- Nha đầu thối, ra là cô trốn ở chỗ này.
Bộ dáng Ngạo Thiên lúc này chẳng khác nào như người vừa mới tắm rửa xong định bụng muốn mặc quần áo lót nhưng quần lót lại bị người ta lấy đi mất vậy, sắc mặt căm phẫn và khó chịu đến lạ thường. Mà vốn là trên mặt hắn đã có sẵn những vệt máu với vết bẩn khô cứng, cộng thêm cái vẻ phẫn nộ hiện tại, chỉ có thể dùng từ dữ tợn để mô tả hiện trạng hắn bây giờ.
- Ngươi là cái thành phần suy đồi của xã hội, ngươi… ngươi… như thế nào còn có thể xuất hiện ở chỗ thế này hả? Có phải là cảnh sát Lâm Hải ăn hối lộ của ngươi nên thả ngươi đi?
Khuôn mặt thanh tao của Tề Tiểu Tiểu cũng phẫn nộ không kém, như thể Ngạo Thiên kia là kẻ trộm ví của cô vậy.
Ngạo Thiên quay mặt qua chỗ khác, hai tay hơi chống lên đầu gối, cố sức mà thở, rồi hắn đưa mắt nhìn nhìn Trương Dương, vẻ mặt dị dạng.
- Hai người có quen biết?
Trương Dương nhìn nhìn Tề Tiểu Tiểu, rồi lại nhìn nhìn đồng chí Ngạo Thiên kia, gật gật đầu.
- Không phải là anh bảo sẽ đến rất nhanh hay sao? Như thế nào lại muộn như vậy?
- Chuyện đấy thì anh cứ hỏi cái cô kia kìa. Cái nha đầu thối này cùng với một tiểu tử ngốc khác dừng xe của tôi lại, nói là chạy quá tốc độ. Tôi đưa ra giấy chứng nhận thân phận để báo với họ là tôi đang làm nhiệm vụ, có thể cho qua cho nhanh, nhưng thế nào bọn họ cũng nói là tôi cầm giấy chứng nhận giả mạo…
Vẻ mặt Ngạo Thiên bi ai mà nói tiếp.
- Cái nha đầu thối này còn dặn dò tên tiểu tử ngốc đi cùng cô ta coi chừng tôi, nói là chờ cô ta đi tìm người về nghiệm chứng, kết quả là một đi mà không trở về… hại tôi mất thời gian vô ích ở giao lộ.
Nghe hắn nói vậy, Trương Dương không nhịn được cười, đương nhiên là một đi không trở về nữa chính là bởi vì Tề Tiểu Tiểu này đã đến đây để câu giờ cho hắn, nhưng mà Trương Dương vẫn không nhịn được mà hỏi.
- Thế anh làm thế nào để tới đây?
- Mất việc, tôi đứng đó gọi đến mười mấy cuộc điện thoại mới tìm được thủ trưởng của bọn họ, tức chết mất.
Ngạo Thiên nhìn nhìn Tề Tiểu Tiểu, hiển nhiên cơn giận dữ của hắn chẳng thể biến mất đi được.
- Nếu đã như vậy, như thế nào anh còn gọi tắc xi…
Trương Dương nhìn nhìn, Ngạo Thiên này rõ ràng là gọi tắc xi để đi đến đây.
- Nói thừa, nửa đường xe thủng lốp…
Ngạo Thiên nhìn nhìn Tề Tiểu Tiểu, thiếu chút nữa là trực tiếp phun máu ra đầy mặt cô nàng. Thực ra thì hắn cũng không có tiện nói, nhưng mà bởi vì hắn đang vội, cũng không biết là như thế nào mà lốp xe của hắn lại tông trúng vào cái hàng rào lớn đúng lối rẽ, thiếu chút nữa là xe hủy người vong.
- Vậy còn cái mặt anh?
Trương Dương lại chỉ chỉ cái mặt Ngạo Thiên.
- Đừng hỏi nữa!
Vẻ mặt Ngạo Thiên lại đen lại.
- Không phải là bị tông xe sao. Bị hàng rào đó móc vào, sau đó đợi hồi lâu mới gọi được một cái tắc xi.
Nói xong hắn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tề Tiểu Tiểu.
- Tất cả chuyện này đều là tại cô…
- Ai mượn anh vi phạm...
