[Dịch] Dị Giới Quân Đội

Chương 104 : Tuyệt địa phản kích [thượng]




- Lão Hách, ta phát hiện ngươi thật âm hiểm vô sỉ.

Tử Văn Thành vừa loay hoay bắt tay vào tước gỗ, vừa nhìn Hách Đạt đang bố trí bẫy rập, cảm khái thở dài nói.

- Hừ, nhưng ít ra còn có một người so với ta còn âm hiểm vô sỉ hơn nhiều.

Hách Đạt cũng không ngẩng đầu lên, trả lời.

- Ai so với ngươi còn âm hiểm hơn? Ngươi xem trong rừng cây này nơi nào mà không có cạm bẫy tử vong? Người nào muốn đánh lên đây, còn có thể sống sót mà chạy sao?

- Ngươi đừng quên đây là do đầu nhi dạy.

- Ách, đầu nhi… … Ngươi đừng nói tới hắn, nhắc tới hắn là ta đau đầu! Ngươi mặc dù chiếm được một ít chân truyền của hắn, nhưng ngươi quả thật không cách nào so với hắn!

Tử Văn Thành nghe xong Hách Đạt nói, cười khổ đáp lời.

- Ngươi xem trên chiến giáp của ta có một số vết trắng nhỏ, ngươi biết bao nhiêu kim tệ một cái không? Một trăm kim tệ một cái! Trời ạ, hai mươi ba cái, hắn tính ta một cách rõ ràng, cứ như vậy trừ đi của ta 2300 kim tệ! Khiến cho ta cảm giác lúc đó mỗi một tiễn của địch nhân không phải bắn lên chiến giáp mà là bắn vào trong tim của ta.

Tử Văn Thành vừa nói vừa đau khổ sờ soạng lên Hắc Ưng chiến giáp trên người. Từ khi bị trừ tiền, hắn bước đi rất cẩn thận, sợ chiến giáp lại bị nửa điểm dấu vết nào đó.

- Hắc hắc, chờ sau khi rừng cây này bố trí hoàn chỉnh, nơi này chính là một trường liệp sát hoàn mỹ! Trò chơi bắt đầu rồi!

Hách Đạt đứng dậy, vỗ vỗ tay xuống đất, từ trong hố bẫy đi ra, cười nói.

Trước mặt hắn là một cái bẫy thật lớn, bên trong chôn hơn mười cây gỗ bén nhọn, nếu rơi vào đó, khó đảm bảo trên người không bị đâm thủng vài lỗ. Hách Đạt lấy ra một cái lưới võng, cùng Tử Văn Thành đem phủ trên mặt hố, sau đó lấy một ít lá cây cùng cành cây phủ lên trên, tỉ mỉ cẩn thận xóa dấu vết chung quanh.

- Nếu kẻ nào lựa chọn ở trong rừng chiến đấu với ngươi, kẻ đó tuyệt đối đi tìm chết.

Tử Văn Thành nói xong liền theo sát phía sau Hách Đạt, đi đến chỗ mấy tổ viên khác, kiểm tra việc bố trí các bẫy rập.

Khi dẫn quân đi về phía tây, Lưu Vân liền phái Hách Đạt đi trước tới biên giới để tiến hành trinh sát. Hách Đạt sau khi trinh sát, báo lại là:

- A Tư Mạn đã tập kết một lượng lớn bộ đội phòng ngự tại biên giới, mấy thông đạo trọng yếu đều có trọng binh canh gác. Trong đó có một chỗ lại chỉ có hơn 3000 người, nhưng hình thể rất cường tráng, có thể đó là Lang quân.

Lưu Vân sau khi nhận được tin tình báo của Hách Đạt, cười nói với Ngải Phật Sâm:

- Bọn họ dùng một biện pháp thật sự ngu ngốc. Đó chính là một cái túi lớn, khắp nơi đều là mối nối và khe hở. Nhắm vào sở trường của Hắc Ưng là giỏi đánh lén, rồi lưu lại một tuyến sinh cơ, ý đồ khiến Hắc Ưng đi vào tử lộ chính thức.

- Vậy phải làm thế nào? Hắc Ưng cùng bọn họ chiến đấu, có phần thắng hay không?

Ngải Phật Sâm hỏi.

- Nếu như không có tin tức tình báo của Lâm Tắc, ta tuyệt đối không dễ dàng lựa chọn đi con đường này. Xem ra, kẻ chỉ huy trận này của A Tư Mạn đã nghiên cứu rất kỹ về chúng ta. Theo tin tình báo miêu tả về Lang quân, ta dám chắc Hắc Ưng nếu chạm trán trực tiếp với một chi bộ đội như vậy sẽ không chiếm được chỗ tốt nào. Lúc này ta mới thật sự cảm nhận được trước lực lượng tuyệt đối, có khi tất cả mưu kế đều thành vứt đi.

Lưu Vân thở dài nói. Hắn lại nghĩ tới bản thân mình nhằm vào thân vương cùng A Tư Mạn đế quốc nhưng kế hoạch thất bại, lần đầu tiên trong lòng dâng lên khát vọng mãnh liệt với lực lượng, sức mạnh.

- Biết rõ là bẫy nhưng chúng ta cũng không thể tránh khỏi. Xem ra chỉ có cách liều mạng tấn công, có thể còn mở ra một con đường máu. Chỉ cần vào được bên trong Tây Tư vương quốc, ta nghĩ chúng ta sẽ dễ dàng thoát thân.

- Ngải Phật Sâm đại ca không cần lo lắng. Thật ra ta sở dĩ tây tiến chính là để bỏ chạy từ nơi này, ta đã tìm ra một đường lui cho Hắc Ưng.

