Trận nội chiến đầu tiên của nhân loại xảy ra vào ngày 26 tháng 15, năm 2109, còn gọi là ngày 1 tháng 1 năm An Tác Tố Á thứ nhất. Cột mốc đánh dấu quan hệ hữu nghị của nhân loại ở hai bên bờ An Tác Tố Á bị vỡ tan, và nhân loại bắt đầu tiến vào thời loạn thế.
Thần Phong đại lục đã có hơn hai ngàn năm lịch sử, và từng trải qua nhiều giai đoạn khác nhau. Từ lúc đầu chỉ dựa vào tố chất bẩm sinh, vật phẩm thiên nhiên và quả đấm làm vũ khí, rồi dần dần phát triển, học được cách lợi dụng kim loại làm vũ khí, chế tạo khôi giáp, sáng tạo ra các loại kỹ năng. Bởi lẽ có chung địch nhân là ma thú, nên các thế lực lớn của nhân loại trên đại lục đều bảo trì quan hệ hợp tác tốt đẹp, giúp đỡ nhau chống lại sự tấn công của ma thú.
Vì lực lượng của ma thú rất cường đại, nên nhân loại chỉ có thể dựa vào lực lượng tăng trưởng từ từ của mình mà sống tạm qua ngày, mỗi lần ma thú công thành là dân chúng lại bị tử vong, và sau mỗi lần như vậy là lại tới giai đoạn ổn định. Năm trăm năm trước, trên Thần Phong đại lục xuất hiện ma pháp, đó là bước ngoặt lớn trong lịch sử phát triển của nhân loại. Từ đó về sau, loài người mới biết lợi dụng lực lượng của các nguyên tố thiên nhiên để chống lại với lực lượng của ma thú, rồi dần dần chiếm được ưu thế, bắt đầu xây dựng các thành thị lớn có lực phòng ngự cực mạnh, thậm chí còn thành lập quốc gia, đồng thời các công hội cũng lần lượt xuất hiện để duy trì pháp kỷ của xã hội. Vào thời điểm đó, địa vị của Ma pháp sư cũng trở nên cực cao, đúng là đã đạt tới thời kỳ toàn thịnh, họ nắm quyền sinh sát trong tay và không có bất cứ một chức nghiệp nào khác có thể sánh bằng. Mãi cho tới hai trăm năm sau, khi thuật tu luyện ra đời thì quyền lực của Ma pháp sư mới không còn được như trước nữa.
Tu luyện thuật là một phương pháp xảo diệu dùng để đề thăng lực lượng của bản thân và có hiệu quả cũng như ma pháp vậy. Đấu khí do tu luyện thuật mang lại đã nhanh chóng đánh tan sự lũng đoạn của Ma pháp sư, khiến cho các chức nghiệp khác có thể vượt lên ngang hàng với Ma pháp sư - vốn được xem là chức nghiệp cứu tinh của nhân loại. Chiến sĩ, kỵ sĩ, cung tiễn thủ, thích khách, thợ săn, Chi phối giả, vv......phần lớn các chức nghiệp đều được hưng thịnh từ sau khi có sự xuất hiện của đấu khí. Còn những chiến đấu chức nghiệp đặc thù như là Nghĩ linh sứ, Triệu hoán sư, Phù chú sư, vv....thì là do đấu khí kết hợp với ma pháp nên cực kỳ cường đại.
Đương nhiên, nhân loại không có khả năng chống lại toàn bộ ma thú trên đại lục, và cũng không thể làm như Địa cầu, tức là tiêu diệt hết những sinh vật có sức uy hiếp đến họ để chiếm giữ lấy địa vị độc tôn. Lý do khiến họ không thể làm vậy, đó là thứ nhất, ma thú là do yêu lực biến thành, có thể sản sinh vô cùng vô tận; thứ hai, số lượng ma thú quả thật là quá kinh khủng, ngoài các thành trấn của nhân loại ra, toàn bộ các nơi khác của đại lục đều bị ma thú chiếm cứ. Cũng may là trong những lúc công thành, chỉ có một bộ phận nhỏ của chúng tham gia, chứ không phải là toàn bộ, nếu không thì nhân loại đã sớm bị diệt vong rồi.
