Han công công thấy bệ hạ đã vào phòng thì xoay người đi đến chỗ cây cột, dựa vào nó rồi ôm phất trần lim dim. Đã nửa đêm nên cả hành cung im phăng phắc, chỉ nghe có tiếng lá xào xạc xen lẫn tiếng bước chân theo nhịp khe khẽ của đám thị vệ đi tuần tra. Khói mù bốc lên xua tan cái lạnh của đêm khuya.Bỗng…Phía hàng lang khúc khuỷu có bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện không rõ là đi hay bay… Han công công trợn ngược mắt, không phải có ma đấy chứ? Chỗ này tuy là hành cung nhưng cũng ít khi có người đến, đã thế số thị vệ lại ít ỏi đến đáng thương, nếu có ma thì cũng chẳng lạ gì, nhưng tại sao lại cho ông đụng phải? Nhìn Han công công trông có vẻ lão luyện thế thôi chứ gan thì bé như con chuột nhắt, chỉ cần hù một cái là mồ hôi mẹ mồ hôi con tua túa như cuộc thi chạy nước rút với quy mô khắp cơ thể chứ đừng nói gặp trường hợp sát phong cảnh thế này!Rồi……..Bóng trắng ấy chợt dừng lại và chầm chậm quay đầu nhìn về phía vị thái giám vẫn đang chìm đắm trong sự tự vấn của bản thân. Ánh trăng nhợt nhạt nửa mờ nửa tỏ, mái tóc đen dài xõa ra che gần hết khuôn mặt, cả người mặc bộ đồ trắng toát, ống tay áo rủ xuống đung đưa theo làn gió, trống rỗng! Han công công há hốc mồm nhìn “con ma’’ đang rẽ khói lao tới…….“Đừng……đừng…..có……mà…..mà…….tới đây…….!’’Ông hét lên rồi quay đầu bỏ chạy, ngày mới vào cung chỉ vì cái tật sợ ma nên ông ba lần bốn lượt bị đánh rớt trong mỗi cuộc thi lên chức, may mà tiên đế thấy ông hiền lành tận tụy mới cất nhắc cho ở bên người, một bước lên mây! Nhưng đã nhiều năm đến giờ cái tật này của ông vẫn không trị được, ấy thế mà biết bao lần đêm đến mỗi khi bị sai đi đâu là ông kêu cha gọi mẹ ôm chân rồng khóc lóc đòi có người đi theo, không thì hoàng đế gia phải đi trước còn ông dính sát phía sau như keo dính ruồi. Có lần bị vấp, bình nước tỏi hay thủ sẵn trong ngực để tránh ma cũng bị văng ra tạt hết vào mặt rồng, bữa ấy ông được ăn “đu đủ’’ phè phỡn!Trở lại với thực tế, vị công công già nhắm mắt lao về phía trước, còn có cảm giác phía sau có tiếng rầm rì thủ thỉ, có tiếng vật nặng kéo lê trên đất, còn cả tiếng khóc rên:….chờ…..chờ……tôi..với…Giọng nói ai oán âm âm như vọng lên từ lòng đất! Càng hoảng lại càng tưởng tượng ra những thứ đáng sợ.Han công công cắm đầu cắm cổ chạy, quáng quàng rẽ trái lại ngoặt phải, cuối cùng đâm vào ngõ cụt, thấy “con ma’’ rốt cuộc cũng đuổi đến nơi, còn thở hồng hộc chao đảo bước tới khiến ông run rẩy không dám nhìn thẳng, tay nắm chặt cây phất trần cắn răng vụt đến…Trăng vẫn tỏ, gió vẫn thổi nhưng không gian im ắng đến kỳ lạ, một lúc sau mới có tiếng nói vang lên:“Han công công, cây phất trần của ông đao không phải đao, kiếm chẳng phải kiếm mà bổ ngang bổ dọc lung tung vậy?’’Giọng nói thánh thót, thanh âm rõ ràng! Han công công hé mắt ra nhìn, và:( ° △ °|||)Sau đó là: (╥﹏╥)“JESSICA, NỬA ĐÊM NỬA HÔM NGƯƠI CHẠY LUNG TUNG ĐI ĐÂU THẾ HẢ? AI CHO PHÉP NGƯƠI MẶC ÁO TRẮNG VÀO TRỜI TỐI?’’Han công công quát xong thở gấp liên tục, chân nhũn ra, ông thấy tuổi thọ của mình như đã bị tụt mất vài năm!“Nô tỳ chỉ muốn hỏi đường thôi, hơn nữa cung quy cũng không cấm mặc đồ trắng vào đêm khuya mà!’’Jessica vô tội nói, lúc rời khỏi phòng chủ tử nàng muốn đến chỗ rừng cây lê nhưng không nhớ đường, chỉ nhớ mang máng phải đi qua bảy chỗ ngoặt chín chỗ rẽ gì đó, sau lại nhìn thấy Han công công, muốn lại gần hỏi nhưng chưa kịp thì ông ấy đã hét lên cắm đầu chạy như bị ma đuổi, chỉ khổ cho nàng không dám dùng khinh công sợ bị lộ, chỉ đành chạy bộ phía sau, vốn lúc tối ăn chẳng được bao nhiêu, giờ hết cả cơm lẫn canh.Nghe Jessica trả lời khiến Han công