- Lão đoàn trưởng, nhị sư của ta đã xong hết rồi, ngươi phải giúp ta!
Quân đoàn trưởng Hán Nạp đi ra khỏi quân doanh, mấy ngày nay bên tai hắn đều vang lên giọng điệu này, tiếp theo là sự xuất hiện của Mạc Qua với khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.
- Mới sáng sớm đã có con ruồi bay vo ve làm phiền!
Hán Nạp ngẩng đầu nhìn mọi phía rồi cao giọng mắng.
- Mạc Qua, ngươi không trở về nhị sư của ngươi mà ở chỗ này làm gì?
- Lão đoàn trưởng, ta đứng ở chỗ này chờ ngươi một đêm, cũng nghĩ cả một tối rồi! Nhị sư hiện tại đã hết, ta là một kẻ lang thang, cho nên quyết định trở về tiếp tục làm vệ binh cho ngươi. Ngươi đi tới chỗ nào, ta đi theo tới đó!
Da mặt Mạc Qua thật dầy, tình trạng đã đến mức này, không còn đường để xoay sở, hắn cũng không có đếm xỉa gì tới những lời chửi xéo của quân đoàn trưởng Hán Nạp, trên mặt lộ vẻ tươi cười nịnh nọt như trước, bắt đầu giở trò vô lại.
- Mạc Qua, ta đã nói với ngươi rồi, ta sẽ bổ sung cho nhị sư của ngươi một nhóm tân binh, cung cấp một ít trang bị hoàn mỹ cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào?
Hán Nạp bực mình, bất đắc dĩ nói.
Hắn thật sự không có cách nào với tên bộ hạ ngày xưa này. Khi hắn vẫn còn là đoàn trưởng, Mạc Qua đã đi theo hắn. Lúc đó hắn chỉ thấy Mạc Qua là một người rất trung thành, trên chiến trường, là vệ binh của hắn, Mạc Qua thậm chí còn mấy lần dùng thân thể của hắn cản lại đao thương cùng mũi tên của địch nhân để cứu tính mạng của Hán Nạp.
Cái tên gia hỏa vốn xuất thân nông dân này, khi chiến tranh nổ ra đã có tính liều mạng. Dưới sự đề cử của Hán Nạp, hắn từng bước leo lên tới vị trí sư trưởng, cũng càng ngày càng làm cho Hán Nạp cảm thấy đau đầu. Phải nói là biểu hiện của Mạc Qua trên chiến trường chưa bao giờ làm hắn thất vọng, nhưng từ trên người hắn dần dần lộ ra tính ích kỉ cùng giảo hoạt, làm cho Hán Nạp cảm thấy mắt nhìn người của mình có vấn đề.
- Lão đội trưởng, ngươi nói như vậy rất không phải. Ta cần tân binh làm gì ? Nhị sư của ta, tất cả đều là những dũng khí có thể kháng cự cả công kích của ma đạo sư. Ngươi bắt ta mang theo một đám tân binh ra chiến trường, nếu thất bại, không phải là làm mất mặt của ngươi sao? Ngươi cấp cho ta một ít chỗ tốt đi.
Mạc Qua đi theo phía sau Hán Nạp, vừa đi vừa nói.
- Được rồi, ta phải chạy tới Lí Tư thành, chuyện của ngươi để sau hãy nói đi! Quân trưởng bị ngươi làm phiền tới không chịu được lại đuổi ngươi tới làm phiền ta!
Hán Nạp không nhịn được vội cắt lời của hắn.
- Ta cùng đi với ngươi thôi. Ta đã rất nhiều năm không đi theo bên cạnh ngươi!
Mạc Qua rốt cuộc thôi không làm phiền Hán Nạp, đột nhiên nghiêm trang nói.
Hán Nạp xoay người nhìn Mạc Qua cười nói:
- Tiểu tử người còn không chịu bỏ qua ta?
- Hắc hắc, ta chỉ muốn thể nghiệm lại cảm giác làm vệ binh cho ngươi.
Mạc Qua cười nói.
- Được rồi, ta đem ngươi đi. Đem ngựa của ta tới đây!
- Tuân lệnh!
Mạc Qua hướng Hán Nạp thi hành quân lễ, sau đó chạy đi.
- Vừa lúc lần này có thể hướng công chúa đề nghị, có lẽ có khả năng giúp đỡ tiểu tử ngươi.
