[Dịch] Dị Giới Dược Sư

Chương 116 : Bảo Bối




Trong tay gã nắm giữ danh sách của những người đã được chọn. Song, nỗi hận trong lòng của Mông Na Lâm có thật sự sâu dầy đến mức ấy hay không? Mộ Dung Thiên cũng không dám khẳng định phán đoán của mình là đúng hay sai nữa.

- Tật Phong à Tật Phong, ngươi nói xem, chuyện này là thế nào hả?

Mộ Dung Thiên một tay vuốt ve con chó nhỏ nằm trên chiếc ghế lót nệm, vừa lầu bầu nói. Còn Tật Phong, nó đúng là con vật tham ăn, vừa ngửi được mùi thơm của thức ăn thì liền tỉnh dậy ngay.

Con chó nhỏ này tựa hồ như rất bất mãn với chủ nhân khi thấy hắn cơ hồ đã quên đi mình, thế là nó cắn lấy chéo áo của chủ nhân kéo kéo, như là để kháng nghị. Bởi vì Bích Dạ đã từng có mặt và chứng kiến cảnh nó biến thân trước lúc hóa noãn, nên Tật Phong không dám sủa thành tiếng, tránh để bị nhận ra.

Đang lúc mọi người chuẩn bị dùng cơm thì có tiếng chuông cửa vang lên, Mộ Dung Thiên vừa ra mở cửa vừa thầm đoán “chẳng lẽ là Tạp Hy?”

Người xuất hiện ở ngoài cửa là một lão nhân có dáng dấp đầu chuột tai cáo. Khi thấy Mộ Dung Thiên mở cửa, lão liền cười nói:

- La Địch, ta thấy ngươi được rảnh rỗi đôi chút, nên tranh thủ đến nghiên cứu mấy tuyệt chiêu với ngươi đây, khà khà.

Mộ Dung Thiên ngạc nhiên thốt:

- Phỉ Lợi Phổ tiên sinh?

Hắn vốn tưởng lão chỉ nói qua một lần rồi sớm đã quên mất, không ngờ lão lại tới thăm tận nhà, điều này quả thật là nằm ngoài dự liệu của Mộ Dung Thiên.

Phỉ Lợi Phổ đưa mắt nhìn vào phòng khách, khi vừa bắt gặp bóng dáng mỹ nữ thì mắt lão liền sáng bừng lên, vội nói:

- À, thật là hay, vừa khéo ta cũng chưa ăn tối.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì liền đáp:

- Phỉ Lợi Phổ tiên sinh, ngài vừa tới thì bọn ta cũng vừa làm cơm xong, không biết là có được sự may mắn để mời ngài dùng chung bữa không?

Phỉ Lợi Phổ đúng là đang đợi những lời này, lão lập tức gật đầu rồi cười nói:

- Hay lắm, La Địch, vậy thì ta không khách khí đâu nhé.

Phỉ Lợi Phổ theo Mộ Dung Thiên đến bàn ăn thì mới phát hiện ra nhị vị mỹ nữ quen thuộc. Bích Dạ và Khải Sắt Lâm là đôi mỹ nữ tình lữ nổi tiếng khắp Lam Nguyệt đế quốc mà ai cũng biết, họ đều là khách quen thường xuất hiện trong kính tượng truyền hình.

Phỉ Lợi Phổ đỉnh đạc ngồi xuống bàn ăn, rồi nói:

- Bích Dạ tiểu thư, Khải Sắt Lâm tiểu thư, rất hân hạnh được gặp nhị vị ở đây.

Bích Dạ cũng nhận biết được vị sắc đạo đỉnh đỉnh đại danh này, nên mỉm cười đáp lại:

- Phỉ Lợi Phổ tiên sinh, ngài vẫn mạnh khỏe chứ? Là ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây thế?

Khải Sắt Lâm ngồi bên cạnh cũng vui vẻ bắt chuyện với hai người.

Phỉ Lợi Phổ cười ha hả nói:

- Đương nhiên là do ngọn gió thơm từ nhị vị mỹ nữ này thổi tới rồi. Khi biết được nhị vị mỹ nữ đang dùng bữa ở đây thì ta lập tức nghe thấy ngay.

Bích Dạ và Khải Sắt Lâm nghe vậy thì hứ lên một tiếng yêu kiều, tuy hai nàng không thích nam nhân, nhất là những nam tử bỉ ổi hạ lưu, nhưng trên thực tế, Phỉ Lợi Phổ dù có danh xưng là “Sắc đạo” nhưng lão lại không có gì đáng ghét lắm, bởi vì lão chỉ thích đến với mỹ nữ để tìm náo nhiệt mà thôi. Lão tuy có phần già mà không đàng hoàng chững chạc, nhưng nói cho cùng thì cũng chưa hề xảy ra những chuyện thất lễ gì, so với bản chất của gã sắc lang hạ lưu Mộ Dung Thiên, vốn là người khi nhìn thấy mỹ nữ thì mắt sáng rực, lúc nói chuyện thì cũng chỉ nhìn đồi ngực và đôi bờ mông tròn trịa của đối phương hoặc giả chỉ thích kể chuyện tiếu lâm sàm sỡ, thì lão cũng khác xa nhiều lắm.

