[Dịch]Đế Vương Sủng Thần

Chương 57 : THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN




“Đó là xe ngựa của ai mà lại vô lý như vậy nhỉ?”

“Xe ngựa đóng cửa chặt kín thế kia, thật không nhìn ra là ai ở trong đó, nhưng nhìn con ngựa kéo xe kia dáng vẻ thật giống như người của Thánh Hoàng triều…”

“Thần bí như vậy để làm gì, Thánh Hoàng triều sao có người vô lý như vậy được, rốt cuộc là ai chứ?”

“……”

Người bên ngoài, nam có nữ có, nhỏ có lớn có, cùng sứ thần các nước đều vén rèm thảo luận, lập tức làm cho sắc mặt của ám vệ canh cửa càng thêm đen, rồi không thể không làm gì được, dù sao đây cũng là đại yến sáu nước, không thể làm cho người khác chê cười được.

“Xin mời xuống xe dùm cho…” Thủ vệ đen mặt, hướng xe ngựa cung kính làm đại lễ.

Khó được những người tâm cao khí ngạo này đối đãi như thế, Vân Thiển có cảm giác thỏa mãn, tựa hồ như cũng có chút hài lòng.

“Linh…” Vân Thiển vén bức rèm làm tiếng chuông thanh thúy vang lên, rèm hơi động, một bàn tay bạch ngọc nhấc tấm rèm nặng nề lên.

“Thị vệ đại ca thật khách khí!” Âm thanh vang lên, nhàn nhạt như gió xuân ôn hòa lất phất thổi qua, như có một thứ gì đó đang đánh động vào lòng của từng người.

Thế gian này còn có thứ âm thanh dễ nghe như vậy sao!

Thủ vệ kia sửng sốt, không nhịn được mà ngẩng đầu lên, hắn chỉ cảm thấy hồn xiêu phách lạc trong đôi mắt mặc ngọc xinh đẹp kia.

Bình thường, cơ hồ như Vân Thiển không lúc nào tùy ý xuất hiện trước mặt mọi người vào ban ngày, mà ở giữa ban ngày này, người thấy được nàng ít lại càng ít, cho nên, nàng cứ như vậy mà xuất hiện, thật là hù dọa người khác.

Ôn hòa, thanh nhã, trong trẻo lạnh lùng nhưng cao quý, u tĩnh như đóa nhược lan nhưng lại mang theo một loại khí chất kinh người, loại khí chất này chỉ cần ngươi vừa nhìn vào, thì ngươi sẽ bị vùi sâu vào trong đó, loại ma lực này thật sự rất dọa người.

Bàn tay trắng như tuyết, từng ngón tay thon thả trau chuốt.

Bàn tay này rất nhỏ, nhưng cũng rất nõn nà, năm đầu ngón tay thuần khiết sáng bóng.

Đôi tay này nhu hòa giống nữ nhân, nhưng cũng giống như nam tử

Một đôi tay như vậy lại mang cho người ta một loại cảm giác vô cùng phức tạp, vừa ôn nhu, vừa ngoan lệ, vừa bá đạo, lại vừa cao quý.

Tuy tay nhỏ bé mềm mại, nhưng từng đốt xương lại cứng rắn rõ ràng, như đã từng trải qua bao nhiêu gió mưa.

Đôi tay này khi nhẹ nhàng dao động, liền giống như nắm cả thiên hạ vào lòng bàn tay. Tất cả mọi người đều ngây dại, trong lòng bọn họ chợt nảy sinh một loại khát vọng, bọn họ khát khao muốn biết, chủ nhân của đôi tay này, thực ra sẽ là một người như thế nào.

Một góc rem được vén lên, xuất hiện ngay sau đó là một mặt nạ tinh sao trắng trẻo cùng với một đôi mắt đẹp, lúc nhìn người, lại phát ra tia trong trẻo lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác xa xôi ngàn dặm, ngay cả khi nàng chớp mắt cũng sẽ hiện lên một tầng ánh sáng

Đó là một bạch y thiếu niên không nhiễm bụi trần, như năm tháng lặng lẽ trôi qua trên núi sông, dài đằng đẳng bất tận nhưng không hề ảnh hưởng gì đến nàng, nàng bình tĩnh điềm nhiên, nhưng lại lạnh lùng thấm ra một loại sát khí.

