Văn phòng trên tầng hai, lúc này đèn đã sáng trưng, ba cảnh đốc tựa vào bệ cửa sổ báo công việc của ngày hôm nay. Mười sáu năm trước y là bộ đội xuất ngũ chuyển nghề dần dần đến nay tuy chức vụ không có nhiều thay đổi nhưng kinh nghiệm công tác là phong phú nhất.
Mặc dù đã qua thời gian làm việc rất lâu nhưng y không hề có ý định dời khỏi vị trí công việc. Lúc này đâu ngón tay của y còn đang trên bàn phím máy tính, thu tập tài liệu từ trong đó.
- Lão Hàn à? Còn chưa tan ca sao?
Lúc Hàn Niệm Khanh còn đang tập trung cho công việc đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc, ông ta nhìn lại thì ra là Phó sở trưởng Trương Lôi Thiêm.
Hàn Niệm Khanh suy nghĩ, khách sáo mà về ông ta thản nhiên cười nói:
- Là Phó sở trưởng Trương đấy à? Sao ông cũng vẫn chưa tan ca?
- Ha, hôm nay việc trong sở nhiều, không còn cách nào khác.
Trườn Lôi Thiên làm bộ lơ đãng liếc nhìn máy tính của Hàn Niệm Khanh một cái rồi cau mày nói rằng:
- Lão Hàn, ông đang ghi chép gì vậy?
Hàn Niệm Khanh nhìn theo ánh mắt của Trương Lôi Thiêm nói một câu rồi lắc đầu:
- Vậy cũng không phải, chẳng qua là tôi sợ sau này già sẽ không nhớ nữa cho nên mỗi ngày trôi đi dù là việc gì cũng phải lưu vào để sau này về hưu còn nhớ lại được.
- Khụ… khụ, cái này là lựa chọn không tồi đâu.
Trương Thôi Liêm nhìn Hàn Niệm Khanh rồi liếc mắt một cái, làm như cười nói:
- Sao hôm nay những chuyện lòng gà, vỏ tỏi cũng phải ghi chép lại vậy?
Trương Lôi Thiêm phát hiện Hàn Niệm Khanh hoàn toàn không có ghi chép lại những việc hôm nay, trong lòng ông ta không khỏi hồi hộp một chút. Bây giờ, ông ta và Lưu Đống đang chuẩn bị đối phó với Trương Dương, để cho lão này ghi chép lại các sự kiện, cái này mà truyền ra ngoài thì không được.
Hàn Niệm Khanh quay đầu lại nhìn Trương Lôi Thiêm một cái rồi thản nhiên nói rằng:
- Sao lại là chuyện nhỏ, tiểu Lưu làm trái với quy định sử dụng súng ống, dẫn tới việc cướp súng. Đây là chuyện lớn, Trương Dương kia thân thủ hiếm thấy, tôi cảm thấy thân phân của hắn có chút kì lạ. Hơn nữa, còn một việc quan trọng nhất, căn cứ vào sự hiểu biết của quần chúng ở xung quanh Trương Dương kia làm việc trượng nghĩa, trợ giúp một ông cụ bị đánh, vấn đề là ông cụ đó bây giờ ở chỗ nào? Chuyện này thoạt nhìn thấy rất phức tạp.
Thấy vẻ mặt của Trương Thôi Liêm có vẻ giống như mì sợi, Hàn Niệm Khanh nhún vai nói:
- Đúng rồi, vậy không phải đã lấy khẩu cung của Tiểu Lưu rồi sao? Không biết là bây giờ thế nào rồi?
- Khụ… khụ, lão Hàn.
Trương Lôi Thiên có chút ngượng ngùng cầm thuốc trở về, nhìn Hàn Niệm Khanh một cái rồi thản nhiên mà nói rằng:
- Chuyện này hình như không phải là chuyện của ông quản?
- Phó sở trưởng Trương nói gì vậy, hôm nay tôi cũng là cảnh sát đương nhiên là có tư cách hỏi đến.
- Ha ha, như vậy, để tôi đi lấy khẩu cung của Tiểu Lưu sau đó mang lại cho ông được không?
Trương Lôi Thiêm hút một điếu thuốc, sau đó để hôp thuốc vào túi áo, phất tay nói rằng:
- Cứ vậy đi, không có việc gì, ông không ngại đi giúp sở trưởng một tay.
Nói xong, Trương Lôi Thiêm kéo bước về phía cửa, sở dĩ ông ta nguyện ý tán gẫu cùng với Hàn Niệm Khanh. Thứ nhất là trong này Hàn Niệm Khanh cũng được coi như là một nguyên lão, thậm chí còn cao hơn ông ta. Thứ hai là người này bảo thủ đang muốn làm gì đó, không ngờ lại ghi chép chuyện hôm nay lại.
Xem ra, ngày mai là để cho người gian lận trên máy tính, miễn là khiến tránh được sự cố là được.
- Chờ một chút.
Lúc ông ta nhấc chân muốn bước ra ngoài cửa, Hàn Niệm Khanh đột nhiên thốt ra một câu:
- Phó sở trưởng Trương, tôi vừa mới nhìn thấy Tiểu Lưu chạy tới nhà kho chứa dược phẩm ác mộng, không biết là đến làm gì?
