Lễ hội lần này không chỉ là cơ hội thể hiện trước mặt hoàng thượng, đây còn là dịp để triều thần thoải mái giao du, hoàng tộc câu kéo quan hệ, mười năm người ta mới có một dịp quang minh chính đại gặp gỡ nhau, thăm dò nhau, ai nỡ ngăn cản. Đằng sau một sự kiện đều có mục đích chính trị cả, Han công công trải qua hai đời hoàng đế nên hiểu rõ hơn ai hết những mối nguy cơ tiềm ẩn sau mỗi cuộc vui, ông đem kinh nghiệm nói lại với hoàng thượng của mình, ai ngờ nhận lại lời nói không mặn không nhạt:“Trẫm tự biết!’’Han công công: 囧Được rồi, là ông quên mất hoàng thượng của mình là kẻ lọc lòi âm hiểm gian xảo, ngay lập tức ông nhích người lại gần hỏi han:“Hoàng thượng, lần lễ hội này người có tham gia săn bắn không ạ? Đã lâu rồi lão nô không thấy người cưỡi ngựa cầm cung!’’Nghe thế Yunho liền phất tay:“Trẫm già rồi, bon chen với bọn trẻ làm gì!’’Lần nữa Han công công: 囧Đùa sao, người mà già thì mấy lão kia thành tinh hết, ông muốn uốn lưỡi thuyết phục thêm lần nữa lại thấy hắn tự nhiên đứng dậy hướng dục trì đi đến, vừa bước vừa cởi từng lớp y phục, thấy thế Han công công nhanh chân chạy theo tay vừa nhặt đồ chân vừa phối hợp bước theo, chưa đến gần Yunho đã bị hắn đá ra ngoài, kêu lên:“Cút ngay, thân thể của trẫm là để ngươi ngắm nhìn miễn phí sao?’’Han công công thầm oán, ông nhìn hoàng thượng từ ngày còn nằm trong tã đến giờ, còn chỗ nào là chưa thấy qua, tự nhiên còn bày đặt thanh cao khí tiết, đúng là từ ngày có vợ trở nên trái tính trái nết. Bỗng giọng Yunho cao vút vọng ra lần nữa:“Đừng có ở đấy ăn vạ, ông ra ngoài cửa thành nghênh đón đám người ngoại quốc kia thay trẫm!’’Nghe vậy Han công nghệt mặt ra, theo phản xạ nói lại:“Hoàng thượng, việc này phải do đích thân người đi chứ ạ!’’“Trẫm cho phép tới tham gia đã là nể mặt lắm rồi, còn bắt đích thân ra đón tiếp, Han công công, dạo gần đây ông ăn no rửng mỡ không có việc làm phải không?’’Một lời của Yunho khiến Han công công giật mình ngồi bệt xuống vã mồ hôi, kinh nghiệm xương máu khi xưa vẫn còn đấy, ông không muốn lần nữa bị vạ lây. Chuyện là sau bao năm lên ngôi, hoàng thượng của ông chẳng bước vào hậu cung, trước nguy cơ hương khói Jung gia không có ai nối dõi, Han công công nghe lời Thái hậu, cho ít “vật lạ” vào chén rượu , thành công khiến ngài lâm hạnh phi tử sau bao năm lập hậu cung, ấy vậy mà khi “xong việc”, ánh mắt hắn lay láy sát ý, cả khuôn mặt u ám như liệt nam bị cướp trinh tiết, chỉ nói một chữ “cút” cũng đã khiến ông bị giáng chức, lay lắt nửa năm mới được gọi về, thoát chết trong gang tấc. Giờ càng nghĩ càng thấy sợ, Han công công lồm cồm bò dậy chạy thục mạng ra ngoài không một lần ngoái đầu lại.Lần này tới tham dự Lễ hội săn bắn có hai vị hoàng tử, một thái tử, không khí đón tiếp đáng ra phải thập phần long trọng, ai ngờ khi cả ba đoàn người tụ họp đến nơi, khách quý xuống xe tề tựu chỉnh trang quốc phục lại thấy một thái giám đứng lẻ loi một mình, tay còn cầm cây phất trần đung đưa trong gió, tất cả mọi người ai nấy nhìn nhau, cùng ( ° △ °|||), lại nhìn chòng chọc vào người đang đứng cô độc kia khiến Han công công cảm thấy lông tơ trên người dựng ngược hết lên, nhanh chân chạy tới tươi cười:“Thất lễ, thất lễ, để các vị chờ lâu, mời đi lối này!’’Ông vừa nói vừa đưa tay ra vẻ mời, đợi khi ai nấy đi rồi mới ôm tim nhắm mắt thở mạnh, quả thực khiến ông sợ chết mà.