Phỉ Lợi Tử đưa tay vào Không Gian giới chỉ lấy ra hai cái bình nhỏ, rồi đưa tới trước và nói:

- Nhị vị tiểu thư xinh đẹp, đây là chút lễ vật nho nhỏ của ta, xin nhị vị hãy nhận lấy.

Một làn hương nhè nhẹ tỏa ra tràn ngập khắp căn phòng, nó tựa như cơn gió mùa hè thổi vào mặt, khiến cho tinh thần người ta cảm thấy rất sảng khoái.

Hai nàng tò mò tiếp nhận lấy chiếc bình nhỏ, sau đó thì hưng phấn kêu lên thất thanh:

- Ma lực hương thủy Bỉ Tây Đa. [1]

Về phía tây nam bộ, tại eo biển A Nhĩ Ti Tư có một loại rong được gọi là Tây Đa, số lượng sinh trưởng rất ít ỏi, vả lại còn sống ở dưới đáy biển nên rất khó thu thập. Chúng không có giá trị để làm thực phẩm, nhưng lại là thứ nguyên liệu tinh luyện để chế ra loại dầu thơm mà phái nữ dù nằm mơ cũng ao ước có được, ngoài việc phát ra mùi hương khiến cho tinh thần của người khác được thoải mái, thì nó có còn thể tự biến hóa mùi vị tùy theo sự thay đổi tâm tình của người dùng, và làm giảm bớt đi một số tính khí không tốt. Tỷ như lúc người sử dụng nó đang nóng giận, lúc ấy, nó sẽ toát ra một mùi hương dìu dịu, khiến cho người ta tỉnh táo lại, hoặc giả trong lúc người sử dụng cảm thấy bi thống thì nó sẽ có tác dụng trấn an tinh thần, vv.....vì thế mà loại nước hoa này mới có cái danh xưng là ma lực hương thủy, quả là tuyệt diệu không thể tả; hơn nữa, chỉ cần dùng một chút thứ nước hoa này thôi thì nó cũng tồn tại rất lâu, nó chính là một trong những thứ mà nữ nhân rất khát khao có được.

Bích Dạ và Khải Sắt Lâm cũng không ngoại lệ, song, số lượng sản xuất của nước hoa Bỉ Tây Đa thật sự rất ít, cho nên dù có trả giá cao thì cũng chưa chắc đã tìm ra được, nhưng không ngờ Phỉ Lợi Phổ lần đầu ra tay lại rộng rãi như thế, tặng ngay hai bình nước hoa quý. Nghe nói “sắc đạo” luôn ra tay rất hào phóng với mỹ nữ, quả nhiên không sai chút nào. Tuy lão là đạo tặc, nhưng cũng không phải là phường trộm vặt, tính lão thích chu du đó đây và rất thích sưu tập những đồ trân quý, bất luận vật gì dù quý hay không, nhưng chỉ cần hiếm lạ thì lão đều có hứng thú.

Hai nàng luôn miệng thốt lời cám ơn, Phỉ Lợi Phổ thấy phản ứng vui mừng rối rít của các nàng thì rất hài lòng, nên đắc ý vô cùng. Hai bình nước hoa này được rất nhiều vị tiểu thư quý tộc đưa ra giá cao để thu mua, nhưng ở trong lòng lão, chúng không bằng được việc lấy lòng mỹ nhân chút nào, việc đó còn quan trọng hơn rất nhiều.

Khi ánh mắt của Phỉ Lợi Phổ chuyển sang khuôn mặt của Lộ Thiến, thì lão ngạc nhiên hỏi:

- Vị Tinh Linh tiểu thư này không phải là Nghĩ Linh sứ vừa mới thi đấu mấy hôm trước sao?

Từ miệng của Mộ Dung Thiên, Lộ Thiến biết được thân phận của lão đầu này không phải tầm thường, nên lễ phép nói:

- Xin chào Phỉ Lợi Phổ tiên sinh, tiểu nữ là Lộ Thiến.

Phỉ Lợi Phổ tặc lưỡi vài tiếng, không biết là than thở chức nghiệp Nghĩ Linh sứ của Lộ Thiến đặc biệt hiếm, hay là vì thấy nàng là một mỹ nhân đang trong tuổi phát triển, hoặc là vì thấy Mộ Dung Thiên có phúc khí sâu dầy. Rõ ràng quan hệ giữa hai người họ không tầm thường chút nào, lão là người sành sỏi, chỉ liếc sơ một cái thì đã đoán được ngay.