Nhưng cùng với sự tăng trưởng về mặt lực lượng của nhân loại, thì lực lượng công thành của ma thú cũng tăng theo. Những con ma thú biến dị càng thêm lợi hại, tựa hồ như có một quy luật vô hình nào đó đang quản thúc chúng vậy. Lực lượng giữa người và thú tại Thần Phong đại lục luôn nằm ở thế cân bằng rất vi diệu. Nếu cho rằng ma pháp là một bước ngoặt trong lịch sử phát triển lực lượng của nhân loại, thì đấu khí lại là một bước ngoặt khác để phân rõ lực lượng giữa nhân loại và ma thú. Nó đã khiến cho toàn thể lực lượng của nhân loại trong suốt hai trăm năm trở lại đây phát triển cực mạnh, và sức chống trả sự hỗn loạn do ma thú tạo ra cũng càng ngày càng lớn. Những sự tổn thất sau mỗi lần ma thú công thành cũng càng ngày càng giảm đi, và sự tăng trưởng của ma thú ở tại một địa phương bất kỳ nào đó cũng không còn theo kịp sự phát triển của nhân loại nữa. Do đó mà những ngày tháng lo sợ phập phồng của nhân loại cũng không còn nữa, họ rốt cuộc cũng đã có cuộc sống ổn định để tiếp tục phát triển. Siêu cấp thành thị chính là một điểm mốc đánh dấu sự huy hoàng của nhân loại. Song song với siêu cấp thành thị, sức phòng ngự của nó cũng mạnh đến không tưởng nổi. Cũng như ngày đầu tiên khi Mộ Dung Thiên đặt chân đến Phật Lạc Lý Tư, hắn đã thấy được tường thành dầy tới hơn trăm thước, cao chừng năm mươi thước; hơn nữa, nhân tài ở trong thành nhiều vô số, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nó rất khó bị công phá; ngoài ra, sức an toàn ở trong thành cũng mạnh hơn rất nhiều. Điều này không giống như trước kia, mỗi một lần ma thú công thành thì lúc nào nhân loại cũng gặp phải nguy cơ bị diệt vong. Ai ai cũng vậy, họ đều phải sống một cuộc sống phập phồng lo âu, có hôm nay nhưng chưa chắc đã có ngày mai, mới buổi sáng có rượu để say đây thôi, nhưng đến tối thì rất có khả năng họ sẽ không thể nhìn được ánh mặt trời của ngày hôm sau nữa rồi.
Sau khi cuộc sống đã được ổn định, nhân loại vốn không bao giờ thỏa mãn với tình trạng hiện tại của mình, thế là họ đã nảy ra dục vọng mãnh liệt, mà người đã phát động nên chiến tranh chính là Mạch Gia đế quốc, một quốc gia điển hình đứng đầu về quân đội của một phương.
Mạch Gia đế quốc là một quốc gia do nhân tộc làm chủ cũng giống như những nơi khác, nhưng nó khác với Lam Nguyệt đế quốc ở chỗ họ sinh sống tại nơi Tây Bắc bần hàn, khu vực ấy ngoài việc có khí hậu ác liệt ra, thì ma thú ở đó cũng hung hãn hơn nhiều so với các địa phương khác trên đại lục. Do quanh năm phải thường chống đỡ với các cuộc tấn công đẫm máu của ma thú, nên việc đó đã bồi dưỡng nên tính cách hung hãn và ngạo khí của những người dân sinh sống tại đây. Họ tự nhận là chủng tộc ưu tú nhất trên đại lục, ưu tú hơn cả các chủng tộc nhân loại ở vùng Tây Bắc bộ, cũng như những giống người ưa thích an nhàn ở vùng Đông Nam và Trung bộ. Do đó mà họ tuyệt đối không thể chấp nhận cho những kẻ yếu kém hơn mình lại có được đất đai màu mỡ và cuộc sống sung túc. Tùy theo đấu khí sản sinh, thực lực của nhân loại khu Tây Bắc nhanh chóng lớn mạnh, đến khi đạt tới một mức độ nhất định và thoát khỏi sự quấy nhiễu của ma thú, mầm mống của tham vọng đó bắt đầu bành trướng, từ hâm mộ đến đố kỵ, rồi tới mức không thể nhẫn nhịn được nữa, chiến tranh cứ tự nhiên mà bùng phát.
Chiến tranh ở đây khác với chiến tranh trên Địa cầu ở một điểm, quân đội của Mạch Gia đế quốc được chia làm nhiều cánh quân nhỏ và tấn công địch phương từ nhiều hướng khác nhau. Chiến lược của họ tựa như sóng thủy triều tràn tới, chứ không phải tập trung lực lượng mà chiến đấu. Phong cách chiến đấu này lại khiến cho mọi người liên tưởng đến sự kiện thủ lĩnh của các quân đoàn bị mất tích trước đây không lâu.
Cuộc chiến này sớm đã có dự mưu từ trước, có lẽ sau đợt ma thú công thành lần trước thì nó đã được bắt đầu, lấy kế hoạch “Lạc Nguyệt chi chiến” làm chủ, mà chữ “Nguyệt” trong đó chính là Lam Nguyệt đế quốc. Lam Nguyệt đế quốc là quốc gia cường đại nhất tại Đông Nam và Trung bộ, là lá chắn cho mảnh đất màu mỡ của nhân loại tại phía Đông Nam của đại lục. Kế hoạch Lạc Nguyệt chính là ám chỉ ý đồ muốn phá vỡ Lam Nguyệt đế quốc, thậm chí là toàn thể Đông Nam bộ.