Tề Tiểu Tiểu lúc này đại khái cũng đã mơ hồ đoán được thân phận không mấy hay ho của tên thanh niên tóc dài trước mắt này, trong lòng tuy là có chút băn khoăng nhưng trên mặt lại vẫn cứ bạo miệng như cũ ứng đáp ngay.
- Lát nữa sẽ tìm cô tính sổ!
Ngạo Thiên trừng mắt liếc nhìn Tề Tiểu Tiểu một cái, tức giận mà nói. Tiếp đó ánh mắt chuyển hướng nhìn nhìn Trương Dương, nhìn cánh tay có vẻ bị trúng đạn của hắn rồi nhíu mày nói.
- Bị thương à?
- Không có gì đáng ngại, chỉ có điều chuyện của ngày hôm nay đúng thực là anh cũng không thể trách cảnh sát Tề được, vì anh thực sự là đã đi quá tốc độ mà.
- Tôi nhổ vào, chẳng lẽ anh không đi quá tốc độ?
Ngạo Thiên nhìn nhìn hai chị em song sinh xinh đẹp như hoa đang đứng phía sau Trương Dương.
- Bắt được rồi?
- Coi như vậy!
Trương Dương liếc mắt ngắm hai chị em phía sau một cái.
Ngạo Thiên không có nói thêm điều gì nữa, lần thứ hai hung hăng đưa mắt liếc nhìn Tề Tiểu Tiểu, từ giữa hai người mà đưa ánh mắt xuyên qua hướng tới trước mặt Đường Thất Thất, từ trong túi áo trước ngực móc ra tờ giấy chứng nhận rồi sau đó lại dứt khoát móc ra một cái còng tay, nhìn chằm chằm Đường Thất Thất mà nói.
- Đường Thất Thất, cô là người bị tình nghi bốn vụ mưu sát, cũng là người bị nghi có dính líu đến tổ chức sát thủ, tôi… Hả, Trương Dương, cậu làm cái gì thế?
Hắn vừa mới nói được một nửa liền phát hiện Trương Dương đã chắn ngang trước mắt hắn, không những nắm lấy cánh tay hắn mà còn ôm lấy bờ vai của Ngạo Thiên mà lắc lắc, kéo hắn qua một chỗ khác.
- Anh bạn, thương lượng với anh một chút.
- Chuyện gì?
Nhìn thấy ánh mắt của Trương Dương, Ngạo Thiên đã cảm thấy chắc chắn chuyện mà người đàn ông này đề nghị chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp cả.
- Cô gái này anh không thể bắt đi được.
Trương Dương liếc mắt ngắm ngắm Đường Thất Thất bên cạnh, thấp giọng mà nói.
- Cái gì mà không thể bắt đi được? Tôi đây đã theo sát tổ chức Bát Hắc đào nhiều năm nay, chính là chờ một ngày như thế này mà.
- Cho nên tôi mới muốn thương lượng với anh mà. Anh nói xem, anh muốn bao nhiêu tiền?
Trương Dương tỏ vẻ mình là người giàu có, như thể hắn có cả đống tiền vậy.
- Tôi nhổ vào. Anh coi tôi là cái loại gì?
Nếu không phải hiện tại là Ngạo Thiên rơi vào trạng thái kiệt sức thì chắc là hắn sẽ trực tiếp nện cho Trương Dương một đòn chí mạng luôn đây.
- Vậy anh muốn cái gì? Tặng cho anh hai đại mỹ nữ có được không?
- Tôi muốn…
Ngạo Thiên nhìn kỹ Trương Dương, trầm giọng nói.
- Tôi không… Tôi nói anh muốn mang cô ta đi để làm gì? Không phải là anh nhắm trúng cô ta thực đấy chứ?
- Ừ!
Trương Dương trịnh trọng mà gật gật đầu xác nhận.
- Phì. Cho dù có thực là như vậy đi nữa thì hôm nay tôi cũng không có cách nào buông tha cho cô ta đi được. Hôm nay dù thế nào cô ta cũng phải đi theo tôi.
Ngạo Thiên vẻ mặt không nói thêm gì, hắn chẳng phải là thằng ngốc, đương nhiên hắn chẳng thể nào tin tưởng được cái lý do là Trương Dương này mới chỉ liếc mắt nhìn người ta một cái đã say mê như điếu đổ cho được, huống hồ cái người mà hắn say mê lại là Đường Thất Thất, chính là người được phái tới để lấy mạng của Trương Dương. Chẳng lẽ là Trương Dương thẹn quá hóa giận, muốn dùng tư hình để trừng phạt cô ta?
