta ra đến trước cửa, hướng lão bản của khách sạn hỏi thăm xem, không ngờ hắn lại biết những tên khất cái và lưu lãng nhi đi đâu.” Ngải Phật Sâm cười trả lời, tựa hồ đối với điều này cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Bọn họ đều làm việc trong tác phường (xưởng) của Hoa Phi Lệ tiểu thư, xem Hoa Phi Lệ này cũng là người thiện lương.” Ngải Phật Sâm rất nhanh trả lời.
“Không ngờ lại thuê mướn lao động trẻ em!”
Lưu Vân oán hận nghĩ, nhưng nghĩ lại cũng không phải. “Đúng rồi, ở thời đại này có thể cho những tên khất cái cùng lưu lãng nhi một khẩu phần cơm đã là một việc thiện to lớn.”
“Nàng đã thuê hết mọi người rồi, ta đi đâu nhận người đây?” Lưu Vân tự nhủ, gần mục trường nhất là đại thành thị này, chẳng nhẽ phải bỏ thành thị này đi tới thành thị khác?
“Vân thiếu, không bằng ngươi đi tìm Hoa Phi Lệ tiểu thư thương lượng để xem có người nào muốn đi với chúng ta không?” Ốc Khắc phản ứng tương đối nhanh, nghe vậy lập tức đề nghị.
“Xem ra phải đi gặp mặt vị Hoa Phi Lệ tiểu thư kia. Tình hình thực hiện vườn nho cũng phải nói cho nàng biết.” Lưu Vân nói.
Hướng lão bản hỏi địa chỉ của Hoa Phi Lệ, ba người liền rời đi. Dọc đường đi, Lưu Vân đang lo lắng nên nói với Hoa Phi Lệ như thế nào. Chuyện vườn nho đã làm trong lòng hắn thấy có lỗi với với vị tiểu thư này, nợ nàng một phần nhân tình. Hiện tại còn muốn tìm nàng xin hỗ trợ, Lưu Vân quả thật thấy rất khó khăn.
“Xin thông báo hộ, Lưu Vân Khải Đức tử tước tới xin bái kiến Hoa Phi Lệ tiểu thư.” Đi tới trước một khu đại trạch viện, Ốc Khắc hướng người hầu trước cửa nói.
“Xin chờ một lát, ta sẽ vào thông báo.” Đánh giá ba người Lưu Vân, người hầu vội đáp rồi xoay người đi vào trong viện.
“Phú khả địch quốc nhưng lại sống giản dị như thế. Hắc hắc Hoa Phi Lệ tiểu thư nói đợi đến khi thiên kim tan hết, như vậy đến khi nào mới có thể thực hiện được đây. Xem ra nam nhân đế quốc hẳn phải tuyệt vọng.” Ốc Khắc đánh giá trạch viện trước mắt, cười hì hì nói.
“Vậy hả, ngươi nói xem nào?” Lưu Vân nghe vậy đâm ra tò mò.
“Hoa Phi Lệ tuổi còn trẻ nhưng xinh đẹp, giàu có nức tiếng khắp thiên hạ, cho nên có rất nhiều người theo đuổi. Không biết có bao nhiêu người đã từng làm phiền nàng, khi nàng cự tuyệt những người theo đuổi chỉ nói một câu như vầy: “Nếu muốn hái hoa, đợi thiên kim tan hết, hồng nhan già đi. Từ đó về sau không còn người theo đuổi nữa.” Ngải Phật Sâm lên tiếng giải thích.
“Đây chính là nữ hài tử đặc biệt có cá tính a.” Lưu Vân nghe vậy cười nói.
“Xem ra nàng cũng coi mình là kẻ tham tiền tài của nàng mà coi khinh. Muốn lấy lão bà tốt phải phấn đấu ít nhất 30 năm. Điều này ở thời đại nào cũng giống nhau.” Lưu Vân nghĩ tới bộ dáng tức giận của Hoa Phi Lệ cái đêm ở mục trường.
Khi người hầu xuất hiện tại cửa thông báo thì thân ảnh Hoa Phi Lệ cũng xuất hiện theo.
“Công tử giá lâm, không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội.” Hoa Phi Lệ khom lưng hướng Lưu Vân đáp lễ.
