[Dịch]Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 110 : Lão nương sẽ kêu to đấy!




Mới đi tới cửa, liền ngửi được một làn gió thơm mũi mà đến, sau đó bờ vai của hắn bị người ta vỗ vỗ từ phía sau lưng.

- A, Trương Dương, lại đụng phải em, mua cái gì đó?

Dương Tĩnh không biết từ cái góc nào chui ra, đương nhiên nếu đúng vậy, hẳn là từ một quầy thu ngân khác đi tới. Lông mi thật dài của nàng che đậy mắt đẹp liếc mắt nhìn đồ vật trong rổ một cái, sau đó vươn tay che cái miệng nhỏ nhắn, bật cười.

- Ya, em trai Trương Dương à, cậu cũng không nhỏ nữa nhỉ?

Trương Dương nhìn nhìn hộp áo mưa đặt trong giỏ, hận không thể tìm cái hầm ngầm chui đi vào.

- Ấy, đừng ngại chứ!

Dương Tĩnh nghiêm trang chững chạc mà nói rằng,

- Trong mắt bác sỹ như bọn chị, thực quá bình thường, mọi việc đều có lần đầu tiên mà, nhưng cậu chọn loại này hiển nhiên là loại dày, không thích hợp với cậu, đi đổi một loại khác đi.

Trương Dương suýt hộc máu, bạo gan hỏi ngược lại:

- Chị Tĩnh, làm sao chị biết ?

- Làm sao biết?

Dương Tĩnh chần chờ một chút, giơ giơ lên thẻ nhân viên trên người, đáp.

- Bởi vì, chị là bác sỹ mà!

Bác sỹ? Chị không phải khoa phóng xạ sao? Sao lại nghiên cứu cái này? Kết quả, cũng không biết là phạm sai lầm gì, Trương Dương thật sự làm theo nàng đề nghị, một lần nữa đổi một loại khác.

Buổi chiều, 6h, các đại đài truyền hình truyền đi một hình ảnh kích động nhân tâm, giáo sư Thượng Quan Hoành trên màn ảnh chính thức tuyên bố Nam Tinh số 1 lần đầu nghiệm chứng lâm sàng lấy được thành công lớn. 30ml bị rót vào chuột bạch thí nghiệm mang các loại hình tế báo ung thư hay gặp, sau khi tiếp nhận tiêm vào 0. 5 ml kháng Nam Tinh số 1, trải qua 8 giờ, thí nghiệm đều rõ ràng, mà còn tạm thời chưa phát hiện bất cứ tác dụng phụ nào.

Sau đó chủ tịch UICC, tiến sĩ Hi Nhĩ cùng bí thư thị ủy Thành phố Mai Ninh - Triệu Khánh phân biệt phát biểu diễn thuyết, tỏ vẻ tán thành cùng chúc mừng đối với thành tựu tiểu tổ công trình Long Duệ có được.

Sau đó chính là một cuộc phỏng vấn, trong đó khiến người ta chú ý nhất không thể nghi ngờ là người vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng còn phải giả bộ tươi cười – Kiều Hi Nhi, bởi vì nàng bị liệt trong danh sách 4 thành viên trung tâm của công trình Long Duệ, hơn nữa trẻ tuổi nhất, lại xinh đẹp tột đỉnh.

Cho nên các bà mai lại một lần nữa mà đem thân thế của Kiều Hi Nhi ra, ngay cả tiểu học nhặt được một khối đá quý còn đưa cho bạn ngồi cùng bàn đều bị đào đi ra, cũng để khích lệ.

Trương Dương nhìn nét tươi cười sáng lạn của nàng, lòng còn sợ hãi mà nhìn nhìn Cao Kỳ bên cạnh, run giọng nói rằng:

- Xem ra buổi tối hôm nay không về biệt thự là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt. . . Không được, tôi phải hỏi một chút công ty bảo hiểm, mua báo hiểm những người ở trong biệt thự của chúng ta cần bao nhiêu tiền. . . Đúng đúng, còn có chuyện cô cần nhắc nhở tôi, chúng ta vẫn nên mua chiếc xe đi, về sau xe của chị Kiều bớt ngồi thì tuyệt vời hơn!