Mắt Bích Dạ đảo quanh một vòng, rồi nói:

- Phỉ Lợi Phổ tiên sinh, ngài xem Lộ Thiến có tư cách để nhận được một phần lễ vật của ngài không?

Nàng cũng rất biết suy nghĩ cho Lộ Thiến, nhân vật ở trước mắt họ đây chính là một kho bảo tàng biết đi, nếu không nhân dịp này mà vòi vĩnh một chút thì thật là phí.

Phỉ Lợi Phổ gật đầu nói:

- Đó là chuyện đương nhiên, với một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, ta làm sao có thể bỏ quên chứ?

Đột nhiên lão dường như nhớ tới điều gì đó, thần sắc liền trở nên rất hưng phấn, đưa tay vào lục lọi Không Gian giới chỉ một hồi lâu, rồi sau đó lấy ra một hạt châu. Hạt châu này mới thoạt nhìn thì tựa trong suốt như nước tinh khiết, song, nếu nhìn thêm vài lần thì sẽ cảm giác được bên trong nó như có hàng vạn đóa hoa rực rỡ cùng khoe sắc, vẻ đẹp nào cũng có, thật là huyền diệu.

Phỉ Lợi Phổ đặt hạt châu ấy vào lòng bàn tay rồi nói:

- Rất là thần kỳ phải không? Có phải các ngươi đang nhìn thấy một viên minh châu trong suốt và ẩn chứa rất nhiều màu sắc?

Lộ Thiến, Mộ Dung Thiên và Khải Sắt Lâm đều gật đầu công nhận lời của lão, ngay cả Bích Dạ vốn có kiến thức rỗng mà cũng không nhận được trò lạ của hạt châu này.

Nhìn thấy bộ dạng ngây ngô không hiểu gì của mọi người, Phỉ Lợi Phổ càng đắc ý hơn:

- Các ngươi đã từng nghe nói đến khôi lỗi thú Mục Côn Lạp Khắc chưa?

Bích Dạ lập tức giác ngộ, cướp lời lão:

- Có phải ngài nói đến con biến dị ma thú Mục Côn Lạp Khắc chỉ xuất hiện mỗi khi ma thú công thành không?

Phỉ Lợi Phổ gật đầu nói:

- Bích Dạ tiểu thư, ngươi nói đúng đó. Mục Côn Lạp Khắc chuyên chế tạo khôi lỗi nguyên tố để tác chiến, mà viên minh châu này lại chính là tinh hạch ma hành của nó. Mục Côn Lạp Khắc hoàn toàn nhờ vào nó để khống chế sự cân bằng nguyên tố và chế tạo khôi lỗi đấy!

Bích Dạ than:

- Mục Côn Lạp Khắc là một giống ma thú đặc biệt, chỉ có lúc công thành thì người ta mới có thể gặp được nó, thật nghĩ không ra là ai có thể lấy ra được tinh hạch của nó nhỉ.

Phỉ Lợi Phổ cười tủm tỉm:

- Đó là trong lần thủ thành vào hơn hai mươi năm trước, ta đã tình cờ lấy được nó. Bởi vì tác dụng của ma hành là gia tăng tỷ lệ khống chế lượng nguyên tố của người mang nó trong mình, nên đối với sự yêu cầu hà khắc về việc quân bình nguyên tố của Nghĩ Linh sứ thì lại rất thích hợp.

Lão vừa cười cười, vừa đưa ma hành qua cho Lộ Thiến và nói:

- Lộ Thiến tiểu thư, đây là lễ vật của ta!

Lúc nãy nghe Bích Dạ nói hạt châu này rất khó kiếm được nên Lộ Thiến không dám tiếp nhận, nàng vội nói:

- Phỉ Lợi Phổ tiên sinh, vật này....vật này quá quý trọng....

Phỉ Lợi Phổ khoát khoát tay nói:

- Không cần khách khí, hạt châu này đối với người thường thì không có tác dụng lớn, đa số họ đều dùng đấu khí và phát triển chúng theo chiều hướng cực đoan, nên bọn họ đâu cần lực cân bằng nguyên tố để làm gì? Trừ phi là tặng nó cho Nghĩ Linh sứ sử dụng, còn không thì ta cũng chỉ ném nó ở trong Không Gian giới chỉ thôi, có lẽ cũng đã hơn hai mươi năm rồi đấy chứ. Nếu ngươi không nhận thì ta cũng chỉ có thể ném nó trở lại chỗ cũ và để cho nó mốc meo lên thôi.

