[Dịch] Dị Giới Dược Sư

Chương 8 : Thiên Quốc




"Toong, toong!”

Mồ hôi lạnh từ trên người Mộ Dung Thiên không ngừng tuôn ra. Hắn tựa như gặp phải cơn ác mộng, cảm thấy bản thân mình như bị một con quái thú hai đầu vây quanh, và cái miệng rộng lớn của nó liên tục phun ra lửa.

Giấc mộng này giống y như thật vậy, giống đến nổi mà giờ đây khi Mộ Dung Thiên nhớ lại giấc mộng ấy thì vẫn còn cảm thấy rùng mình sợ hãi. Theo bản năng, trái tim của hắn đập thình thịch không thôi. Nhưng bây giờ thì hắn thở phào nhẹ nhõm, thật là buồn cười, trên đời này làm gì có quái vật hai đầu chứ?

Sau khi bình tĩnh trở lại, Mộ Dung Thiên mới nhớ đến các sự việc xảy ra ngày hôm qua, hắn vội đưa mắt quan sát và đánh giá tình hình chung quanh, xem thử rốt cuộc thì tòa hắc động kia đã đưa mình đến tận đâu rồi.

Bầu trời trong xanh khiến cho lòng người say đắm, một màu xanh thẳm không chút tì vết hệt như một xử nữ thuần khiết. Đó là những từ ngữ đẹp đẽ nhất mà Mộ Dung Thiên có thể sử dụng để khen ngợi khung trời này. Mặc dù vẫn chưa biết mình đang ở đâu, nhưng hắn dám khẳng định nơi đây quyết không phải là Thượng Kinh. Thượng Kinh vốn là một thành phố công nghiệp thuộc hạng nặng, quanh năm không thấy ánh mặt trời nên không thể có khoảng trời mỹ lệ như vậy. Dưới chân là một vùng thảo nguyên cao đến mắt cá chân, màu xanh biêng biếc không thấy tận cùng. Những cơn gió mát thổi nhè nhẹ khiến cho đồng cỏ dập dềnh như sóng, kéo theo mùi hương cây cỏ trong lành ùa vào mặt, lại thêm một số loại côn trùng không biết tên phát ra những tiếng kêu trong trẻo hệt như đánh đàn, rất vui tai. Bầu không khí trong lành khác thường, Mộ Dung Thiên không khỏi hít thêm vài hơi, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là đại thảo nguyên sao? Quả là rất tuyệt, so với những gì mình đã thấy trên ti vi thì còn tuyệt vời hơn nhiều.”

Ở phía xa xa tại chân trời, nơi đó có một cụm khói trắng bốc thẳng lên cao. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì mừng rỡ vô cùng. Hắn hiểu rõ luồng khói đó chính là khói bếp, mà nơi nào có khói bếp thì nơi đó hẳn là có người. Vì vậy, hắn vội rảo nhanh về hướng có khói bốc lên.

Đi bộ ước chừng được nửa canh giờ thì nơi xuất hiện khói bếp đã ở ngay trước mặt. Nơi đây là một tiểu trấn có phong thái đặc sắc của Tây Âu, cùng một loại phong cách của thế giới Châu Âu. Nguyên liệu làm nên các con đường đều không phải loại tầm thường, mà đó đều là từng viên, từng viên đá lớn và cứng rắn hợp lại mà thành, thậm chí nó trông còn có vẻ sạch sẽ và láng bóng hơn những con đường bình thường nữa. Ở dọc hai bên đường có rất nhiều viên đá được điêu khắc: nào là một thiên sứ xinh đẹp có đôi cánh, một chàng kỵ sĩ đang cưỡi trên lưng một con quái thú, một ác ma có diện mục đáng sợ, và một ma pháp sư đang cầm cây pháp trượng….v…vv…đường cong của những bức điêu khắc ấy thật là mềm mại nhu hòa và rất sống động, trông thật đẹp mắt. Những kiến trúc chủ thể ở trên con đường này mang nhiều sắc thái khác nhau và đều rất đặc sắc. Chúng được xây san sát nhau, có vẻ rất dày đặc, thế nhưng lại không hề tạo ra chút cảm giác chật hẹp nào. Người thiết kế các kiến trúc này cũng chính là một kiến trúc sư, nhưng có lẽ nên gọi ông ta là một nghệ thuật gia thì thích hợp hơn, bởi vì tư tưởng của ông ta quả thật đã khiến người ta phải thán phục sát đất. Ông ta đã dùng một thủ pháp mạnh bạo để phát huy một không gian hữu hạn lên đến cực độ rất ư là xảo diệu.