Lưu Vân cười nói.

- Ta như thế nào lại mang Hắc Ưng đánh trực diện với Lang quân chứ? Con người của ta không thích liều mạng, chỉ thích dùng mưu kế!

- Vậy sao? Chẳng lẽ ngươi có biện pháp!

Trong mắt Ngải Phật Sâm hiện lên sự vui mừng, vội vàng hỏi han.

Lưu Vân ghé vào tai Ngải Phật Sâm nói nhỏ một lúc.

- Trời ạ, biện pháp như vậy ngươi cũng có thể nghĩ ra. Sau khi chúng ta chạy thoát, sợ rằng địch nhân thật sự tưởng là cánh của Hắc Ưng quá dài!

Ngải Phật Sâm nghe xong cảm khái nói.

- Kẻ cầm quân của A Tư Mạn quả thật không đơn giản, xem ra địch nhân đã để mắt tới chúng ta! Chúng ta phải đi! Nhưng trước khi đi ta muốn thử xem khi Lang Ưng gặp nhau, cuối cùng là Lang cắn cổ họng Ưng hay là Ưng mổ mù mắt Lang!

Lưu Vân cười xấu xa nói, làm cho Ngải Phật Sâm sinh ra một loại dự cảm: “Lang quân chắc gặp xui xẻo rồi.

Sau đó Lưu Vân dẫn quân chạy tới tới phía Lang quân, khi còn cách trước trận Lang quân hơn mười dặm thì ẩn nấp vào trong một mảng rừng rậm. Ðây là khu rừng rậm phía tây nam, là con ðýờng biên giới nõi Lang quân phòng thủ. Phía tây bắc là một con sông lớn, phía bắc là một ngọn núi lớn, chỗ giáp ranh giữa Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh cùng Bác Mạt Nhĩ hành tinh.

Sau khi vào trong rừng rậm, Lưu Vân ra lệnh cho Hách Đạt dẫn người bắt đầu đi bố trí các loại bẫy rập trong rừng rậm.

- Kiều Y Tư tướng quân, các lộ đại quân đã đến chỗ nào rồi?

Sau khi tiến vào Tát lạp trấn, bạch y nữ tử một mặt xem xét các binh trạm bị tập kích, một mặt hỏi Kiều Y Tư.

- Bẩm đặc sứ, nhị sư đã bố trí phòng vệ tại nơi ranh giới giữa Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh cùng Bác Mạt Nhĩ hành tỉnh, phòng tuyến biên giới phía tây, cùng phía nam có Kỵ binh nhất sư tương trợ. Độc lập kỵ binh nhất sư đã hoàn thành thế bao vây phía Đông cùng phía Nam Hắc Ưng. Lang quân cũng đã tới thông đạo biên giới, yêu cầu của người đã được bố trí hoàn hảo.

Kiều Y Tư trả lời dứt khoát, lưu loát, hiển nhiên đã hiểu rất rõ những bố trí này.

Bạch Y nữ tử hài lòng gật đầu:

- Tốt, ra lệnh nhị sư cùng Độc lập kỵ binh nhất sư thong thả tiến về phía trước. Lưỡng sư không nên lưu lại bất cứ thứ gì, từng bước thu nhỏ vòng vây, bức bách quân đội Hỏa Vân phá vòng vây từ biên giới!

- Vâng!

Kiều Y Tư đi rồi, trong lòng bạch y nữ tử cảm thấy có chút mất mát.

Từ khi trận chiến bắt đầu, nàng có chút tò mò đối với Chiến Ưng này, bởi vì trong tay hắn nắm giữ một lực lượng thần bí, mang sắc thái truyền kì nhất đại lục. Sau trận đánh tại Tắc phổ trấn, nàng cảm thấy rất giật mình đối với việc Chiến Ưng cùng những thủ hạ dưới tay biểu hiện ra chiến lực kinh người. Sau đó Hắc Ưng liên tục chiến đấu ngàn dặm bên trong A Tư Mạn đế quốc, khiến cho Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh gà chó không yên, cuối cùng nàng phải đích thân tới tiền tuyến để chỉ huy. Nhưng nàng không nghĩ tới nàng chỉ dùng một biện pháp đơn giản đã đem Chiến Ưng cùng thủ hạ của hắn rơi vào trong tuyệt cảnh.

“Chẳng lẽ hắn chỉ có chút bản lãnh như vậy? Lang quân thật sự đáng sợ, bọn họ cũng không biết nếu Chiến Ưng gặp phải có lẽ cũng gãy cánh.”

Trong lòng bạch y nữ tử không khỏi sinh ra chút đồng tình với vị anh hùng mạt lộ này. Nàng lại nghĩ tới những kẻ dưới tay Chiến Ưng không giống bộ đội tinh nhuệ bình thường, nhớ tới hắn thiên mã hành không, phương thức tác chiến khác người.

“Kì mục trấn ở gần Mã trường đạo, mạo hiểm bại lộ, chấp nhận chịu nguy hiểm cũng không chịu giơ đồ đao với bình dân; tại Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, xảo trá bắt cóc quý tộc, mặc dù hành vi có chút buồn cười nhưng lại làm cho người ta thấy được hắn khi đối địch rất lãnh huyết, tàn khốc. Một người như vậy thật là hấp dẫn! Đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể chạy thoát số phận bại vong.”

Đem một quân nhân ưu tú bức tới tình trạng như thế này, trong lòng bạch y nữ tử cũng không khỏi có chút thương tiếc.

“Hãy làm hết sức đi, nếu có thể thuyết phục hắn phụ vụ cho Lâm Mị tỷ tỷ, chưa chắc đã là chuyện xấu.

________________________________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.