Nghe thấy vậy, Trương Lôi Thiêm dừng bước chân lại, suýt nữa bị dọa cho tè cả ra quần, đồng thời hai mắt cũng lộ ra vẻ sắc nhọn.
- Hàn Niệm Khanh!
Trương Lôi Thiêm quay đầu lại nhìn Hàn Niệm Khanh, gọi sâu một hơi, ngữ khí cực kì lạnh lùng chậm rãi nói rằng:
- Biết vì sao nhiều năm như vậy rồi mà ông còn ngồi trên cái vị trí ngốc nghếch này không?
Hàn Niệm Khanh nhìn ông ta một cái thò tay vào bản báo cáo mà không nói một lời nào.
Không phải vì bằng cấp của ông thấp cũng không phải ông không cố gắng trong công việc, ông đủ bản mạng, chuyện gì cũng xông pha lên tuyến đầu. Công lớn, công nhỏ nhiều vô số, mọi người đều coi ông lão đại ca, mọi việc thông hiểu như trong lòng bàn tay, một hơi là đổ ra. Nhưng ông có biết vì sao nhiều người lại có thể ngồi trên đầu ông như vậy không?
- Cũng bởi vì người này há mồm.
Trương Lôi Thiêm ỷ lại thấy Hàn Niệm Khanh cười lạnh nói rằng:
- Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, căn bản không phải là chuyện của ông thì ông tự biết chứ! Cho dù ông có là người yêu nước nhất, có chính nghĩa nhất? Chó má, ta Trương Lôi Thiêm vì cảm thấy ngươi không đáng giá, nhiều tuổi rồi nên sớm về ôm con mà hưởng hạnh phúc đi, ở lại hầm cầu để làm gì?
- Nói xong chưa?
Trương Lôi Thiêm thở hổn hển. Hàn Niệm Khanh rốt cục cũng mở miệng hỏi một câu.
- Tôi nói xong rồi.
Trương Lôi Thiêm nhìn Hàn Niệm Khanh, nhếch mũi cười nhạo một tiếng, nói rằng:
- Sao nào? Không phục ư? Muốn đánh tôi à? Tôi biết ông là trinh sát, lý lịch sáng sủa nhưng lão Hoàng ông bây giờ cũng lao lực như cái máy tính thôi?
Dường như Hàn Niệm Khanh nghễng ngãng, ông ta vuốt bản thảo cho ngay ngắn sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Lưu Đống một mình cầm 3 lọ ác mộng rốt cục là muốn làm cái gì?
- Làm cái gì? Ông không có tư cách hỏi đến.
Trương Lôi Thiêm hoắc mắt một cái nắm chặt tay:
- Không có việc gì ông có thể về được rồi, đừng lãng phí điện trong này.
- Tôi không ngờ là mới hỏi mà ông đã xem đến cái này.
Hàn Niệm Khanh khinh khinh liếc mắt một cái, đứng dậy, thu dọn tài liệu đi vào :
- Thị cục vừa mới có thông báo khẩn cấp, Phó thị trưởng Hạ đích thân hỏi bọn họ đang tìm hai người.
- Có gì vậy?
Đột nhiên trong lòng Trương Lôi Thiêm toát ra cảm giác xấu.
- Đại sở trưởng đích thân xem vừa mới phát hiện, có lẽ một hồi điện thoại là đến.
Hàn Niệm Khanh giật két bảo hiểm lại, lấy ra không hoàn trả lại được thấy Trương Lôi Thiêm liếc mắt một cái đi thẳng đến phòng thẩn vấn.
Trương Lôi Thiêm thấy thế ba bước cũng vội chạy đến. Hàn Niệm Khanh chưa đóng thang máy cả người đần ra. Không đợi ông ta có phản ứng gì điện thoại trong phòng trực ban liền vang lên.
- Trương Dương, cái này không thể oán tôi được, tôi cũng bị người khác bức quá, nhưng nếu như thực cậu thực sự muốn thì hãy đi trách Bạch Lượng Phong đi, ba liều thuốc là có chút hơi nhiều đấy.
Lưu Đống nhìn vào cái kim tiêm, vẻ mặt như kẻ được thỏa mãn cơn nghiện vậy, bộ quần áo cảnh phục màu đen có vẻ như không hợp lắm.
Chân tay Trương Dương đều bị khóa vào cái bàn bên cạnh, khả năng vận động của tay chân cực kì hạn hẹp căn bản là không còn khả năng phản kháng nhưng sau khi nghe đến Lưu Đống nói. Hai mắt cũng chưa kịp mở dường như một mắt còn như đang nhắm vậy.
- Hai người các cậu đè hắn xuống.
Lưu Đống nhìn về phía hai cảnh sát đồng nghiệp. Bây giờ hoàn toàn có thể khống chế được Trương Dương nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không an toàn.
Hai người kia vừa nghe thấy cũng không nghĩ nhiều, tiến lên đè Trương Dương xuống. Lưu Đống thấy bây giờ mọi chuyện chỉ thiếu có gió đông, y vội vàng vọt đến trước Trương Dương chuẩn bị đem ác mộng rót vào khủy tay Trương Dương.
Nhưng tay hắn còn chưa kịp nâng lên liền chợt nghe thấy cửa phòng thẩm vấn có một tiếng hét to:
- Lưu Đống, mày là con chó con, dừng tay lại cho ta.
Lưu Đống hoảng sợ âm thanh này quá quen thuộc.