Trát Mộc Hợp sợ tướng địch xông lên trước làm tổn thương Niêm Hãn, y vội vàng mang theo khinh kỵ cận vệ ép lên.
Tiền Bất Ly cũng không di chuyển, hắn không muốn chọc giận Trát Mộc Hợp. Hiện tại điều quan trong nhất là bảo tồn thực lực, sau đó mượn cơ hội thu thập Hạ Quýnh Danh ở cửa ải Liên Thành, nội ứng đáng sợ hơn rất nhiều so với kẻ thù bên ngoài, Tiền Bất Ly, một người thông hiểu lịch sử, nên biết rõ điểm này.
"Chuẩn bị!" phía trước xe bắn đá, một sĩ binh giơ cây lệnh kỳ màu đỏ lên cao, Đỗ Binh vội vàng mang theo kỵ binh xuất ra một con đường, sợ xe bắn đá tạo thành ngộ thương cho chính người của mình.
"Thả!" Người lính kia hạ cây lệnh kỳ xuống. Kỳ thật vốn là Cơ Chu quốc chỉ dùng tiếng kèn lệnh để chỉ huy xe bắn đá, nhưng Tiền Bất Ly sửa lại quy định này. Hai từ khẩu lệnh 'Chuẩn bị' này tự nhiên cũng là do Tiền Bất Ly dạy bảo.
Một bóng đen bay lên trời, dần dần tản ra ở giữa không trung, cuối cùng bao phủ một phạm vi vài chục trượng, sau đó trực tiếp nện xuống dưới. Không có đá tiêu chuẩn thế nhưng không thể làm khó được Tiền Bất Ly. Hắn mệnh lệnh binh sĩ làm sâu thêm rãnh đá của xe bắn đá, bên trong tất cả đều là đá cuội lớn nhỏ. Đồ chơi này có lực sát thương hoàn toàn không bằng khối đá nghiêm chỉnh, nhưng hiệu quả uy hiếp thì một khối đá tuyệt đối không thể so sánh được.
Ở bên trong đội ngũ khinh kỵ cận vệ một mảng người hô ngựa hý, mấy trăm viên đá cuội tạo thành phạm vi bao phủ tản mát quá lớn, chỉ trong nháy mắt, có hơn ba mươi kỵ binh cận vệ bị nện tới mức đầu rơi máu chảy, cũng không thiếu chiến mã bị đau chấn kinh, chạy như điên bốn phía, quấy nhiễu khiến đội ngũ kỵ binh cận vệ vô cùng hỗn loạn. Thế nhưng hiệu quả làm giảm quân số lại quá kém, ngoại trừ bốn kỵ binh bị nện tới mức bất tỉnh, nằm nằm ngay đơ ở trên mặt tuyết, đại bộ phận thương binh đang hết sức ước thúc chiến mã đang kinh hoảng.
Bọn chúng rõ ràng còn mang theo xe bắn đá? Trát Mộc Hợp vung tay lên, Sát Cáp Nhĩ giục ngựa chạy nhanh tới, thân hình gã cúi xuống một bên ngựa, giơ tay nhấc Niêm Hãn từ trên mặt đất, sau đó quay ngựa lui về phía sau. Sát Cáp Nhĩ vừa chạy còn vừa quay đầu lại quan sát Tiền Bất Ly. Hiển nhiên, cái chết không rõ ràng của Tam Khôi đối với gã chính là nỗi kinh hãi vô cùng to lớn.
"Chuẩn bị!" Người lính kia lần nữa giơ cây lệnh kỳ màu đỏ lên: "Thả!"
Lại một bóng đen hình tròn bay lên trời, đám quân khinh kỵ cận vệ yên lặng nhìn cơn mưa đá cuội bay đến không trung ngay trên đầu bọn chúng, không ai lộn xộn, không có mệnh lệnh của Đại Hãn, đừng nói là đá cuội từ trên trời nện xuống, coi như là quả cầu lửa nện xuống, bọn chúng cũng sẽ không lui về phía sau nửa bước! Loại quân kỷ nghiêm khắc này chính là nguyên nhân khiến cho khinh kỵ cận vệ trở thành kỵ binh tinh nhuệ nhất trên thảo nguyên.
Trát Mộc Hợp ôm hận quét mắt nhìn đội kỵ binh quân Nam đã tháo trường cung xuống, trận địa sẵn sàng đón quân địch: "Lui lại!" Trong lòng của y rất rõ ràng, Tam Khôi chết có ảnh hưởng bao nhiêu đối với các binh sĩ tạm thời không nói đến, cho dù là các tướng lĩnh dưới trướng y vào giờ phút này cũng không còn tâm trạng tái chiến. sau khi Sát Cáp Nhĩ trở lại trận quân mình, trên mặt gã lộ ra thần sắc như trút được gánh nặng, đã nói rõ ràng điểm này!
Bóng đen thứ ba bay lên trời, thế nhưng giờ phút này kỵ binh cận vệ của Trát Mộc Hợp đã chạy ra ngoài phạm vi công kích của xe bắn đá. Từng khối đá cuội một nên xuống trên mặt tuyết, nện khiến cho tuyết bay loạn bốn phía, âm thanh thình thịch lên tục kêu vang.
Tiền Bất Ly cuối cùng nhẹ nhàng thở ra trong lòng, hắn mỉm cười nhìn phương hướng đào tẩu của Trát Mộc Hợp, im lặng không nói. Mặc dù chỉ tạm thời bức lui Trát Mộc Hợp, nhưng nỏ mạnh hết đà, khó có thể làm nên chuyện, đã liên tiếp đánh bại ba trận, kỵ binh cận vệ còn có thể tổ chức thế công sao? !