Nhìn bóng lưng Mạc Qua, Hán Nạp cười nói. Nụ cười mang theo tình cảm ấm áp, chỉ có hắn cùng Mạc Qua mới có thể hiểu được, đó là tình cảm thân thiết gắn bó tích lũy trong nhiều lần chiến đấu.
Hai ngày nay tâm tình của Na Á rất phức tạp, bởi vì hai tin tức một trước một sau.
Theo báo cáo của nhân viên tình báo với nàng, trải qua sự điều tra cẩn thận kĩ lưỡng, lực lượng phản kháng ở hành tỉnh phía tây nam là Tam đoàn thuộc tam sư của đệ ngũ quân đoàn. Trước mắt lấy Đại hành sơn làm cơ sở, triển khai chiến đấu với địch nhân. Đơn vị bộ đội này ở sau lưng địch phát triển rất nhanh chóng, biểu hiện tích cực, thể hiện ở trận đánh tại Thiên Phong trấn, hiện tại quân chủ lực đã phát triển tới ba nghìn người.
Tin tức ngoài ý muốn này làm cho Na Á vui mừng, ngạc nhiên, đồng thời cũng có rất nhiều hoang mang. Nếu là quân đội đế quốc, vì sao lại cự tuyệt sự trợ giúp của nàng? Đoàn trưởng không rõ ở nơi nào, chi bộ đội này làm sao có thể trốn khỏi Tắc phổ trấn ? Hiện tại ai chỉ huy đơn vị bộ đội này, từ nơi nào học được chiến thuật kì quái như vây?
Điều làm nàng cảm thấy nan giải chính là Tam đoàn kì quái này lại là bộ đội của Lưu Vân, như thế nào lại cùng kia người kia có quan hệ.
Nhưng tin tức tiếp theo nói về việc Lưu Vân nhảy sông tự vẫn lại làm vô cùng phẫn nộ, cảm giác rất đau lòng, hoàn toàn tan nát một điểm hy vọng cuối cùng của nàng đối với Lưu Vân.
Lúc này Na Á mới phát hiện trong lòng nàng vẫn ôm sự hy vọng, chờ đợi đối với Lưu Vân. Nàng không ngừng hy vọng hắn có thể biến thành một cường giả chân chính, có thể khiến cho nàng sự ngạc nhiên cùng vui mừng ngoài ý muốn. Nàng thậm chí hồi tưởng lại mỗi lần gặp Lưu Vân, cũng lần đầu tiên cảm thấy được : hóa ra mình dù vô tình hay cố ý vẫn để ý tới tin tức về hắn.
- Có lẽ tất cả đều bắt đầu từ cái đêm đó sao?
Buổi tối yến tiệc tại hoàng cung, Lưu Vân say rượu nằm ở ghế dài trên hoa viên mà ngủ. Na Á sau khi nghe những lời Lưu Vân nói với nàng thì cũng không còn tâm trí cho yến hội, bèn đi tới hoa viên, vừa lúc thấy Lưu Vân đang ngủ say, trên mặt hắn hiện lên sự đau khổ, ánh mắt bất lực. Một khắc này Na Á thậm chí còn sinh ra hảo cảm đối với kẻ từng được gọi là Ác thiếu này. Bởi vì sợ hắn bị cảm lạnh, nàng đã mang tới một cái chăn đắp lên người hắn, đột nhiên hắn lại đưa tay kéo nàng vào lòng. Đó cũng là lần đầu tiên Na Á công chúa tiếp xúc thân mật cùng một thanh niên, cũng bởi vậy mà có mùi thơm lưu lại trên người Lưu Vân.
“Lưu Vân, ngươi thật sự làm ta thất vọng. Ta phải thừa nhận, ta đã nhìn lầm. Ngoại trừ việc nói mạnh miệng, lừa gạt nữ hài tử, ngươi chỉ là một kẻ nhu nhược, ngay cả chuyện đầu hàng quân địch cũng có thể làm ra. Mặt mũi quân nhân Hỏa Vân đế quốc đều bị ngươi làm mất hết. Hiện tại tốt rồi, tất cả đã kết thúc.”
Na Á cố gắng dứt bỏ những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu. Sự phẫn nộ đối với Lưu Vân làm nàng mất đi sức phán đoán cơ bản. Nàng căn bản không nghĩ tới việc Lưu Vân có thể còn sống trở về, chỉ cảm thấy chết như vậy đối với Lưu Vân mà nói là một chuyện tốt, đối với nàng là một sự giải thoát.
- Công chúa, Tạp Tư Lạc cầu kiến.