“Tiểu thư nói quá lời, mạo muội quấy rầy, thỉnh thứ lỗi.” Lưu vân trả lễ, trong lòng thở dài nói: “Thế giới quý tộc này, suốt ngày nói những lời như vậy, các ngươi có mệt hay không a!”
“Công tử mời vào, chư vị thỉnh.” Hoa phi lệ nghiêng người nhường đường cho ba người Lưu Vân.
Đi tới phòng khách ngồi xuống, Lưu Vân liền đơn giản hướng Hoa Phi Lệ giới thiệu tình hình kiến thiết nho viên.
Hoa Phi Lệ chăm chú lắng nghe, chỉ là ánh mắt ngẫu nhiên nhìn xuống người Lưu Vân.
Đối với Lưu Vân, nàng cũng có chút kích động ngoài ý muốn. Trong mắt nàng, vị quý tộc này rất đặc biệt, người mang tiếng xấu nhưng lại thản nhiên, có phong độ cùng khí chất quý tộc, nhưng không có cùng lối suy nghĩ với các quý tộc khác, thậm chí rất nhiều lúc chưa bao giờ coi mình là một người quý tộc. Hơn nữa, trải qua đêm hôm đó ở mục trường, nàng đối với Lưu Vân có một nhận thức hoàn toàn mới: hắn là một người cô độc như nàng, nhưng cũng rất thông minh.
Kiên nhẫn nghe Lưu Vân nói xong, Hoa Phi Lệ nhẹ giọng hỏi: “Công tử đến đây chỉ vì chuyện này?”
“Cái này ......” Lưu Vân nhất thời cà lăm, hắn cảm giác được có đôi khi nữ nhân quá thông minh không phải là chuyện tốt. Tỉ như hiện tại.
“Không khí trong phòng có vẻ hơi nóng, không bằng chúng ta đi ra ngoài một chút, vừa thưởng thức cảnh ban đêm thành thị, vừa nói chuyện phiếm được chứ?”
Không thể không nói Hoa Phi Lệ là nữ nhân thông minh, xinh đẹp động lòng người, thấy bộ dáng Lưu Vân như vậy, nàng lập tức vì hắn giải vây.
“Chủ ý này không tồi.” Lưu Vân lập tức nói.
Ra khỏi cửa, Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc thức thời đi xa xa ở phía sau, hướng Lôi Lạc thỉnh giáo về vũ kỹ. Có thể có cơ hội được vị cao cấp kiếm sư chỉ điểm, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Lưu Vân cùng Hoa Phi Lệ chậm rãi đi với nhau trên đường.
Đi trong gió đêm, bên cạnh có giai nhân, nhìn ánh đèn lóe sáng trên đường phố làm cho Lưu Vân đang nghĩ mình ở trong mộng. Bỗng nhiên quay đầu, thâm tình nhìn nàng, nàng đã rời đi, nàng không phải là “nàng”. Loại cảm giác này giống như đã từng có được lại vĩnh viễn mất đi khiến cho ánh mắt hắn trở nên hoảng hốt, sự xúc động mãnh liệt khiến hắn muốn rống to lên: “Nguyệt Nhi, ta thật sự rất nhớ nàng!”
“Hoa Phi Lệ cảm giác được ánh mắt Lưu Vân thất thần, cũng cảm giác được sự thâm tình trong ánh mắt của hắn.
Nhưng nàng biết không phải hắn dành cho nàng, mà là hắn nhớ tới người khác. Là người thông minh, nàng lựa chọn trầm mặc, chỉ yên lặng đi cùng hắn.
“Đến đây, đến đây, đến đây, các vị đại gia mời xem cẩn thận a!” Một thanh âm vang lên làm cho Lưu Vân nhất thời tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra.
“Hôm nay có hàng mới, một thiếu nữ tinh linh xinh đẹp, vẫn còn là xử nữ a!”
Ở phía đài xa xa có một đại hán đang đứng, chỉ vào thiếu nữ bên cạnh cao giọng nói, phía dưới nổi lên một trận huýt sáo cùng tiếng cười. Bên người cô gái còn có hai gã thú nhân.