Sau khi xem xong các kiến trúc, lúc này Mộ Dung Thiên mới phát giác ra người ở trong trấn ăn mặc rất kỳ quái. Cứ án theo trang phục của họ thì hắn có thể phân biệt ra hơn mười loại.

Loại thứ nhất: áo vải thô, tay áo rộng, mang phong thái cổ trang, và chiếm tuyệt đại đa số.

Loại thứ hai: trang phục nhìn có chút hơi giống với các đấu sĩ của La Mã cổ đại. Các bộ khôi giáp ấy mang hình dạng rất kỳ lạ, có bộ được làm bằng cương thiết hoặc cũng có bộ làm bằng đồng; ngoài ra còn có một số loại không biết chế tạo từ chất liệu gì. Quân sĩ của những người ấy đều mang theo đao thương. Loại người này so với người thường thì tương đối tráng kiện hơn – tuy nhiên, đó chỉ là nói về nam nhân, còn nữ nhân thì không thể gọi là “tráng kiện”, vì như vậy thì e rằng không hợp cho lắm. Tư thế của các nữ chiến sĩ đều thẳng tắp lạnh lùng, và còn có phần dương cương. Những bộ khôi giáp ở trên người các nàng đều có vẻ nhẹ nhàng và dễ coi hơn nhiều.

Loại thứ ba: là những quái nhân mặc áo bào rộng thùng thình, đầu đội nón có chóp nhọn trông rất kỳ dị. Toàn bộ thân thể của những người này đều được dấu sau bộ y phục và chỉ để lộ ra cặp mắt, cho nên rất khó phân biệt được giới tính của họ. Những người này đặc biệt có dáng dấp tương đối cao gầy, và trong tay ai nấy cũng đều cầm một cây trượng ngắn có khảm một viên bảo thạch xinh xắn. Căn cứ vào dáng điệu đi đường của họ, hiển nhiên là họ không hề có tật ở chân, vì vậy mà những cây trượng đó quyết không phải được dùng để phụ trợ cho việc đi lại, hẳn là nó có một tác dụng nào đó nhưng người ngoài lại không thể biết được.

Loại thứ tư: những người này có phần giống như tên Lý Ngang nào đó mà lúc nãy mọi người vừa nhắc đến. Bọn họ đều là những kỵ sĩ cưỡi tuấn mã, tay cầm vũ khí dài và thuẫn bài. Tuy nhiên, gọi là ngựa cho sang vậy thôi, chứ thật ra những con vật mà họ cưỡi đều không phải là ngựa, chúng đều là những giống thú mà Mộ Dung Thiên chưa biết tên.

Loại thứ năm: là những loại người mặc áo chùm cả người, tay cầm một cây đoản trượng, trông khá giống với nhóm người thứ hai, thế nhưng y phục của họ lại không quá rộng, hơn nữa lại đều có chung một màu áo, đó là màu trắng, còn trên đầu thì đội một chiếc mũ. Nhóm người này còn có một đặc điểm lớn nhất, đó là họ đều là nữ tử, và hình dáng của họ cực kỳ thánh khiết, trông có phần giống như các nữ tu sĩ.

Loại thứ sáu: trong số mười nhóm phân loại, trang phục của loại người này tương đối gần gũi với trang phục của nhân gian hơn, nhưng đó cũng chỉ là tương đối mà thôi, bởi vì bọn họ đều mặc hắc y bó sát người, toàn thân từ đầu đến chân đều là màu đen, thậm chí có người còn đeo cả khăn che mặt. Nếu là ở địa cầu, và bọn họ xuất hiện vào buổi tối thì sẽ dễ dàng gây ra ấn tượng là họ sắp đi ẩu đả với ai đó, ngoài ra, họ còn trông rất giống với những tên trộm đạo. Nhóm người này có cả nam lẫn nữ, cho dù người ta không nhìn thấy diện mạo của họ, nhưng chỉ cần dựa vào vóc dáng thì cũng có thể dễ dàng suy đoán ra được giới tính của họ.

Linh hồn của Mộ Dung Thiên không vì bị đưa đến Thiên Quốc mà được gột rửa sạch sẽ. Vì thế nên ánh mắt của hắn vẫn theo thói quen mà lướt trên bộ ngực đầy đặn và đôi bờ mông tròn trịa săn chắc của một nữ tử đang mặc bộ y phục bó sát người kia, à, lại còn thêm đôi chân mỹ miều nữa chứ. Khi ánh mắt của Mộ Dung Thiên dời đến đôi chân của nàng thì hắn đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng ta có đeo một thanh chủy thủ sắc bén ngay sát bắp đùi của mình. Úi chà, tiểu muội muội này hung hăng thật nhỉ! Nàng là nữ cường bạo ư?