Thiếu niên bên trong xe ngựa khẽ mỉm cười, “Mong rằng thị vệ đại ca cho xe ngựa của ta đi qua!” ngón tay bạch ngọc kia, giống như cành hoa vừa lướt nhẹ qua rồi trong khoảnh khắc lại rút vào trong.

Hết thảy chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt. Tình huống trước mắt yên tĩnh như có thể nghe được tiếng kim rơi.

Nam tử kia cưỡi ngựa đưa lưng về phía Vân Thiển nên dĩ nhiên là không nhìn thấy gì, thấy thủ vệ tóc dài kia ngây ngốc ra, nhìn về phía xe ngựa đang chạy vào cung kia.

“Trên xe là ai vậy?”

Lắc đầu

“Ta hình như thấy người này mang một cái mặt nạ…” Thủ vệ kia giống như đang say mê nữ nhân nói

“Chẳng lẽ là…”

Có người hoảng sợ trợn to hai mắt.

“Chẳng phải thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết hay sao”

Kích động! Quá kích động rồi!

Thấy dáng vẻ của thủ vệ kia, tất cả mọi người đều thức tỉnh! Thì ra họ đã thực sự gặp được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết, những nữ tử chưa lập gia định cũng hưng phấn theo, quốc yến lần này quả nhiên không tầm thường nga.

Nhưng các nàng cũng đã quên, bây giờ Vân Thiển chỉ mới có mười bốn tuổi thôi, vẫn còn chưa tới tuổi phối hôn a.

“Này! Đại ca, ngươi không sao chứ?” Có người đẩy thủ vệ đang ngẩn người ra.

Thị vệ kia bị đẩy, hồn phách rốt cuộc cũng quay trở về, khóe miệng lại lẩm bẩm, “Kia, kia thật sự là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân…”

Đợi đến mọi người hoàn hồn, hình dáng nàng tại lần đầu tiên nhìn thấy cũng không thể nào diễn tả ra nổi. Bởi vì khi quá cố gắng nhìn, cố gắng ghi nhớ thì cũng rất dễ quên lãng, duy nhất chỉ còn cảm giác tận nơi đáy lòng, cho dù đến trọn đời cũng không thể quên được.

Thì ra mỹ danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân quả nhiên không phải là hư danh, tuy nàng mang mặt nạ, nhưng lại có thể câu đi hồn phách của một đại nam nhân như vậy, nếu mặt nạ kia được gỡ ra, thì tình cảnh sẽ như thế nào đây.

“Ta không thích ngươi cười với người khác…” Màn xe vừa rơi xuống, có người liền buồn buồn mở miệng.

“Vân Thiển liếc hắn một cái, “Đây cũng không phải là lần đầu tiên…”

Cô Độc Úy đột nhiên ngồi dậy, làm Vân Thiển bị dọa giật mình, “Vì chính là không chỉ một lần, cho nên, Thiển nhi à, ta thật không thể nhẫn nhịn hơn được nữa…”

“Úy ca ca, ngươi đang làm gì vậy?” Vân Thiển bị buộc lui về sau một bước, nhưng không gian này lại nhỏ như vậy nàng có thể lui được đi đâu, còn Cô Độc Úy thì có thân hình thon dài cao lớn, chỉ cần chen một cái tới bên nàng, là cơ hồ như hai người được dán với nhau.

“Thiển nhi, sau này, đừng mang vật này nữa…” bị mặt nạ che khuất sẽ khiến hắn có cảm giác không rõ ràng, còn có một loại cảm giác xa cách. Vừa nói, tay hắn vừa đưa tới sau ót nàng.

Vân Thiển sửng sốt, bắt cánh tay không an phận của hắn.

“Úy ca ca, ngươi có biết không, chỉ cần ta tháo vật này xuống, trong tương lai sẽ có rất nhiều người bởi vì khuôn mặt này của ta mà trở nên điên cuồng, sẽ dẫn tới thêm nhiều phiền toái hơn, đây là mặt trái của nó. Như vậy, ngươi vẫn muốn tháo nó xuống sao”

Động tác của Cô Độc Úy chợt dừng, đáy mắt thoáng qua một tia không rõ.