Đáng tiếc dáng tươi cười của Tiền Bất Ly tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Ngay khi hắn đang cười vui vẻ nhất, hắn lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện, một kiện hắn không cách nào giải quyết, sắc mặt Tiền Bất Ly thay đổi.
Đỗ Binh thúc ngựa chạy tới, vừa muốn mở miệng chúc mừng Tiền Bất Ly, hắn phát hiện sắc mặt Tiền Bất Ly dị thường khó coi, Đỗ Binh không khỏi ngẩn ngơ. Thống lĩnh đại nhân đây là thế nào? Không phải chúng ta thắng sao?
Tiền Bất Ly cũng không để ý tới Đỗ Binh, hắn bỗng nhiên thúc ngựa, ra roi thúc ngựa phóng thẳng về phía trung quân. Đỗ Binh thoáng sửng sốt, vội vàng thúc ngựa đi theo sau lưng Tiền Bất Ly.
"Bất Ly!" Cơ Thắng Tình nghe nói tin tức hậu đội chiến thắng, vui mừng rạo rực thò đầu ra ngoài từ trong cửa sổ xe, chào hỏi Tiền Bất Ly. Ai ngờ Tiền Bất Ly vậy mà lại không thèm liếc nhìn nàng, giục ngựa vượt qua xe ngựa của nàng, chiến mã dừng lại, Tiền Bất Ly nhún người nhảy lên, nhảy lên xe ngựa Giả Thiên Tường. Thế nhưng loại động tác kỹ thuật này cũng không phải tới bây giờ Tiền Bất Ly đã có thể nắm giữ được, thân hình của hắn lệch ra một chút, suýt nữa rơi xuống dưới xe ngựa, may mắn vệ binh của Giả Thiên Tường tay mắt lanh lẹ, níu Tiền Bất Ly lại.
Tiền Bất Ly thoáng nhấc màn xe lên, đi vào bên trong, bên trong Giả Thiên Tường đang núp ở một góc xe ngựa, ngẩn người xuất thần, lão nhìn thấy Tiền Bất Ly không mời mà đến, đột ngột xông tới, không khỏi sững sờ, chợt thấy rõ sắc mặt Tiền Bất Ly tái nhợt, Giả Thiên Tường cười gượng gạo hỏi: "Ngài cũng nghĩ đến?"
Tiền Bất Ly cũng sững sờ, lập tức trên mặt của hắn lộ ra vẻ tức giận, thấp giọng rít gào nói: "Ngài sớm nghĩ đến? ! Vậy vì sao ngài không còn sớm nói cho ta biết! !"
"Nguyện vọng lớn nhất cả đời ta cũng giống như nguyện vọng của bệ hạ, đó chính là để cho quốc dân Cơ Chu quốc sẽ không chịu họa thảo nguyên xâm nhập, cho nên ta vẫn luôn từng bước một tìm hiểu rõ bọn chúng" Giả Thiên Tường chậm rãi lắc đầu: "Ta hiểu rõ ràng lực chiến đấu của bọn chúng, nếu như chúng ta hơi có sai lầm, chúng ta rất có thể phải vĩnh viễn ở lại trên mảnh đất tuyết này, hơn nữa. . . . phía trước còn có lão bằng hữu của ta đang chờ chúng ta! Ngươi có thể mang theo chúng ta bình an ly khai nơi đây đã rất không dễ dàng, ta sao có thể lại để cho chuyện khác làm cho ngươi phân tâm? !"
"Cái này. . . điều này làm sao có thể xem như chuyện khác?" Tiền Bất Ly thở dài một tiếng, đặt mông ngồi xuống.
"Các ngươi đang nói cái gì?" Cơ Thắng Tình nhấc màn xe lên, kinh ngạc nhìn Tiền Bất Ly cùng Giả Thiên Tường, Cơ Thắng Tình đã nghe được đối thoại của bọn họ, lại không hiểu bọn hắn đến cùng đang nói về chuyện gì.
"Điện hạ, chúng ta đang nói. . . ." Giả Thiên Tường do dự một chút, vẫn quyết định nói thật: "Chúng ta đang nói tới Tuyết Nguyên thành, Trát Mộc Hợp bị tổn thất nặng ở trong tay chúng ta ở nơi này, nếu như hắn lui lại, rất có thể chạy tới Tuyết Nguyên thành, quân sĩ lưu thủ Tuyết Nguyên thành cộng thêm đội canh gác vẫn chưa tới hai trăm người, dân trong thành Tuyết Nguyên thành. . . . sẽ bị tàn sát hàng loạt!"
"Trời. . . Bất Ly, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp!" Cơ Thắng Tình bổ nhào tới níu cánh tay Tiền Bất Ly, dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Tiền Bất Ly.
Tiền Bất Ly cúi đầu nhìn tấm thảm, trầm mặc không nói, con người đều có cảm tình, tuy cá tính Tiền Bất Ly phù hợp với câu: cầm quân không nói tình nghĩa, nhưng hắn ly khai thế giới của mình, đến nơi này, tâm linh không khỏi hư không cô đơn lạnh lẽo. Sau đại thắng cuồng hoan (*chè chén say sưa) trong đêm, vẻ chất phác cùng nhiệt tình của bình dân trong Tuyết Nguyên thành đả động tâm hồn cô độc của Tiền Bất Ly một cách sâu sắc, thiếu nữ xấu hổ tặng hoa; hài đồng hoan hô nhảy về phía trước; hán tử dùng ánh mắt sùng bái cố chấp nhìn mình; lão nhân tập tễnh cố gắng đi ra khỏi nhà, đứng thẳng trong gió rét chỉ vì muốn nhìn Tiền Bất Ly hắn; hôm nay, hắn có thể bỏ qua bọn họ thấy chết mà không cứu được sao? Tiền Bất Ly đau xót trong lòng.