Đại diện cho Shinki quốc là thập hoàng tử Byung Hun, được sắp xếp ở gần ngay gần chỗ em gái mình, phía Joseon lại là Tam hoàng tử Ji Hwan, người nắm trong tay binh lực hùng hậu nhưng lại không có thực quyền triều chính, đặc biệt hơn cả là Thái tử Silla Park Yoochun, ai cũng biết hắn là người điềm đạm, cẩn trọng, vốn có ý nhường lại ngôi vị thái tử đi ở ẩn nhưng bị hoàng đế Silla cự tuyệt, khỏi phải nói đám huynh đệ của hắn tiếc hùi hụi như thế nào. Lần này cả ba vị vương giả vương thất đều cùng tới, ôi dào, thật là đông vui. Lúc Han công công báo lại với Yunho việc sắp xếp chỗ ở cho khách quý thì hắn đang ở bên cạnh đút từng thìa cháo cá cho Jaejoong, gật gù nói:“Tốt lắm!’’“Hoàng thượng, hay lần này lão nô cũng tham gia Lễ hội!’’Han công công cười tít mắt nói, lần này khác với những lần trước, người người tham gia, nhà nhà tham dự, lúc ấy ông theo chân núp ở phía sau, thi thoảng kiếm vài con mồi đã bị bắn, nhổ mũi tên đã bắn kia ra cắm của mình vào, kiếm trác chút đỉnh, như vậy cũng có thể tính là có thành quả rồi. Đối với tâm lý “tiểu nhân” này, Yunho phán câu:“Ông ở lại nhặt nhạnh là được rồi, bon chen vào chỗ đàn ông làm gì?’’Mặt Han công công xanh lè, hoàng thượng, ngài có cần thẳng thắn như vậy không, còn gì là tôn nghiêm của ông nữa?Sau khi ăn xong Jaejoong ngồi nghỉ ngơi một lúc lại được Yunho bón cho từng thìa thuốc, nghe đâu đây là loại thuốc dưỡng thai, vừa giúp thai nhi khỏe mạnh vừa bồi bổ cho cơ thể người mẹ, có lợi cho quá trình vượt cạn sau này. Đợi Jaejoong uống hết thìa thuốc cuối cùng Yunho định bế cậu về long sàng nghỉ ngơi thì bị ngăn lại:“Đệ muốn đi dạo một chút, cả ngày ở trong này người đệ sắp mốc meo cả rồi!’’“Không được, giờ ở bên ngoài rồng rắn hỗn tạp, ai biết sẽ có nguy hiểm gì. Ngoan, chịu khó hết ngày hôm nay, mai ta đưa đệ tham dự Lễ hội săn bắn, tha hồ thích thú!’’Jaejoong: (-’๏_๏’-)Đám vương tôn quý tộc đó mà Yunho của cậu gọi là rắn hỗn tạp, không biết nghe được câu này có ai bị nội thương không nữa, Jaejoong nhếch miệng cười:“Thế ai là rắn ai là rồng?’’Yunho bẹo má cậu, cưng chiều:“Còn trêu ta!’’Cậu phì cười, xong lại tò mò hỏi hắn:“Nghe nói Tam hoàng tử Joseon là người nắm trong tay binh lực không nhỏ, sao tự nhiên lại chạy qua Đông Bang tham gia Lễ hội lần này?’’“Hừ, hẳn là vì chuyện kế vị, muốn ta giúp một tay!”“Kế vị? Chẳng phải trong tay hắn có binh quyền sao? Còn lo chuyện kế vị?’’“Chuyện này nói ra dài dòng lắm, Han công công, ngươi giải thích cho Kim quân hiểu!’’Han công công vẫn đang chìm trong tư vị đau thương bởi câu nói vừa nãy của Yunho, nghe được hắn nói thì hừ một tiếng, sao nói ông không cần bon chen vào chỗ đàn ông cơ mà, giờ còn gọi làm gì? Càng nghĩ càng tức, Han công công trực tiếp ngó lơ người trước mặt.Yunho không thấy người được gọi nói gì, nhìn lên thấy mặt ai đó kia còn đang chảy ra thì thở dài:“Lại dỗi rồi, trẫm mới nói vậy đã thế, đúng là càng già càng trẻ con, tiến hóa ngược!’’Nói xong lại thấy mặt Han công công dài hơn nữa, thôi được rồi, lần này hắn thua, ai bảo từ bé đã được ông chăm bẵm theo sát, thói quen tật xấu nào cũng bị lộ hết cả ra.