- Cho hắn vào đi.
Na Á công chúa đứng dậy, trên mặt bao phủ một tầng sương lạnh. Hiển nhiên rất phản cảm đối với Lưu Vân, điều này làm cho nàng bắt đầu chán ghét những người bên cạnh Lưu Vân.
- Hắn tới làm gì ?
Na Á vẫn không rõ vì sao Viêm Thiên nguyên soái lại phái lão nhân này tới bên cạnh nàng.
Lão Tạp sau khi đi vào liền phát hiện ánh mắt khác thường của công chúa, không khỏi nhẹ giọng thở dài.
- Công chúa điện hạ, đối với tin tức A Tư Mạn đế quốc công bố, ngươi thấy thế nào ?
Lão Tạp trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Không thể tin toàn bộ, cũng không thể không tin tất cả.
Na Á lạnh nhạt nói.
- Ngươi vẫn nhìn hắn như thế!
Lão Tạp thở dài nói.
- Ta nhìn không thấu hắn, không biết ngươi có cao kiến gì chứ?
Giọng nói của Na Á trở nên lạnh hơn vài phần.
Lão Tạp muốn vì Lưu Vân cãi lại vài câu, nhưng rồi lại thôi.
- Đã như vậy ta cáo từ. Công chúa điện hạ xin bảo trọng!
- Nhưng về phía Viêm Thiên nguyên soái nên làm sao bây giờ ?
Na Á cũng không có giữ Lão Tạp lại, chỉ lạnh lùng hỏi.
- Ha ha, ta là người bên cạnh Lưu Vân, hiện giờ con của hắn đã chết, lão tử làm gì đâu đến lượt hắn quản ?
Lão Tạp cao giọng cười, lập tức xoay người rời đi.
- Tạp đại thúc, tình hình thế nào?
Rời khỏi bộ chỉ hy, tiểu Tạp đang chờ lão ở bên đường bèn đi lên đón.
- Nơi này không cần phải lưu lại, không cần để ý tới nàng ta. Chúng ta có thể rời đi, khoảng thời gian này làm cho ta buồn chán muốn chết.
- Nàng tin lời những kẻ A Tư Mạn nói? Đồng ý để lão rời đi?
Tiểu Tạp lại hỏi.
- Tin. Như thế nào lại không tin. Lão đại của ngươi trong mắt nàng chính là một đống lù lù, ngay cả trên người của hắn cũng có mùi thối, người ta tránh né còn không kịp ấy chứ!
Lão Tạp nhớ tới lúc vừa rồi, không khỏi tức giận.
- Lão bớt giận, cẩn thận ảnh hưởng đến thân thể.
Tiểu Tạp vỗ ngực Lão Tạp, cười nói :
- Tuy nhiên lão xác định Lão đại không có việc gì chứ?
- Ngươi không thấy ở trong thú doanh, những con thỏ nhỏ nầy ngâm mình trong thủy trì bao lâu sao? Khả năng Lão đại của ngươi nếu bị chết đuối so với việc đại thúc ta bị tức chết còn thấp hơn!
- Hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?
- Làm gì bây giờ? Đương nhiên là tìm người trút giận rồi! Sự tức giận này nếu lão nhân gia ta không xả ra được sẽ bị mắc chứng buồn bực của người già. Sau đó chúng ta đi tới Đại hành sơn tìm người của Tam đoàn. Linh nhi nha đầu kia phải biết việc này, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. Lão đại của ngươi là hỗn đản, chạy trốn mà cũng phải bi tráng như thế, làm hại người khác vì hắn lo lắng!
Lão Tạp vừa nói vừa lôi kéo tiểu Tạp đi tới cửa thành. Sau khi tình hình tây nam ổn định, Lí Tư thành đã hủy bỏ lệnh quân quản, dân chúng có thể ra vào cửa thành. Nhưng lão Tạp cũng không có từ cửa thành rời đi, mà nắm lấy tiểu Tạp rồi ngâm xướng chú ngữ, hai người liền bay lên không trung, bay qua tường thành rời đi.
- Má ơi, cao cấp ma đạo sư đúng là trâu bò! Đại thúc, cẩn thận phương hướng, đừng đụng vào cây!
- Lưu Vân hỗn đản nọ cũng không biết chạy đi đâu! Ha ha, cho dù hắn không bị chết đuối, khi trở về cũng bị dìm vào bồn nước bẩn này. Chúng ta trước tiên tìm người trút giận, sau đó làm khán giả xem diễn trò.