“Thiển nhi, không ngờ ngươi lại thành thực nói mình như vậy…”

Vân Thiển gạt tay hắn xuống, vui vẻ nói, “Khi thời cơ tới, ta nhất định sẽ tháo nó xuống…”

Cô Độc Úy hừ một cái, lại dựa vào vách xe.

Hai người lẳng lặng nhìn lại.

Xe ngựa dừng lại nơi lằn ranh canh gác, hoàng cung đang phát ra từng âm thanh rất vui vẻ cùng với nhạc linh đình.

Quốc yến sáu nước đã bắt đầu, tại nơi đại điện này đêm qua vẫn là chém giết máu tanh nhiễm đỏ, mà bây giờ đã là một cảnh hoan ca vui cười, nam thanh nữ tú đứng thành từng hàng mà đi vào, các vị đại thần, các vị quan lại rối rít đối rượu xướng ẩm nói về sự hưng thịnh của quốc gia. Còn các quốc công cùng các vị hoàng tử thì lại nói chuyện với nhau, tình huống trước mắt là vô cùng vui vẻ.

Đây cũng chính là yến hội củng cố các mối quan hệ, vì dù sao tại đây, mọi người cũng đem tên mình nói ra hoặc nghe một ít gì đó từ phía người khác.

Hoàng đế Thánh hoàng triều thật là một hoàng đế si tình, trong hậu cung chỉ có duy nhất một vị hoàng hậu, mà con, cũng chỉ có hai người hoàng tử, cho nên so với sự thịnh vượng về vấn đề hậu nhân của các nước, thì Thánh Hoàng triều lại hết sức đơn bạc. Hơn nữa, sau trận chiến đêm qua, lực lượng Thánh Hoàng triều cũng lặng lẽ chia thành hai phe.

Cho dù là như thế, nhưng những người này cũng còn có thể đem rượu uống cùng nhau, cùng nhau nói chuyện vui vẻ mà mặt không đổi sắc, thật khiến cho người ta khâm phục!

Trước mặt, đúng là thời điểm sứ thần các nước đồng loạt bái kiến hoàng đế Thánh Hoàng triều.

Vân Thiển cùng Cô Độc Úy dừng xe ngựa ở xa, nhìn một đội người kia thản nhiên đi tới.

Thái tử Lô quốc đang ngồi giữa mọi người, cùng trò chuyện với nhân vật quyền quý các nước, nhìn hắn bây giờ, giống như cảnh chúng tinh ủng nguyệt. Còn có các nữ nhân nói chuyện với nhau, không biết nói trúng điều gì, mà thi thoảng lại có tiểu thư trẻ tuổi thẹn thùng rút khăn tay che miệng mà mím môi cười.

Vân Thiển thật không có tâm tư nhìn những thứ này, vì nàng còn đang bận tìm kiếm bóng dáng vị phụ thân của mình.

Quả nhiên không lầm, nàng tìm kiếm nơi các tiểu thư tụ tập nhiều nhất, liền thấy bóng dáng của Vân Phi ở phía đối diện, lúc này hắn đang ngồi với chúng tiểu thư trẻ tuổi, vừa nói chuyện, vừa có thể quan sát mà tìm kiếm được nàng dâu mà hắn vừa lòng.

Nhìn bộ dạng vô cùng nghiêm túc của Vân Phi, Vân Thiển thiếu chút nữa tức hộc máu.

Vân Thiển nhịn không được vội bước ra khỏi xe ngựa, liền bị một người ở phía sau kéo vào trong ngực, “Đừng vội, chúng ta hãy chờ thêm một lúc nữa!”

Vì có chút phiền não, nên Vân Thiển cũng không phát hiện giờ khắc này động tác của hai người bọn họ cực kỳ mờ ám, nên nàng vẫn cứ chớp mắt mà yên bình ngồi trong lòng Cô Độc Úy.

Thấy Vân Thiển không phát hiện ra, đôi mắt tà mị kia khẽ nheo lại, mang đầy ý cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.