“Rồi rồi, trẫm rút lại câu nói vừa nãy được chưa!’’Han công công cười toe toét, chẳng mấy khi hoàng thượng chịu nhún nhường, giờ lại giơ tay đầu hàng như vậy, ông cũng nên để cho ngài chút mặt mũi trước người đẹp, nghĩ thế Han công công hắng giọng:“Đấy là Kim quân không biết đấy thôi, tuy Tam hoàng tử này có binh quyền nhưng lại không có thực quyền chính trị, dù nói nước mạnh nhờ binh song nếu không có thực quyền chính trị thì cũng chỉ là cua chạy ngoài hang, cá bơi ngoài rạch mà thôi. Hơn nữa hoàng đế Joseon lại cưng chiều Ngũ hoàng tử hơn, đã sắp xếp dọn đường sẵn cho người này để có thể dễ dàng lên ngôi, có khi ngay cả di chiếu cũng đã viết chỉ đợi một ngày nào đó về trời sẽ được công bố, lúc ấy khắp thiên hạ cho dù là kẻ có binh lực đi chăng nữa vẫn phải phủ phục dưới gối kẻ nắm trong tay quyền lực tối thượng. Tam hoàng tử bấy lâu nay vì chuyện này bất bình với cha của mình, hậm hực không biết bao nhiêu lần, thậm chí lần gần đây nhất hai người còn cãi nhau tay đôi, Tam hoàng tử này cậy mình còn trẻ, sức khỏe dẻo dai, quay sang hằm hè chỉ vào mặt cha mình mà mắng: Thời đại của ông nên kết thúc được rồi. Chỉ một câu nói ấy khiến lão hoàng đế suýt hộc máu, tức giận đuổi thẳng cổ thằng con bất hiếu ra ải biên cương, tịch thu hai phần ba binh lực.”Kể lể một hồi khiến Han công công thở dốc một hồi, Jaejoong thấy tội bèn đưa chén trà trên bàn qua, ông cũng chẳng câu lệ liền nhận lấy làm một hơi uống sạch, chép miệng nói tiếp:“Theo lão nô thấy hẳn là lần này vị Tam hoàng tử kia muốn hoàng thượng trợ giúp để lên ngôi!’’Nghe thế Yunho gật đầu tán thưởng:“Kết cấu chặt chẽ, miêu tả sống động, tự sự lôi cuốn, biểu cảm chân thật. Ngôn lực ngày một tăng!’’Được khen Han công công liền: ≧▽≦Jaejoong thì: 囧Chỉ một câu khen mà đã như vậy, đến lúc được thưởng thì không biết biểu tình của người trước mắt còn như thế nào?Ở nơi khác, Yoochun lại đang cùng Junsu giằng co:“Yoochun, huynh dẫn đệ đi chơi đi!”“Không được, đây là hoàng cung Đông Bang, không phải chỗ để ngươi chơi, cấm được đi lung tung, nghe chưa?’’“Tại sao, huynh dù sao cũng là Thái tử một nước, chẳng lẽ không được đi lại tự do? Mấy người ở ngoài cầm tù huynh sao?’’Yoochun: (╥﹏╥)Còn có thể ngay thơ hơn được nữa không? Hắn thật thấy hối hận khi mang theo cục nợ này, nếu không phải sư phụ đá hắn cùng tên này ra ngoài vì sự kiện kia chắc chắn hắn sẽ không phải vất vả như thế này! Yoochun nghĩ nghĩ rồi vỗ đầu Junsu, nói:“Chúng ta đến đây làm khách nhưng vẫn phải khiêm tốn, phải biết lễ nghĩa. Ngày mai có Lễ hội đệ tha hồ vui chơi, được chứ?’’Junsu chớp chớp mắt, tươi cười đáp lại:“Vâng!”Nhưng lát sau cậu vẫn mè nheo:“Huynh, hay là chỉ đi một tẹo thôi được không?’’“…………”“Đi mà huynh!’’“………….”“Huynh!!!!!!!!!!!!”Yoochun: o(︶︿︶)o Lần này hắn đến Đông Bang là cần giúp đỡ, năm nay Silla vướng vào khó khăn chưa từng thấy, tháng ba gặp bão mạnh, hoa mùa thất thu, ngập úng diện rộng, đê điều vỡ bung bét, dịch bệnh lan tràn, phía Bắc lại bị bọn giặc cỏ nhòm ngó, chưa kể mấy vị được phong đất vương không chịu yên phận, kẻ trước người sau bạo khởi nhằm lật đổi ngai vàng. Phụ thân của hắn năm nay đã gần bảy mươi, nhiều năm chinh chiến để lại vô số thương tật, giờ tuổi cao sức yếu bệnh kéo đến như núi đổ, chẳng khác một con chiến mã già không còn chịu nổi cát bụi sa trường, phận làm con hắn phải dốc sức bên cạnh người để gánh vác giang sơn, là một thái tử hắn cũng phải đối diện với trách nhiệm của mình. Chỉ hy vọng lần này có thể đàm phán để Jung đế ra tay trợ giúp, cứu thoát Silla trong cơn hoạn nạn.Chỗ công chúa Shinki giờ này lại im lặng khác thường. Byung Hun nhìn khuôn mặt muội muội mình lại nghe sứ giả kể lể những ngày tháng đất khách quê người thì huỵch toẹt một câu:“Thật là một lũ ngu chưa từng thấy, đã bị khinh rẻ rồi còn cố sống cố chết bám lấy hắn như đỉa đói. Chưa hết lại còn đi chọc phải tên Kim quân kia để giờ nhìn xem, người không ta người, quỷ không ta quỷ!’’Seo Hyun bị mắng, ấm ức:“Chẳng qua do muội lơ là, nếu không sẽ không bị như vậy! Huynh, lần này huynh nhất định phải giúp muội, bằng bất cứ giá nào cũng phải vào được hậu cung của Yunho!’’