Đại hán thấy như vậy nhe răng cười đắc ý, đưa tay tới trước ngực cô gái. “Nhìn bộ ngực này, đầy đặn, xem da tay mềm mại này, bộ dáng hấp dẫn, xinh tươi mọng nước! Chỉ cần 200 kim tệ, đêm nay nàng sẽ ở trên giường hầu hạ ngươi. Các vị đại gia có tiền, ngàn vạn lần đừng bỏ qua cơ hội tốt!”
Tay chân cô gái đều bị trói lại, vô lực phản kháng, chỉ có thể cúi đầu khóc, nước mắt ròng ròng, ánh mắt bất lực nhìn qua đám người, chỉ khiến đám người đứng xem thêm phần thích thú.
Đây là nô lệ ở thế giới này, ngoại trừ tù binh trong chiến tranh, đa số là dị tộc. Mà mỹ nữ tinh linh tộc được các quý tộc yêu thích nhất. Bởi vậy có không ít dong binh cùng mạo hiểm giả tiến vào tinh linh sâm lâm cướp bóc các bộ tộc tinh linh đơn độc.
Mặc dù đã sớm biết điều này nhưng khi tận mắt chứng kiến, trong lòng Lưu Vân vẫn thấy khó chịu.
“Ta xuất ra ba trăm kim tệ!” Trong đám người, không biết ai lớn tiếng quát.
“Bốn trăm kim tệ!”
“Sáu trăm kim tệ!”
......
“Một ngàn tám trăm kim tệ!”
Giá cả tinh linh thiếu nữ xinh đẹp rất nhanh được mọi người nâng tới 1800 kim tệ. Trong đám người phía dưới, có không ít là người hầu của quý tộc, đối với những chuyện như vậy, quý tộc khinh thường ra mặt, nhưng phái người đến. Không muốn làm kẻ xấu nhưng lại muốn hưởng thụ.
Đưa ánh mắt đau lòng nhìn tinh linh thiếu nữ, Lưu Vân nhẹ giọng nói: “Các nàng có quyền sống dưới ánh mặt trời tự do!”
Kì quái nhìn Lưu Vân, Hoa Phi Lệ xoay người vẫy Lôi Lạc lại, đợi Lôi Lạc đến gần, nàng thấp giọng nói: “Thúc thúc, mặc kệ giá nào, hãy mua cô gái kia.”
Lưu Vân đã không có tâm tình nhìn nữa, cất bước đi.
“Tiểu thư, hôm nay ta tới gặp ngươi, quả thật còn có chuyện.” Lưu vân ngẫm lại, cảm giác chính mình vẫn phải trực tiếp mở miệng, dù sao nhân tình đã nợ rồi, thêm chút nữa cũng không sao.
“Công tử xin hãy nói.” Hoa phi lệ nhẹ giọng đáp.
“Nghe nói, lưu lãng nhi trong thành đều làm việc ở xưởng của ngươi?”
“Đúng vậy. Ta thấy những tiểu hài tử đó đáng thương, vừa lúc lại thiếu người nên ta thu nhận bọn họ. Công tử có chuyện gì? Sao lại hỏi việc này?” Hoa Phi Lệ khó hiểu hỏi.
“He he, bởi vì ta muốn thu nhận một nhóm lưu lãng nhi tầm 15 tuổi vào vệ đội của ta, nhưng đến thành này lại không có tìm được người nào. Sau nghe ngón mới biết là tiểu thư thu lư bọn họ.” Lưu Vân cười cười.
“Ngươi muốn cho những hài tử này nhập ngũ?” Hoa phi lệ hiển nhiên rất giật mình.
“Bọn họ còn nhỏ như vậy, có thể làm cái gì? Nếu có chiến tranh, có thể sống sót sao?”
“Ta tự nhiên có cân nhắc, tiểu thư xin đừng lo lắng. Lần này ta tới tìm ngươi, một là nói về tình huống phát triển nho viên, hai là muốn cùng tiểu thư thương lượng, để cho ta từ đám cô nhi này thu nhận một nhóm đội viên.”
Hoa Phi Lệ nghe xong Lưu Vân nói, nhất thời trở nên tức giận. “Quý tộc đáng chết, ngay cả hài tử cũng không bỏ qua.”
