Sáng sớm hôm sau, binh lính Tây Đốn thành ngạc nhiên phát hiện quân đội A Tư Mạn đang vây thành không có phát động tấn công, ngược lại nhanh chóng rút lui về phía tây nam. Doanh trướng san sát bên ngoài Tây Đốn thành trong vòng một đêm đã biến mất sạch sẽ.
- Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ người A Tư Mạn lại đang có âm mưu gì?
Phó tướng Tây Đốn thành, Khắc Lý Tư, huynh đệ của Nã Luân Đa nhìn tình cảnh bên ngoài thành, trong lòng thấy rất khó hiểu. Hắn nhanh chóng đem tin tức này báo cáo với Cổ Đặc tướng quân, chủ tướng phòng thủ Tây Đốn thành.
- Mặc kệ như thế nào, chúng ta cuối cùng có thể tạm thời nghỉ ngơi rồi!
Cổ Đặc đứng ở trên tường thành, nhìn về địch nhân ở phía xa xa, nhẹ giọng nói. Sau khi nghe xong cáo báo quân tình của Khắc Lý Tư, vị tướng quân này cùng các tướng quân vội vàng chạy lên tường thành xem.
- Khắc Lý Tư, mấy ngày nay đã khổ cực ngươi, ngươi hãy mau chóng đi nghỉ ngơi đi. Ta sẽ phái trinh sát cưỡi ngựa ra ngoài xem người A Tư Mạn đang làm cái quỷ quái gì.
Khắc Lý Tư gật đầu. Khắc Lý Tư cùng Nã Luân Đa là thân huynh đệ, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Nã Luân Đa thích sáng tạo đổi mới, có tinh thần mạo hiểm, đưa ra đủ các loại ư kiến mới mẻ quái lạ đối với việc hành quân tác chiến, thường bị các quý tộc đế quốc cùng các tướng quân cười nhạo. Còn Lý Khắc Tư bản tính chất phác, chững chạc, kiên nghị. Là một kẻ thiện phòng thủ. Sau trận đánh Tây Đốn thành, hắn đã phát huy hết sở trường của mình. Dùng đủ loại phương pháp, ương ngạnh chống cự công kích của người A Tư Mạn, trở thành cánh tay phải của Cổ Đặc tướng quân.
- Những người A Tư Mạn này thật sự rất kì quái. Đầu tiên là đuổi dân chúng, làm cho Tây Đốn thành bị vây vào khốn cảnh, sau đó lại vây nhưng không đánh, cuối cùng lại điên cuồng vừa cắn vừa lui. Đến cuối cùng bọn họ muốn làm gì?
Cổ Đặc nhìn chiến trường hoang vu, tận lực suy nghĩ.
Ngày 15 tháng 10, chiến trường La Mạn phát sinh biến hóa trọng đại.
Na Á công chúa, quan chỉ huy nam tuyến tập trung hai quân đoàn với gần 50 vạn binh lực phát động công kích mãnh liệt đối với Tả lộ quân A Tư Mạn. Song phương triển khai kịch chiến tại Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Ngày 17 tháng 10, dân cư bên trong thành phát động bạo động với quy mô lớn, đốt cháy đại bộ phận lương thảo cùng hậu cần vật tư của quân đội A Tư Mạn. Hán Tư triển khai giết chóc máu tanh đối với dân chúng bên trong thành, gần 3 vạn thanh niên, trung niên bị giết, thi thể bị vứt ngoài thành.
Ngày 18 tháng 10, đại quân Hỏa Vân đế quốc, toàn quân mặc đồ tang, ôm hận công thành. Quan binh vì báo thù mà không màng sinh tử. Na Á lệnh cho hai thổ hệ ma đạo sư phối hợp với 5000 tử sĩ mở ra một lỗ hổng ở tường thành phía bắc, một lần nữa chiếm lĩnh thành tường, nhưng lập tức lọt vào phản kích của quân đội A Tư Mạn. 5000 tử sinh không ai sống sót.