Loại thứ bảy: trang phục của nhóm người này là những bộ khôi giáp hạng nhẹ, đặc điểm lớn nhất của họ chính là các bao tên đang đeo sau lưng, còn vũ khí của họ thì tất nhiên là cung hoặc nỏ rồi.

Loại thứ tám: là những người khoác áo choàng rộng trên vai, hai tay để trần và trên đó có vẽ các loại bùa chú vô danh, khiến nguời ngoài trông váo rất có ác cảm.

Mộ Dung Thiên suýt tí nữa thì cười ra thành tiếng, những người này sao lại mặc những bộ trang phục cổ quái như vậy nhỉ?

Những người khác cũng nhìn vị khách không mời mà đến là Mộ Dung Thiên bằng ánh mắt kỳ quái. Họ chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao, thậm chí còn có mấy nữ nhân che miệng cười khúc khích nữa.

Ánh mắt của họ mang theo ý tứ cười cợt khi trông thấy sự việc khác thường. Còn Mộ Dung Thiên thì phát hiện ra bản thân mình lại xui xẻo nằm trong cái hoàn cảnh bất hạnh đó: quầ̀n jean, áo thun. Hiển nhiên là không có ai ăn mặc giống mình. Bộ dạng của hắn trông thật là nhếch nhác, cũng chỉ bởi vì vừa bị dầm mưa cách đây không lâu, quần áo vừa ướt mèm lại vừa dơ dáy hôi hám, thật chẳng khác nào những tên khất cái.

Mộ Dung Thiêm cảm thấy thật xấu hổ, nhưng rốt cuộc đây là địa phương nào? Trông kiến trúc thì giống như Tây Âu, nhưng mà trang phục của người Tây Âu đâu có kỳ lạ cổ quái như vậy, quả thật mình chỉ mới thấy lần đầu. Hay nơi đây là một quốc gia nào đó tại Châu Mỹ? Nhất thời, Mộ Dung Thiên trở nên trầm tư mà tạm thời quên đi mọi việc.

“Lọc cọc, lọc cọc!” Tiếng vó ngựa dồn dập vang trên đường cái, từ xa đến gần, khiến Mộ Dung Thiên giật mình bừng tỉnh, vừa lúc có một bóng đen thật lớn mang theo một khí thế hùng hậu xuất hiện ngay trước mặt.

Mộ Dung Thiên theo phản xạ tự nhiên lăn người sang một bên để tránh, vừa kịp lúc bóng đen đó lao ào đến ngay vị trí mà hắn vừa mới đứng, và lại còn kéo theo một trận gió mạnh thổi vù tới.

Mộ Dung Thiên lòm còm bò dậy, vừa mới định ngoác miệng thóa mạ một câu “Mẹ kiếp!” thì đột nhiên hai mắt trợn to, còn đôi tròng mắt thì gần như muốn rớt ra ngoài luôn. Thì ra bóng đen vừa rồi là một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, và điều làm cho hắn khiếp sợ hơn không phải là thân thể to lớn của con tuấn mã, mà chính là đôi cánh màu trắng nằm trên lưng con vật đó!

Là thiên mã [1] ư? Trong các truyền thuyết thần thoại của Tây phương có nói, các vị thần thường dùng thiên mã để kéo xe, tuy nhiên, hiện nay người đang ngồi trên xe tuyệt không phải là một vị thần nào đó, mà y chỉ là một kỵ sĩ uy vũ hiên ngang, toàn thân mặc chiến giáp màu hoàng kim, tay cầm một cây trường mâu màu trắng. Theo sau y là hơn mười người ăn mặc phục sức khác nhau. Đám người đó ai nấy đều cưỡi những con thú lạ vô danh, có mấy con có đến cả ba hoặc sáu chân, và tốc độ của chúng đều rất nhanh.

Mộ Dung Thiên đứng nhìn há hốc miệng bên lề đường, hai mắt cứ nhìn thẳng vào đoàn người cưỡi thiên mã đang đi xa dần. Hắn đột nhiên hiểu ra, chắc là mình đã chết, thì ra mình đã không thoát khỏi ách vận quái ác trước cái lỗ đen chết bầm kia?

Còn nơi đây phải chăng là Thiên quốc?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.