Sau khi biết Phỉ Lợi Phổ là người vui tính bình dị, Mộ Dung Thiên cũng không còn giữ sự khách sáo của lúc ban đầu nữa, hắn sợ Lộ Thiến quá khiêm nhường, vậy thì sẽ không có được món bảo vật rất có lợi cho chức nghiệp của nàng, vì vậy nên hắn vội vàng nhận giùm nàng:

- Chúng ta không nên từ chối mối thịnh tình của Phỉ Lợi Phổ tiên sinh chứ, có đúng không?

Nói xong, hắn liền nhét hạt châu vào bàn tay nhỏ bé của Lộ Thiến.

Phỉ Lợi Phổ cười ha hả, nói:

- Vẫn là La Địch hào sảng hơn, Lộ Thiến muội muội vẫn còn khá mắc cỡ đấy nhé.

Một trong những nguyên nhân mà Phỉ Lợi Phổ trở thành sắc đạo chính là biết tùy cơ ứng biến [2]. Có một vài tiểu cô nương xinh đẹp, đáng yêu, sau khi nhận không ít lễ vật của lão thì nhất định họ sẽ đồng ý trở thành "muội muội" của lão ngay, cho dù niên kỷ của lão cũng không còn trẻ trung gì, và lại còn có thể trở thành gia gia của người ta nữa là khác. Đương nhiên, được lão nhận làm muội muội thì cũng không phải là việc xấu, có rất nhiều nữ tử muốn móc nối quan hệ với Phỉ Lợi Phổ, và như vậy thì lão sẽ chiếu cố cho nhiều hơn; sau mỗi chuyến đi xa, lão nhất định sẽ tặng khá nhiều lễ vật, còn giả như có điều gì phiền toái thì lão cũng sẽ ra tay tương trợ ngay.

Lộ Thiến tiếp nhận mà gương mặt ửng đỏ, sau đó nhẹ nhàng tạ ơn:

- Đa tạ Phỉ Lợi Phổ tiên sinh!

Sau cùng, Phỉ Lợi Phổ mới nói:

- Về phần La Địch ngươi, đêm nay có thể giúp ta gặp được hai vị đại mỹ nữ mà từ lâu ta đã ngưỡng mộ, hơn nữa lại còn là ca ca của Lộ Thiến muội muội, vậy nên ta cũng không thể keo kiệt với ngươi mới phải.

Lão vừa nói lại vừa lục đống bảo vật ở bên trong Không Gian giới chỉ.

Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cực kỳ hưng phấn, lão có nhiều bảo bối như vậy, không biết sẽ cho mình cái gì đây.

Cuối cùng, Phỉ Lợi Phổ cũng lấy ra một món vật, Mộ Dung Thiên vừa nhìn thấy nó thì nhất thời cảm thấy rất thất vọng, thì ra nó chỉ là một cái bao tay ngăm đen, ngoài việc nó có màu đen ra thì cũng không còn điểm gì đặc biệt nữa. Theo định nghĩa của Mộ Dung Thiên, thông thường thì bảo vật phải có chút dị tượng mới phải, giống như Yêu Linh đan, ma lực hương thủy Bỉ Tây Đa, hay là ma hành vậy, những vật đó đều không ngoại lệ. Lúc này, Mộ Dung Thiên bắt đầu đoán câu tiếp theo của Phỉ Lợi Phổ sẽ là “La Địch, đây là một bộ bao tay có thể chống lạnh, sau khi mang nó vào thì ngươi sẽ không sợ bị nứt da tay nữa.” Nghĩ đến đó, trong lòng hắn thầm chửi đổng mấy câu, cho mỹ nữ thì toàn là đồ tốt, còn đến khi cho mình thì lại là những thứ rác rưởi, mẹ kiếp, rõ ràng là thiên vị mà.

Tật Phong và Mộ Dung Thiên vốn tâm ý tương thông, chỉ cần nhìn sắc mặt của hắn là đã biết hắn đang nghĩ gì rồi, vì thế mà nó cũng bất mãn, thầm nghĩ: “Ngươi cũng vậy mà thôi, hễ có mỹ nữ thì ngay cả sủng vật của mình cũng chẳng thèm trông nom nữa là.”

Phỉ Lợi Phổ hơi do dự một chút, khẽ cắn môi rồi đưa đôi bao tay ra:

- Ài, La Địch, cái này cho ngươi vậy.

Mộ Dung Thiên nhìn khuôn mặt có vẻ nhăn nhó của lão, trông như là trong lòng bị cắt đi một miếng thịt vậy, khuôn mặt khác hẳn vẻ hào sảng lúc nãy, chẳng lẽ đôi bao tay này ngoài việc chống nứt da thì lại còn có tác dụng thần kỳ nào khác hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.