Đêm 21 tháng 10, Hán Tư thấy mục đích tiêu hao sinh lực của quân đội A Tư Mạn đã đạt, liền tuân theo chỉ thị trước trận chiến của Bố Lỗ Khắc, toàn quân rút khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành, rút lui về biên giới A Tư Mạn. Nhưng khi rút lui tới biên giới thì lọt vào sự phong tỏa, chặn đánh của kỵ binh do Nạp Lan thống lĩnh theo mệnh lệnh của Na Á. Trước khi chiến đấu bắt đầu, Nạp Lan đã dẫn theo 8 vạn kỵ binh ngày đêm bôn tập tới Mễ Lạc trấn ở gần biên giới của A Tư Mạn cùng Hỏa Vân đế quốc, chẹn ở cổ họng của người A Tư Mạn. Khi Nạp Lan cùng Tả lộ quân của huyết chiến, Na Á dẫn theo đệ ngũ, đệ lục quân đoàn đánh đến từ phía sau. Tả lộ quân hai mặt thụ địch, thương vong thảm trọng. Cuối cùng Hán Tư dẫn thân vệ liều chết phá vây, mang theo gần 10 vạn tàn binh rút về bên trong lãnh thổ A Tư Mạn, cùng bộ đội biên giới chuyển về phòng ngự.
Một trận chiến này, quân đội A Tư Mạn tổn thất gần 15 vạn người, trong đó 10 vạn người chết và bị thương, bị bắt hơn 5 vạn người. Còn quân đội Hỏa Vân đế quốc cũng bị thương vong gần 10 vạn người. Trận chiến này thành công đánh cho Tả lộ quân A Tư Mạn tan vỡ. Thu lại toàn bộ địa bàn đã mất của La Mạn hành tỉnh. Chiến sự tại nam chiến tuyến đế quốc thu được thắng lợi lớn nhất, thay đổi thế bị động trong cuộc chiến.
Ngày 30 tháng 10, khi tin tức này truyền tới tay Viêm Thiên, hoàng tử hưng phấn chạy vào trong tẩm cung của Kiều Trì.
- Phụ thân, chiến trường nam tuyến có tin báo truyền đến!
- Vậy sao?
Kiều Trì đang nằm dưỡng bệnh ở trên giường, nghe thấy vậy tinh thần phấn chấn hơn vài phần. Hoàng hậu bên cạnh lão cũng lộ ra vẻ vui mừng.
- Muội muội tổ chức tập hợp hai quân đoàn với 50 vạn người tại La Mạn hành tỉnh, phát động công kích đại quy mô với người A Tư Mạn, đánh cho Tả lộ quân A Tư Mạn tan tác, đoạt lại Phổ Lí Tắc Lợi thành, thu lại đất đai bị mất của La Mạn hành tỉnh.
Thế Viêm vừa nói vừa đưa tin tức chiến sự tới tay Kiều Trì.
- Ôi, rốt cuộc cũng có trận đại thắng. Nhưng mà dân chúng phải chịu tổn thất rất lớn. Nữ nhi của ta làm việc vẫn còn thiếu suy nghĩ một chút.
Kiều Trì xem hết tin tức chiến sự, tâm tình tốt hơn rất nhiều, nhưng vì dân chúng phải chịu tổn thất lớn mà cất tiếng thở dài.
- Muội muội phái người vào thành tổ chức cho dân chúng bạo động, cũng không có nghĩ tới gặp phải sự trả thù tàn bạo đến như vậy của Hán Tư. Còn việc vứt bỏ Tây Đốn thành cũng chỉ là lo lắng cho cục diện của toàn bộ chiến trường, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Muội ấy có thể làm được đến như vậy đã là không sai lầm rồi!
Thế Viêm vì Na Á mà giải thích với phụ thân.
- Ta không trách cứ nó, ta chỉ đang nghĩ, chiến tranh nếu cứ tiếp tục như vậy, đất đai chúng ta thu hồi lại cũng chỉ là một mảnh đất khô cằn, một tòa thành chết. Chúng ta như thế nào đối mặt với dân chúng? Tiểu tử Lưu Vân đó hình như đã từng nói qua: Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng khổ. Lời của hắn thật là sắc bén! Chiến tranh như vậy còn có ý nghĩa gì? Thế Viêm, ngươi phải nhớ kỹ, một đế quốc không thể bảo vệ được dân chúng của mình thì đế quốc ấy cũng mất đi ý nghĩa tồn tại của nó. Cho nên trị quốc, trước hết phải lo lắng cho dân chúng mà không phải so đo được mất.