Trọng điểm của kế hoạch Lạc Nguyệt là mai phục một nhóm lớn tử sĩ tại các quốc gia ở miền Đông Nam và Trung bộ. Những người tử sĩ này đều là những cường giả lợi hại nhất của Tây Bắc bộ, chí ít cũng đều là từ cấp tông sư trở lên. Nhiệm vụ của bọn họ là tận hết khả năng để ám sát các nhân vật thủ lĩnh của các quân đoàn tại các quốc gia thuộc miền Đông Nam bộ, nhất là tại các cường quốc. Gã Ảnh cấp thích khách mà Lăng Đế Tư và Khiết Tây Tạp đã chạm trán trước kia chính một thành viên trong nhóm tử sĩ tiềm phục tại Phật Lạc Lý Tư. Lúc bấy giờ, Lăng Đế Tư bị thích sát bởi vì nàng là một nhân tài trong hàng ngũ những tân sinh ưu tú nhất, do đó mới bị liệt vào danh sách đen của chúng. Đương nhiên, nhóm tử sĩ này cũng không dám ra tay với những nhân vật tai to mặt lớn, ví dụ như các hội trưởng liên hiệp công hội, hoặc tộc trưởng của một đại tộc nào đó, vv....nếu làm vậy thì sẽ tạo ra sự kiện chấn động quá lớn, nói không chừng kế hoạch Lạc Nguyệt có thể sẽ vì lý do đó mà thất bại. Một trong những yếu tố an toàn của kế hoạch này là một khi ám sát không thành, tuyệt sẽ không tiến hành ám sát lần hai.
Người trên Thần Phong đại lục cũng không phải hạng ngu ngốc. Bọn họ hiểu rất rõ tầm quan trọng của những nhân tài thủ lĩnh trong chiến tranh như thế nào, ví dụ như một đoàn trưởng sáng suốt nắm trong tay một binh đoàn, trong lúc chiến đấu ngang sức với quân địch thì sẽ đưa ra các sách lược chính xác, giúp cho các thành viên trong đoàn không bị tổn thất gì, hoặc chí ít cũng làm cho sự tổn thất được giảm xuống tới mức thấp nhất. Nếu thay vào đó là một thủ lĩnh có tính nông nổi và bốc đồng, nói không chừng toàn quân sẽ bị diệt, sự thắng bại chỉ ở trong một ý niệm mà thôi.
Nếu chính diện giao phong, cho dù có phát động đột kích thì cũng khó tiêu diệt hết được số lượng nhân tài đông đảo của Lam Nguyệt đế quốc, bởi vì dân cư tại đây rất đông, mà thực lực của họ lại càng cao vời, nên xác xuất thành công sẽ không cao. Vì vậy mà Mạch Gia đế quốc mới đưa ra kế hoạch ám sát đại bộ phận các nhân vật thủ lĩnh của Lam Nguyệt, sau đó phối hợp với việc bao vây và tấn công từ bốn phương tám hướng. Như vậy thì mỗi một cánh quân của Lam Nguyệt sẽ phải cần ít nhất là một vị chỉ huy xứng đáng để điều khiển binh đoàn của mình, nhưng trong khi đó thì Lam Nguyệt đế quốc vì kế hoạch Lạc Nguyệt mà bị tiêu hao cường giả đến mức thảm trọng, không còn đủ nhân tài để dùng, đến cuối cùng tất sẽ rơi vào thế bị động hoàn toàn. Mặc dù Lam Nguyệt đế quốc có không ít cường giả, nhưng chẳng qua cường giả khác với tướng tài, những người biết khéo léo bày mưu tính kế đều khó có thể dễ dàng bồi dưỡng nên được.
Những thích khách tử sĩ của Mạch Gia đế quốc này đều là cường giả của các quốc gia khác nhau, họ có đầy đủ tiền tài và địa vị, vĩnh viễn không bao giờ thiếu tiền xài. Họ chỉ thiếu mỗi một thứ, đó là niềm vinh dự được ghi tên vào trong sử sách của quốc gia mà thôi. Vì vậy, so với những người đã được thụ huấn tinh thần võ sĩ đạo thì họ còn trung thành hơn nhiều, tuyệt đối sẽ không phản bội đất nước. Do đó mà kế hoạch Lạc Nguyệt không hề có ai vì bị cám dỗ mà phản bội lại tổ chức và tiết lộ tin tức ra ngoài. Vả lại, hàng năm trên đại lục, số người tử vong vì tư đấu cũng không ít, thân nhân bằng hữu của người bị hại chỉ nghĩ là nạn nhân đã đắc tội với cường giả mà thôi, chứ không ai nghĩ tới việc nhân loại lại đi tương tàn lẫn nhau. Kế hoạch này tuy không thể kể là kín như áo trời, nhưng do phối hợp với điều kiện đặc biệt trên đại lục thì nó lại được thành công mỹ mãn.