“Công tử, xin thứ cho ta nói thẳng. Ta chán ghét chiến tranh, bởi vì chiến tranh mang đến thương tổn rất lớn cho dân chúng bình thường. Nếu như ta xuất thân từ một gia tộc hiển hách, có lẽ ta không biết điều nay, nhưng ta từ thưở nhỏ ta đã đi khắp nơi trên đại lục, đã thấy dân chúng thiên hạ khổ sở vì chiến tranh. Lưu lãng nhi không phải vì mất đi người thân trong chiến tranh mới phải trôi giạt khắp nơi sao. Cho nên ta không đồng ý yêu cầu của ngươi.” Nói xong Hoa Phi Lệ nhìn thằng vào mắt Lưu Vân.
“Tiểu thư, việc ngươi thu nhận những cô nhi này làm cho ta rất kính nể, cũng rất cảm động. Mặc dù ngươi có thể cứu được những lưu lãng nhi này, nhưng có thể cứu được lưu lãng nhi của cả Hỏa Vân đế quốc không. Ngươi có thể cứu được cô nhi của cả Lam Nguyệt đại lục sao?” Lưu Phong nhẹ thở dài nói.
“Ta không cứu được bọn họ nhưng ta có thể cứu được những hài tử ở thành này. Ta để bọn họ học kỹ thuật, sau khi lớn lên có cuộc sống ấm no, năng lực của ta chỉ có thể làm được như vậy, chẳng lẽ lại sai sao? Còn ngươi lại muốn biến những hài tử này thành công cụ chiến tranh của ngươi!” Hoa Phi Lệ kích động nói.
“Vì sao lại có chiến tranh? Bởi vì đế quốc chúng ta quá yếu. Sau khi những hài tử này lớn lên, chiến tranh lại một lần nữa giáng xuống, bọn họ có lẽ lại phải ra chiến trường, lại để lại một lưu lãng nhi khác. Vận mệnh như vậy đối với bọn họ công bình sao? Ta không phải muốn những lưu lãng nhi này làm vật hi sinh cho ta, ta cũng không có nhiều dã tâm lắm. Ta biết đa số những lưu lãng nhi này là con cháu quân nhân. Ta so với bất kì kẻ nào càng quý trọng tính mạng bọn họ hơn!”
Lưu Vân không muốn kích thích cô gái thiện lương này, tận lực khắc chế cảm xúc của mình. “Cái ta muốn làm chính là dạy cho bọn họ làm sao có thể còn sống mà trở về trong chiến tranh, đem bọn họ bồi dưỡng thành một thế hệ mới của đế quốc. Hoa Phi Lệ tiểu thư, xin ngươi tin tưởng ta. Ta sẽ dẫn dắt bọn họ đi trên một con đường mới. Nếu như một ngày ngươi phát hiện ta không thể làm được, ta sẽ để cho ngươi dẫn những hài tử này quay về.”
Lưu vân nói, làm cho hoa phi lệ lâm vào trong trầm tư. “Ta tin tưởng ngươi, đem những hài tử này giao vào trong tay ngươi sao? Ngươi sẽ cho bọn họ tương lai như thế nào? Trong lòng ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?”
Lẳng lặng nhìn Lưu Vân, một lúc sau nàng mới nhẹ nhàng nói.
“Như ngươi mong muốn đi. Vì sao ta lại một lần nữa lựa chọn tin tưởng ngươi?”
Nhìn cô gái ngây thơ trong trắng đáng yêu như con cừu non, Lưu Vân không nhịn được cười.
“Đến lúc thích hợp ta sẽ tới khảo sát tình hình các hài tử này. Đừng nhìn ta như vậy, ta không giống người trên đài kia, sẽ không đem bán bọn họ.
Nghe những lời thú vị của hắn, Hoa Phi Lệ khẽ cười. Nụ cười phong tình, tựa như gió xuân thoáng qua, trông động lòng người.
“Ôi, cho dù ta muốn bán cũng sẽ bán mỹ nhân như ngươi!” Nhìn má lúm đồng tiền trước mặt, Lưu Vân không khỏi buông lời trêu ghẹo.
Hoa Phi Lệ đỏ mặt, trông xa xa giống như đèn lồng.
“Ngày mai ta sẽ mang ngươi đi gặp nhứng hài tử kia. Đêm đã khuya, công tử nếu không còn việc gì, Hoa Phi Lệ xin cáo từ.” Hoa Phi Lệ cúi đầu nói.