công tức bể phổi, ai đời đi hỏi đường mà mặt lạnh te lại không lên tiếng? Nghĩ đến khi nãy mình vừa chạy vừa kêu gào thật là quá mất mặt, thử hỏi ngày mai sao dám gặp người khác nữa chứ, quan trọng là bệ hạ thế nào cũng biết rồi cười nhạo ông, đem chuyện của ông kể cho Kim quân nghe và rồi cả hành cung này biết, xa hơn nữa là hoàng cung ở kinh thành cũng biết, như vậy sao ông dám đặt chân đi tám chuyện của người khác nữa, đến lúc về hưu thì đây mãi là vết nhơ trong cả sự nghiệp của ông… Càng nghĩ Han công công càng tức đến nghẹn, đưa tay lên đấm ngực thùm thụp, Jessica nhìn hành động của ông thì lẳng lặng rời đi, vừa đi vừa nghĩ: Làm thái giám thân cận của hoàng thượng áp lực quá lớn khiến máu bị ứ đọng ở tâm mạch, gây ra hiện tượng nghẽn máu ở tim nên Han công công mới phải làm vậy để nhẹ người, ừ, vẫn là làm tỳ nữ kiêm thị vệ cho Kim quân vẫn tốt hơn, tránh bị đột quỵ!Lúc này ở trong thần điện, Jaejoong thảnh thơi hưởng thụ sự phục vụ của bậc chí tôn, nửa nằm nửa ngồi trên giường êm, mắt phượng khép hờ, chân duỗi ra để người phía dưới tiện xoa bóp. Giờ cậu đã mang thai ở giữa tháng thứ ba mà bụng đã tròn vo như thổi, mỗi lần thái y bắt mạch đều nói thai nhi phát triển tốt không có gì đáng lo ngại, song có điều chân lại bị phù lên, tối đến lại hay bị chuột rút như đã mang thai bảy, tám tháng. Mỗi lần như thế Jaejoong lại lôi Yunho đến phục dịch, dẫu sao trong quá trình sản xuất cũng có công của hắn, làm gì có chuyện xong việc rồi phủi mông chạy lấy người để mình cậu lo liệu như thế được, ít ra phải bóc lột sức lao động của hắn sao cho tương xứng với những gì cậu phải chịu, có như vậy mới thỏa mãn. Nhưng……sao lại có cảm giác có thứ gì đang dịch chuyển với tốc độ chậm dần đều lên phía đùi trên của mình? Jaejoong nhổm người dậy nhìn xuống.Yunho: ≧◔◡◔≦Jaejoong: ►_◄Cả căn phòng chỉ được thắp một cây nến, thứ ánh sáng mờ ảo nữa mờ nửa tỏ chiếu lên gương mặt anh tuấn như tạc, Yunho xí xớn sắp lại gần Jaejoong, cọ cọ lên người cậu làm nũng:“Jae ~ Không ngủ được thì chúng ta làm chuyện có ý nghĩa đi!’’ Nói xong hắn còn đưa tay ra xoa xoa bụng của cậu lẩm nhẩm:“Mới ba tháng, còn hơn sáu tháng nữa, quá lâu!’’Jaejoong dở khóc dở cười nói:“Mấy ngày hôm nay chưa đủ mệt hay sao? Mai còn phải đi đường nữa!’’“Chưa, chưa! Làm mệt đừ rồi ngủ luôn một thể!’’Dứt lời Yunho sấn tới, một tay cởi đồ cho cậu một tay kéo những thứ vướng víu trên người mình xuống, động tác nhanh nhẹn linh hoạt không chê vào đâu được, Jaejoong còn chưa kịp định thần đã cảm nhận được sự xâm nhập từ phía sau, cậu nín thở cảm nhận nó cho đến khi hoàn toàn ở bên trong. Yunho áp lồng ngực màu đồng của mình lên lưng cậu, ở phía dưới nhịp nhàng chuyển động, hơi thở nóng hổi phả bên tai khiến nhịp tim rối loạn, Jaejoong vặn vẹo thân mình Yunho càng áp tới, chiếc rèm lay động theo từng nhịp, xen lẫn là những âm thanh đứt đoạn ướt át, tiếng dỗ dành trầm ấm dịu dàng ….. Yunho nhẹ nhàng rời khỏi, hắn xoay người Jaejoong để hai người đối diện với nhau, kéo hai chân cậu quấn vào hông mình rồi cúi người từ từ tiến vào, môi tìm môi trong niềm khoái cảm mãnh liệt, hắn có thể cảm nhận ở giữa là đứa con của hai người họ, đứa bé mà hắn mong chờ từ lâu, đã rất lâu!Hắn nhớ, nhớ rất rõ! Trước kia cậu với hắn cũng có một đứa con, là sự kết hợp giữa hai người đứng đầu tối cao của hai giới. Nhưng chính hắn là kẻ bóp chết sinh linh bé nhỏ khi nó chưa kịp chào đời. Quyền lực tối thượng không bảo vệ được những gì hắn muốn bảo vệ. Tình yêu của hắn kín đáo quá, hèn nhát quá! Khi ấy với hắn, thân phận thiên đế quan trọng hơn cả trách nhiệm một người cha, người chồng!