Mà ngay cả như Mộ Dung Thiên vốn là người đến từ Địa cầu, hắn biết rõ sự đấu tranh giữa các quốc gia, trong chiến tranh, người ta vẫn sử dụng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng hắn cũng không thể không kinh sợ sách lược của Mạch Gia đế quốc. Kế hoạch của họ quả thật quá âm độc và táo bạo, chỉ vừa vào cuộc mà đã làm tê liệt đối phương. Lam Nguyệt đế quốc là nơi đứng mũi chịu sào, họ lập tức rơi vào tình trạng hỗn loạn. Trong lúc họ gấp rút truyền lệnh đi khắp nơi cho các dong binh đoàn tại các thành thị cùng với các chiến chức giả luân phiên tiến hành chống đỡ, thì quân đội của Mạch Gia đế quốc đã tàn phá một số thành thị nhỏ ở biên giới, đồng thời vẫn không ngừng tiến về thủ đô của Lam Nguyệt đế quốc. Cùng lúc đó, tình thế của các nước khác ở Đông Nam Lâm hải cũng không hề lạc quan chút nào. Giờ đây bọn họ mới hiểu tại sao năm nay các nước ở phía Tây Bắc lại huấn luyện quân lực đại quy mô như vậy, trước kia còn tưởng là vì để dùng đối phó với việc ma thú công thành, nhưng bây giờ thì họ mới biết, đó là để chuẩn bị cho cuộc chiến này. Chiến tranh vừa phát động, các dong binh đoàn lập tức biến thành những đoàn quân có đầy đủ tính kỷ luật của quân đội ngay.
Theo lời những người may mắn chạy thoát khỏi những thành thị bị tàn phá thuật lại, quân đội của Mạch Gia đế quốc đi tới đâu thì đốt nhà cướp của, giết người, hãm hiếp, hoặc bắt thanh niên làm nô lệ, không một việc xấu nào là không làm, thật khiến cho người ta phải khiếp hãi. Lúc này mọi người mới ý thức được, thì ra chiến đấu với đồng loại còn đáng sợ hơn là chiến đấu với ma thú nhiều lắm.
Trong lúc đế quốc đang như ngọn cỏ lay động trong mưa gió, Mộ Dung Thiên dĩ nhiên cũng cảm nhận được tình thế nghiêm trọng, nên hắn cũng không còn bụng dạ nào để trở về học viện nữa, mà thay vào đó, mỗi ngày hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ma pháp kính tượng để theo dõi tin tức. Hắn vốn đã xem Lam Nguyệt đế quốc là quê hương của mình, nếu như đất nước bị diệt vong thì hắn cũng sẽ trở thành dân nô lệ mất nước. Hơn nữa, điều hắn đang lo lắng hơn cả chính là việc quân địch đã tới gần Uy Nhĩ thành, ba người Lạc Na, Lệ Toa và Tư Ân chắc chắn là đang gặp phải nguy hiểm phi thường. Nghe được ác tích của quân đội Mạch Gia đế quốc, hắn thật không dám tưởng tượng đến cảnh một khi Uy Nhĩ thành bị phá, kết quả của Tư Ân và nhị nữ tất sẽ rất bi thảm. Bích Dạ là một thành viên dầy dạn kinh nghiệm của dong binh đoàn, nên sớm đã được triệu đi, vì vậy mà giờ đây hắn muốn mượn Phong Linh lộ của nàng để đi đón bọn họ cũng không được nữa.
Trong lúc tay chân đang luống cuống, Mộ Dung Thiên lại bị học viện triệu về, hơn nữa lại còn do đích thân Bố Luân Đặc viện trưởng hạ lệnh triệu tập.
Khi Mộ Dung Thiên tiến vào văn phòng của viện trưởng, Bố Luân Đặc chỉ nghiêm túc thốt một câu:
- La Địch, thông qua quyết định của công hội, ngươi được phong chức đoàn trưởng quân đoàn 376 của đế quốc, lập tức trở về thu thập hành lý, sau đó sẽ cùng những học viên được tuyển lựa khác của học viện để chuẩn bị gấp rút tiến đến tập trung tại chiến điểm - Uy Nhĩ thành.
Hết hồi 138