Trong lúc Kiều Trì tại vị, thời gian hòa bình không quá 10 năm, vị lão nhân này có nhận thức rất sâu sắc đối với chiến tranh. Hơn nữa tuổi ngày một già, lão đối với quyền thế, địa vị cũng có nhận thức càng sâu sắc hơn. Chính vì vậy cảm thấy lo lắng cho tương lai Hỏa Vân đế quốc.
- Hài nhi nhớ kỹ.
Nghe xong Kiều Trì nói, Thế Viêm chỉ trầm tư trong chốc lát rồi nhẹ giọng đáp.
- Đem tin tức này công bố. Hiện tại đế quốc như một người bệnh, cần có thuốc hay để chữa bệnh.
Kiều Trì nói.
Bộ máy tuyên truyền của đế quốc bắt đầu triển khai tuyên truyền rầm rộ. Tin tức đại thắng từ La Mạn hành tỉnh rất nhanh được truyền khắp các hành tỉnh ở đế quốc.
Phụ san số báo đặc biệt đưa tin: quân đội đế quốc một kích đánh tan Tả lộ quân A Tư Mạn, tiêu diệt 15 vạn quân địch, toàn bộ La Mạn hành tỉnh được giành lại.
Từ đường cái tới hẻm nhỏ của đế đô, đứa bé phát báo cao giọng rao bán, hấp dẫn vô số người đi đường bỏ tiền mua báo. Mọi người bàn luận, truyền bá cái tin tức tốt lành này. Đế đô vốn yên lặng biến thành tràn ngập hạnh phúc, sung sướng. Trong khoảng thời gian ngắn, công chúa đế quốc xinh đẹp hóa thân trở thành “Chiến thần”, mà Nạp Lan cũng trở thành anh hùng với chiến công hiển hách, là tình nhân trong lòng rất nhiều cô gái đẹp ở đế đô. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người đôi trai gái xứng đôi vừa lứa này.
Năm ngày sau quan phương đế quốc lại công bố một tin càng rung động hơn: Anh hùng đế quốc, thủ lĩnh “Hỏa Vân thiết quân, Lưu Vân Khải Đức bá tước thành công chạy thoát khỏi sự bủa vây của mấy vạn đại quân A Tư Mạn, quay lại La Mạn hành tỉnh, dẫn theo 6000 bộ đội bản bộ, gấp rút chạy tới tiếp viện Tây Đốn thành. Rạng sáng ngày 21 tháng 7 tập kích quân đội A Tư Mạn, tiêu diệt hơn một vạn địch nhân, sau cùng với quân đội A Tư Mạn kịch chiến ở phía tây Tây Đốn thành, tiêu diệt hơn 3 vạn người. Rạng sáng ngày 22 tháng 7, Lưu Vân bá tước tự mình dẫn 100 tinh binh, đêm tối tập kích thống soái bộ đại quân A Tư Mạn, đâm trọng thương thống soái Bố Lỗ Khắc. Ngày thứ hai, hơn mười vạn đại quân A Tư Mạn hoảng hốt tháo chạy về phía Ba Đặc thành, Tây Đốn thành được giải vây, hơn mười vạn quân dân được cứu. Một trận chiến này, anh hùng đế quốc lấy mấy ngàn người đối kháng với gần 60 vạn đại quân A Tư Mạn, làm bị thương nặng thống soái quân địch, khiến cho địch nhân phải rút lui, tái sáng tạo kỳ tích trong lịch sử chiến tranh của đế quốc.
Hành động tạo thần vốn đã yên ắng lại bị đẩy lên cao trào, một trận đánh huy hoàng xác định vị trí của Lưu Vân trong lòng dân chúng.