Nhắc nhở một y tá hỗ trợ chăm sóc cho Hà Đĩnh xong, Trương Dương và Cao Kỳ đi ra bên ngoài kiếm vài thứ ăn, sau đó lại mua chút thức ăn lỏng cho Hà Đĩnh.

Nhìn Hà Đĩnh lại bắt đầu ngủ thật say, đi qua lại một hồi, liền đến chín giờ tối.

Gọi điện thoại cho Kiều Hi Nhi, Trương Dương quả nhiên đầu tiên là bị mắng xối xả, mắng xong, Kiều Hi Nhi liền hỏi hắn ở đâu, nghe ra đại khái là chuẩn bị vác đao chém Trương Dương.

Trương Dương nghĩ nghĩ, liền thành thật nói với nàng, buổi tối đến bệnh viện, không quay về, bảo cô ta đi ăn.

Kiều Hi Nhi hừ vài tiếng sau đó cúp điện thoại, nhưng qua một lát lại gửi tin ngắn cho hắn:

- Tự mình chú ý một chút, bị chém không có cách nào cứu cậu!

Tiếp sau lại gọi điện thoại cho Hứa Đan Lộ, mấy ngày nay nàng vẫn luôn chăm sóc cha của nàng cũng mệt muốn chết rồi, cho nên nhận được điện thoại của Trương Dương là lúc đang ở nhà ngủ ngon, biết Trương Dương không quay về, không nói gì nhiều, chỉ là bảo hắn tự lo cho bản thân, nhưng vẫn không quên trêu chọc Trương Dương một chút:

- Dương tử, mấy ngày nữa người ta lại bị đấy, cơ hội khó được nha!

Nữ nhân này… Trương Dương cúp điện thoại, trong lòng đều có chút ngứa ngáy.

Cao Kỳ nhìn hắn một cái, bĩu môi, bước trên giày cao gót, đem hai đùi đẹp thon dài tuyết trắng cuộn tròn đến trong phòng bệnh, ngồi chỗ trên giường, mở miệng hỏi:

- Xin phép hai vị thê tử đại nhân à?

Cao Kỳ mặc váy ngắn màu đen, cho nên chân co rụt lại đến trên giường, váy cũng thực tự nhiên mà cuốn về sau này, váy ngắn ngủn chỗ nào che được phong cảnh bên trong, Trương Dương lập tức liền đã thấy quần lót nàng màu hồng nhạt phía cuối chân dài tuyết trắng mặt sau váy.

-Nhìn cái gì vậy?

Cao Kỳ vội vươn tay che váy.

-Cũng không phải chưa thấy qua.

Trương Dương nhìn nhìn Hà Đĩnh đối diện lẳng lặng nằm, thở dài, như thế này mình và Cao Kỳ đến cái thời điểm kia, vạn nhất Hà đại thúc đột nhiên tỉnh lại thì . . .

Hắn đột nhiên cảm thấy khó xử.

Hai người lại xem hai tập phim truyền hình, thời gian lập tức cũng gần đến mười hai giờ, lúc này Cao Kỳ liền ngáp một cái, nói mệt nhọc, muốn ngủ.

Sau đó liền trực tiếp không đứng đắn mà ngả nằm ở trên giường, một người chiếm ba phần tư vị trí.

Trương Dương nhìn nhìn giường nhỏ kia miễn cưỡng chỉ có một mét hai, trợn tròn mắt, chẳng lẽ trực tiếp nhào vào trên người nàng mà ngủ?

Nhưng Trương Dương cũng không quản , nói thật, mấy ngày nay hắn cũng đã thấm mệt, hơn nữa tối hôm qua còn không sao ngủ được, hiện tại đích xác mệt rã rời .

Cho nên hắn cũng cởi áo khoác, sau đó trực tiếp lên giường, từ phía sau lưng nắm cả thắt lưng Cao Kỳ, cả người giống như con mèo chồm lên con chuột, hai tay ôm ngực, dưới người dán cái mông nàng.