Trương Dương thở dài, phẩy phẩy tay rồi nhìn Ngạo Thiên nói.
- Thì thế mới cần phải thương lượng chứ?!
- Nói nhảm. Nếu đổi lại là anh, anh có hiểu được thế nào là thương lượng hay không hả?
Ngạo Thiên tức muốn hộc máu.
Trương Dương liếm liếm đầu lưỡi.
- Vậy… Nếu tôi cố tình không cho anh mang cô ta đi thì anh tính sẽ làm gì nào?
- Anh…
Ngạo Thiên chán nản một hồi.
- Tiểu tử cậu. Nói rõ ràng lại cho tôi, rốt cuộc anh muốn mang cô ta đi làm gì?
- Mang cô ta đi làm gì ư?
Trương Dương suy nghĩ một hồi, không trả lời mà hỏi ngược lại hắn.
- Thế anh muốn mang cô ta đi để làm gì? Đưa cô ta ra trước công lý hả?
- Nói nhảm!
Ngạo Thiên tức giận mà trừng mắt liếc nhìn Trương Dương một cái.
- Mấy cái chuyện như thế thì chỉ cần cảnh sát thực hiện là được rồi, đâu cần chúng tôi phải động tay động chân vào?
- Chết tiệt, tôi đây thừa biết cái anh muốn giam cô ta vào biệt giam rồi sử dụng tư hình để rồi tra hỏi hang ổ sào huyệt của cô ta đúng không? Các anh thực là quá độc ác, người ta dẫu gì cũng là một đại mỹ nữ yểu điệu thế kia, lại rơi vào trong tay đám người các anh như lang như sói thì chẳng lẽ các anh cả một đám như thế mà không có một người nào… giở trò dâm loạn, dùng thủ đoạn với cô ta? Nói không chừng còn hãm hiếp cô ta ấy chứ…
- Này này này, im ngay, anh nói chuyện nhỏ tiếng một chút có được không. Không thấy chị gái của cô ta đang đứng ở đây hay sao?
Ngạo Thiên ngay lập tức kéo Trương Dương ra phía xa một chút, nói thầm.
- Cái gì mà sử dụng tư hình cơ chứ, cái gì mà đem nhốt cô ta vào biệt giam hay hãm hiếp gì gì chứ? Anh nói cứ như phường chợ, xã hội đen ấy. Chúng tôi chỉ là sẽ sử dụng một chút thủ thuật để moi ra từ miệng cô ta một vài thông tin cần thiết mà thôi, sau đó sẽ đem toàn bộ Bát Hắc đào của cô ta ra ánh sáng. Điều này không phải đối với anh mà nói cũng là có lợi hay sao?
Trương Dương táp táp lưỡi, thầm nghĩ, đối với các anh là mới có lợi, còn đối với tôi thì nhất định chính là cùng đường. Người này nếu như bị các anh mang đi thì cái nhiệm vụ cấp M kia của tôi sẽ kiếm ai để hoàn thành được đây?
Trương Dương ngắm Ngạo Thiên một cái, cười tủm tỉm hỏi lại.
- Cho nên mục đích mà anh muốn mang cô ta đi chính là muốn moi từ miệng cô ta một ít tư liệu về Bát Hắc đào đúng không?
Ngạo Thiên nguýt hắn một cái, câu này không phải là vô nghĩa sao, chẳng lẽ hắn còn mang cô ta về nuôi rồi sau đó lại tắm rửa sạch sẽ cho cô, rồi sau đó nữa là đưa cô ta về với ông bà???
- Nói thừa. Anh thử nói xem thế nào?!
- Được rồi, việc này tôi cũng có thể làm được. Không phải là anh muốn lấy thông tin về tổ chức Bát Hắc đào hay sao, tôi sẽ lấy giúp anh.
Ngạo Thiên nghe Trương Dương nói vậy, hai tay đập đập vào bả vai Trương Dương, hắn không nói gì mà chỉ lắc đầu, sau đó vẻ mặt có phần đen lại nhìn chằm chằm Trương Dương, cười châm biếm mà nói.
- Chuyện nực cười. Bộ phận chuyên môn của chúng tôi còn không dám cam đoan trăm phần trăm là có thể moi được thông tin gì từ miệng cô ta. Anh… Anh không phải có phần mạnh miệng quá hay sao? Anh cảm thấy chuyện tra tấn, bức cung đối với một sát thủ chuyên nghiệp có ích gì hay sao?