“Yunho, Yunho, suốt ngày chỉ Yunho. Muội mê mẩn như vậy còn nhớ hắn là ai không hả?”Giọng Buyng Hun to đến nỗi không chỉ Seo Hyun và sứ giả giật mình mà cung nhân xung quanh cũng hoảng hốt không kém, thấy thế hắn nghiến răng nói:“Lý do vì sao Đông Bang vẫn chiễm chệ đóng một bờ cõi rộng lớn, trở thành đế quốc không ai dám xâm phạm? Mấy người quên rồi sao? Là vì kẻ đang thống trị trên ngai vàng kia, là Jung Yunho hắn chứ không phải kẻ khác. Khi nhắc đến hắn người ta phải dùng đến hai từ “tàn nhẫn’’ và “anh minh” để đánh giá!’’Seo Hyun ngơ ngác, vị sứ giả lại trầm ngâm, đúng vậy, cuộc sống yên ả mấy tháng nay khiến ông quên mất rằng người đang đứng ở ngôi cửu ngũ chí tôn kia là kẻ tắm mình trong biển máu để đi lên, là kẻ tàn nhẫn bậc nhất trong lịch sử Đông Bang hoàng triều!Ai cũng biết, Jung đế là người tham vọng và tuyệt tình thế nào. Sau khi lên ngôi, hậu cung chìm trong biển máu, từ những người anh em cùng cha khác mẹ đến các vị tần phi, không một ai sống sót, năm đó vị vương thúc có mưu đồ bất chính cũng bị đem đi lăng trì xử tử, hết rồi không còn ai có thể đe dọa ngai hoàng của hắn. Từ khi lên ngôi, Jung đế đem quân đi chém giết các nước nhỏ lân cận, mở rộng bờ cõi Đông Bang ra bốn phía đông tây nam bắc, hắn được coi là vị hoàng đế có tính hiếu chiến và khát máu bậc nhất trong các vị vua từ trước đến nay. Tuy nhiên, không thể phủ nhận Jung Yunho là một vị hoàng đế tài ba, là minh quân lỗi lạc. Bằng chứng là những cuộc viễn chinh tốc chiến tốc thắng, hắn thu phục một tiểu quốc trong vòng chưa đầy mấy tháng, nhẹ nhàng như đánh một ván cờ. Han công công còn nhớ, ngày ấy mỗi lần hoàng thượng của ông gọi mang bản đồ đến, nhìn một lúc rồi nói chuẩn bị binh mã lương thảo, chúng ta làm một trận đánh, ừ, cứ như thế là đánh thôi, ngài coi việc chinh phục một nước như thú vui khuây khỏa nhằm giải tỏa những buồn phiền cô độc của mình, mỗi lần hắn xuất chinh là mỗi lần khiến người khác phải run sợ, lo lắng, đề phòng trong nỗi thấp thỏm bất an.Thiên hạ đều biết, Jung Yunho là một người có tài, hắn không chỉ mở rộng bờ cõi Đông Bang mà còn trị nước minh bạch, sáng suốt khiến cho trên nhường dưới kính. Hơn bao giờ hết, Đông Bang chưa bao giờ phát triển phồn thịnh đến cực đại như thời của hắn, nông nghiệp hùng mạnh, đê điều vững trãi, kinh tế thịnh vượng, dân chúng ăn no mặc ấm, xảy ra chiến tranh các nước khác lầm than thiếu thốn thì ở nơi hắn trị vì chưa lúc nào có hậu quả của chiến trận. Vậy mới nói, trở thành vị vua vừa tàn nhẫn lại anh minh, vừa tham vọng lại sáng suốt, được người dân ca ngợi, thờ phụng như Jung Yunho chưa từng có ai làm được.Byung Hun thở dài nói:“Mấy người nhớ cho kỹ, với Jung Yunho, không thể đoán được hắn nghĩ gì, lúc hắn bàng quang có khi là đang chú ý, lúc hắn chủ quan có khi là đang chuẩn bị, có lúc hắn lơ là chính là đang âm thầm bày thiên la địa võng. Tốt nhất đừng nên chọc giận hắn tránh gặp hậu họa về sau!’