Cao Kỳ dùng khửu tay huých Trương Dương vài cái, phát hiện đuổi Trương Dương không chạy, lại mặc kệ:

- Tôi mệt, đêm nay không được bắt nạt tôi!

- Ờ . . . Vậy còn bảo anh mua áo mưa làm gì?

- Đùa anh thôi.

Cao Kỳ nói thầm.

Trương Dương vừa nghe, vung tay lên, trực tiếp cởi áo khoác nàng, sau đó thuận tay kéo chăn qua, che hai người, tiếp theo vươn tay liền lột đi quần áo trong của nàng.

- Tiểu tử thối . . . Còn sớm mà.

Cao Kỳ mặc kệ, tránh ở trong chăn nhẹ giọng nói.

- Mười hai giờ y tá sẽ đến kiểm tra phòng đó.

Quả nhiên, lời nói của Cao Kỳ còn chưa nói xong bao lâu, cửa phòng đã bị gõ:

- Kiểm tra phòng!

Cao Kỳ liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, vươn ra ngón trỏ làm thế tay chớ có lên tiếng, sau đó cố ý kéo cái mành lại đây, ngăn trở giường y tá, thấp giọng nhắc nhở Trương Dương, nói rằng:

- Như thế này anh không thể lên tiếng, biết không? Bệnh viện không được cho quá nhiều người vào.

Nói xong, nàng lớn tiếng trả lời, khoác lại áo, chỉnh váy đi ra mở cửa.

Hộ sĩ cũng không hoài nghi cái gì, chỉ là đo huyết áp theo lẽ thường, nhìn nhìn Hà Đĩnh truyền dịch có vấn đề gì không, sau đó nói vài câu không mặn không nhạt những công việc chú ý, sau đó chuẩn bị đi, trước khi đi, ánh mắt lại hướng về phía sau rèm, nhìn vài lần, chung quy không nói gì, bưng bản kiểm tra phòng đi ra ngoài.

- Như vậy có thể an tâm ngủ một hồi.

Cẩn thận đóng kỹ cửa phòng, cao kỳ duỗi lưng, ngáp, vén mành lên, chậm rãi đi trở về đến bên giường.

Nàng vừa lên giường, Trương Dương liền cởi áo khoác của nàng, Cao Kỳ hung hăng nguýt hắn một cái, nhưng vẫn thực ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh Trương Dương, qua một lát, thấp giọng nói:

- Váy của em đừng có làm hỏng . . .

Nói xong chính mình ngược lại động thủ trước, nhẹ nhàng vươn tay tìm được chỗ bộ vị bắt đầu chậm rãi bành trướng của Trương Dương, vui cười một tiếng nói:

- Nhanh như vậy đã không chịu được sao?

Trương Dương vừa nghe, lập tức lột sạch đồ của mình, còn lột đồ của Cao Kỳ đến chỉ còn lại có một cái váy ngắn màu đen, khi cởi nội y hồng nhạt dưới váy, tay tìm tòi đến mảnh đất thần bí của nàng kia, phát hiện sớm đã ướt nhầy . . .

Trương Dương một trận kích động, vừa mới chuẩn bị lấy áo mưa, Cao Kỳ vươn tay nhéo hắn, dụ dỗ mà liếc hắn một cái:

- Đồ ngốc, trực tiếp vào đi, lão nương nhiều lắm thì uống một viên thôi!

Trương Dương sửng sốt, mất trắng mấy chục đồng tiền, nhưng dưới người liền trực tiếp vọt vào, đột nhiên bị một cảm giác ấm áp bao vây, nha đầu kia đang bóp chặt cậu nhỏ của Trương Dương.

Cao Kỳ rên khẽ một tiếng, nói nhỏ nói:

- Nhẹ một chút . . . Để lão nương kêu to thì đừng oán ta.

Hừ! Các nàng này, Trương Dương hết chỗ nói rồi, quyết định mạnh mẽ trừng phạt nàng. . . Thích kêu thì kêu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.