“Tiểu thư xin cứ tự nhiên, ngày mai gặp lại.” Xong được chuyện tình lưu lãng nhi, tâm tình Lưu Vân rất là thoải mái, tuy nhiên vừa rồi nhất thời nói lời càn rỡ không nên nói làm cho hắn cũng có vài phần xấu hổ, vội vàng đáp.
Ngày thứ hai, ba người dưới sự dẫn đầu của Lôi Lạc, đi tới các xưởng lựa chọn đội viên. Mà Hoa Phi Lệ không có xuất hiện.
Đối với lần lựa chọn này, ba người Lưu Vân rất chăm chú nghiêm túc. Theo như lời Lưu Vân nói, thân thể gầy gò có thể rèn luyện được, ánh mắt run sợ khi lâm trận sẽ bỏ trốn, đầu óc nhanh nhẹn sẽ dễ tiếp thu bài giảng. Hắn không muốn chọn những kẻ ốm yếu, ngu ngốc, quê mùa, thô lỗ.
Trải qua một phen lựa chọn nghiêm ngặt, cuối cùng cũng tuyển được 170 đội viên, hơn nữa đều là nam hài. “Chiến tranh là chuyện của nam nhân. Để cho nữ nhân yếu đuối đi chiến trường thì thật ko đẹp chút nào.” Lưu Vân nói như thế đối với Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc.
Xuất phát từ cảm tình quân nhân, 170 người này đều là con cháu của quân nhân. Đối với những lưu lãng nhi không phải là con cháu của quân nhân, hắn chỉ có thể nói lời xin lỗi. Còn 10 người khác, hắn chuẩn bị tự mình đến Khải Đức Bảo trấn chọn.
Lúc rời đi, Lưu Vân không có đi từ biệt Hoa Phi Lệ, chỉ để lại một phong thư nhờ Lôi Lạc đưa hộ. Lại thuê 20 xe ngựa, mua chút đồ cho học viện, sau đó Lưu Vân liền mang theo bọn nhỏ quay lại mục trường.
Hoa Phi Lệ nhìn bức thư của Lưu Vân nhờ Lôi Lạc chuyển hộ, thật lâu cũng không có nói gì, ánh mắt xuất thần nhìn về phương xa.
“Thúc thúc, người hãy nói cho ta biết, nhị thiếu gia này của Khải Đức gia tộc rốt cuộc là loại người nào?”
“Hoa Phi Lệ tiểu thư: Làm việc thiện, ánh mắt cần phải nhìn về lâu dài. Đồng tình, thương xót chỉ giúp được nhất thời, không thể cứu được cả đời những thiếu niên này. Tiểu thư nếu như có năng lực, hãy xuất ra một ít tiền chuyên làm việc thiện như xây dựng học viện giáo dục các thiếu niên. Điều đó sẽ mang lại lợi ích cả đời. Cuối cùng, cả đời ta đều nhớ mối ân tình này của tiểu thư. Hơn 10 năm sau, mỹ danh của La Mạn gia tộc nhất định sẽ vang vọng toàn đế quốc.”
Lôi Lạc nhìn tín thư trong tay, cũng không nói gì. Những năm gần đây Hoa Phi Lệ một mực cố gắng phục hưng gia tộc. Mặc dù buôn bán có thành tựu lớn nhưng cũng có không làm cho La Mạn gia tộc được tôn trọng. Trong mắt các quý tộc, La Mạn gia tộc chỉ là một con buôn đầy mùi tiền, mặc dù các quý tộc này cũng là những kẻ tham tiền. Mà bức thư Lưu Vân để lại chỉ ra cho nàng một con đường sáng.
“Phi nhi, lúc đầu có lẽ ta đã nhìn lầm rồi. Xem phong thư này, ta không thể không nói hắn là người có trí tuệ cùng tư tưởng siêu việt hơn những người khác.” Lôi Lạc rốt cuộc cũng lên tiếng nói.
“Mỗi một lần gặp hắn, ta đều có thu hoạch ngoài ý muốn. Chỉ không biết tiếp theo hắn sẽ cấp cho ta cái gì đây?” Hoa Phi Lệ cười khổ nói.
Lôi Lạc cũng cười. Thiên chi kiêu nữ a, ngươi cuối cùng cũng gặp nam nhi có thể địch nổi ngươi.