Tin tức cũng không có nhắc tới trong chiến đấu lần này xuất hiện Nỗ kỵ binh, ma đạo sư, khống ma đạo sư nhưng lại khiến cho tất cả các đế quốc của đại lục chú ý. Mà một số người trong cao tầng đế quốc cũng cảm thấy khiếp sợ với lực lượng cường đại như thế xuất hiện bên cạnh Lưu Vân. Khải Đức gia tộc đã có một nguyên soái, một quân đoàn trưởng, lúc này lại xuất hiện một nhân vật như Lưu Vân, không thể không làm cho rất nhiều người kinh hãi. Ảnh hưởng của Khải Đức gia tộc khiến cho một số tổ chức, thế lực có ý đồ dần dần xích lại gần nhau.
Khi Lưu Vân cùng Ngải Phật Sâm dẫn mọi người tập hợp cùng một chỗ với Tam đoàn sau khi thoát khỏi truy binh của Lan Đốn, tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
Ngải Phật Sâm sau khi điểm danh thành viên Tam đoàn, buồn bã nói với Lưu Vân:
- Đoàn trưởng, một trận này chúng ta thương vong gần 6 nghìn người.
- Nói rõ tình huống thương vong của các đơn vị cho ta.
- Hắc Ưng độc lập doanh thương vong hơn 150 người, Kỵ binh doanh thương vong hơn 500 người. Ba doanh còn lại thương vong hơn 1500 người, viện quân của Cách Lâm tướng quân thương vong hơn 2000 kỵ binh, bộ đội của Mạc Qua tướng quân thương vong hơn 1500 người.
Nghe xong báo cáo của Ngải Phật Sâm, Lâu Vân im lặng thật lâu không có nói gì.
- Con mẹ nó, đây đều là máu huyết của ta. Đánh một trận lại bị đánh cho thành tàn phế một nửa.
Mạc Qua đi lên, vỗ vỗ vai Lưu Vân, cười sang sảng nói:
- Sao, đau lòng? Ngươi phải biết rằng chiến trường cũng phải là nơi luyện binh, cũng là sự đào thải tự nhiên. Đừng nghĩ nhiều làm gì.
- Đúng vậy, chiến tranh một ngày không ngừng, sẽ còn có người không ngừng phải đổ máu. Chúng ta thu được chiến tích đó cũng đủ để tự hào.
Long Vân cũng an ủi nói.
- Đều là máu huyết, xương thịt của ta, một đao này đâm lão tử rất đau. Mẹ kiếp, sớm biết như vậy sẽ không nói nhảm nhiều, một đao cắt đầu Bố Lỗ Khắc cho xong.
Lưu Vân ngửa mặt lên trời gào thét, phát tiết nỗi buồn bực trong lòng.
Mấy ngày sau, sau khi nhận được tin tức quân đội A Tư Mạn đã rút lui về Ba Đặc thành, Nã Luân Đa cùng quân phòng thủ Tây Đốn thành lấy được liên lạc, Tam đoàn liền tiến vào Tây Đốn thành.
- Các ngươi đối với một trận chiến này có cảm thụ gì?
Khi kỵ mã tiến lên phía trước, Lưu Vân bèn hỏi Ngải Phật Sâm cùng Nã Luân Đa ở bên cạnh hắn.
- Ta cảm nhận đầy đủ uy lực của đặc chủng chiến. Phương pháp tác chiến này thậm chí còn có thể thay đổi lực lượng chiến cuộc
Nã Luân Đa đang đắm chìm trong “hành động chém đầu”, hưng phấn nói.
- Nhưng thật ra ta phát hiện quân đội đại lục còn tồn tại một vấn đề. Đó chính là, một khi thống soái gặp chuyện không may, quân đội sẽ rất nhanh rút lui.
Ngải Phật Sâm nói.
- Đúng vậy, lần hành động lần này của chúng ta cũng là nhằm vào điểm này mà phát động.
Lưu Vân cười nói.
- Chiến thuật “Chém đầu” chính là nhằm đả kích đầu não địch quân mà không phải thương tổn tới thân thể. Thông qua công kích hệ thống chỉ huy của địch nhân làm cho toàn bộ quân địch tê liệt. Từng đơn vị độc lập tác chiến, năng lực rất mạnh. Đơn vị bộ đội chia làm nhiều đơn vị tác chiến độc lập, một mình chấp hành nhiệm vụ chiến đấu trong chiến tranh hiện đại đều có uy lực cực lớn. Bởi vậy lấy cá nhân tướng lĩnh làm chỉ huy chính trong chiến tranh của đại lục, loại chiến thuật này rất dễ bị phá vỡ.
- Hơn mười vạn quân A Tư Mạn cứ như vậy bị chúng ta đánh lui. Cho đến bây giờ ta cũng không thể tin được.
Ngải Phật Sâm nói.
- Cho nên sau này chúng ta phải chú trọng tới năng lực độc lập tác chiến đồng thời cũng phải làm cho bộ đội hình thành năng lực tác chiến độc lập, trước trận chiến các quan chỉ huy cao cấp cũng cần phải thiết lập người đại diện.
- Cái gì mà gọi là người đại diện?
Nã Luân Đa không hiểu gì bèn hỏi.
- Đó chính là nếu ta chết đi thì vẫn phải đánh! Các ngươi hiểu chưa!
Lưu Vân bất đắc dĩ giải thích. Lúc này trong tim hắn bắt đầu manh nha một tư tưởng mới.
Khi đi tới Tây Đốn thành, Cổ Đặc tướng quân cùng phó tướng Khắc Lý Tư tự minh tới cửa thành nghênh đón. Bọn họ đã biết chi bộ đội này là đơn vị giải vây cho Tây Đốn thành. Nhưng hắn lại không nghĩ tới đơn vị bộ đội giải vây cho Tây Đốn thành lại chỉ có mấy nghìn người, hơn nữa nhìn qua tất cả đề là tàn binh bại tướng.
- Các ngươi đã sáng tạo nên một kì tích, Bá tước đại nhân!
Khi đi vào bên trong thành, Cổ Đặc cao hứng nói với Lưu Vân. Chức vị của hắn cao hơn so với Lưu Vân cho nên hắn lựa chọn cách xưng hô tước vị.
- Ngươi đã bảo vệ tôn nghiêm của quân nhân, Cổ Đặc tướng quân.
Lưu Vân nhìn dân chạy nạn đầy thành, trong lòng dâng lên sự kính trọng đối với vị tướng quân này. Quân nhân trên chiến trường là người lãnh huyết, vô tình, nhưng đối với dân chúng của mình thì lại là người thâm tình. Cổ Đặc tướng quân chấp nhận mạo hiểu, thu nhận và giúp đỡ dân chúng, cách làm này đáng được hắn tôn trọng.
Dưới mái hiên bên cạnh ngã tư đường có một lão nhân đang ngồi, một tiểu nam hài khoảng chừng 10 tuổi đang tựa vào trong lòng lão nhân, ánh mắt không chút sinh khí, mờ mịt nhìn lên bầu trời. Chiến loạn làm cho hài tử ngây thơ mất đi sự hoạt bát đáng yêu vốn có.
Nhìn đại đội binh lính đi từ cửa thành tới, lão nhân kích động nói với đứa cháu trong lòng:
- Hài tử, ngươi xem. Đó là quân đội đế quốc, bon họ đã đánh cho người A Tư Mạn phải bỏ chạy. Gia gia có thể mang ngươi về nhà rồi.
Tình cảnh này làm cho Lưu Vân vốn là một kẻ lãnh huyết vô tình trên chiến trường cũng cảm thấy chua xót trong lòng:
- Khiến cho dân chúng phải chịu khổ vì địch nhân xâm lược là người quân nhân đã không làm hết trách nhiệm.
Cho tới nay Lưu Vân cũng không có chính thức hòa nhập với thế giới này. Nhưng nhìn thấy dân chúng đáng thương như vậy, trong tim của hắn cảm nhận được sự thống khổ thật lớn. Giờ phút này hắn đột nhiên nhớ tới một vĩ nhân đã nói: “Ta là con trai của nhân dân, ta yêu tổ quốc cùng nhân dân của ta.”
“Có lẽ làm một quân nhân, ta cũng đã yêu cái đế quốc cùng mọi người nơi này. Mặc dù ta đến từ thế giới kia.