Đông Bang là một quốc gia có bề dày lịch sử nghìn năm, quy củ phép tắc cũng vì thế nhiều hơn bình thường, càng không nói đến lễ nghi trong cung đình. Kết thúc cuộc thi săn bắn là khoảng thời gian năm hết tết đến với biết bao thứ quy củ rườm rà phải chuẩn bị, chưa kể đến Thái hậu sắp về cung, khối lượng công việc tăng vùn vụt theo hệ số đếm không kịp. Han công công ôm phất trần nhìn lên trời thở dài, tối qua quá chén, nhỡ tay sờ soạng long thể liền bị một cú đá trời giáng của hoàng thượng khiến giờ cả cơ thể vẫn còn bủn rủn, thậm chí mỗi khi cựa mình ông còn nghe được tiếng xương cốt của mình như vỡ vụn. Ai oán nhìn người đang ung dung trên long ỷ, Han công công lại thấy bi ai thay cho số phận của mình, bao năm phục dịch chỉ vì một lần say rượu làm càn mà bị đối xử một cách nhẫn tâm và man rợ, cứ đà này khéo ông phải xin nghỉ hưu sớm để bảo toàn cái thân già cũng nên.
Yunho đang ngồi phê duyệt tấu chương, cảm nhận được đạo nhìn nóng hừng hực liền ngẩng đầu lên, ấy vậy mà lại đón nhận được ánh mắt như oán phụ từ vị thái giám tổng quản của mình liền hỏi:
-Sao thế?
-Hoàng thượng, ngài xem tình hình thân thể của lão nô như thế này liệu có thể phục vụ thêm được vài năm nữa không?
-Hửm? Sao lại nói thế?
Bị hỏi ngược lại như thế Han công công liền bất mãn:
-Không phải lão nô oán trách gì, nhưng tối qua ngài quá nhẫn tâm rồi, bao năm trung thành cung cung tận tụy của lão nô chỉ đổi lại một cước của hoàng thượng thôi sao?
Vừa nói ông vừa kéo mấy sợi phất trần lên làm hành động chấm nước mắt, nhìn vô cùng đáng thương, mấy tiểu thái giám xung quanh thấy vậy cũng xót xa.
Nhìn thấy cảnh này Yunho trợn tròn mắt nói:
-Han công công, diễn thì phải diễn cho đạt chứ, nhìn xem, đến khóe mắt cũng không có tí nước nào thì cần gì phải lau như thế, chưa kể mấy sợi lông ngựa kia của ông cũng chẳng có tác dụng ấy đâu!
Nghe thế vị thái giám tổng quản của chúng ta tự ái, buông phất trần lủi thủi lui về góc điện, dáng vẻ nhìn hiu quạnh chẳng khác cành liễu trong gió. Đám ám vệ trong tối nhìn một màn này thì cảm thấy căm phẫn thay cho ông, mà nhiều hơn nữa là hoang mang cho tương lai của bọn họ, cuối cùng chỉ thở dài ảo não.
Yunho nhìn dáng vẻ của Han công công kết hợp với hành động của bọn ám vệ mà đau đầu, không còn cách nào khác đành phải xuống nước:
-Được rồi, trẫm sẽ bồi thường tiền thuốc men cho ông, được chưa?
Chỉ đợi có vậy người nào đó liền lên tinh thần, hăm hở nói:
-Hoàng thượng, còn phí tổn thất tinh thần nữa, ngài không biết hành động tối qua của ngài khiến cho tâm can của lão nô đau đớn như thế nào đâu!
Lần này Yunho hí mắt hỏi lại:
-Tóm lại là ông muốn gì?
Thấy vẻ mặt này của hoàng thượng Han công công biết chắc mình đòi gì ngài cũng cho, hí hửng liệt kê:
-Viên ngọc trai Đông Hải to như trứng chim bồ câu này, đồ chặn sách đúc vàng rồng, cẩn huyết ngọc hồng ngọc lam ngọc, gấm quý, dược liệu các loại, chỉ cần như vậy thôi.
Không đợi Yunho phản ứng, đám thái giám cung nữ ngoài sáng cùng bọn thị vệ trong tối thầm hít một hơi dài, người này lật mặt nhanh quá rồi đấy, còn nhanh hơn lật giấy. Mà vị hoàng đế của chúng ta hí mắt lần hai hỏi:
-Lấy đâu ra?
-Ồ, hoàng thượng đừng giấu lão nô, trong cái rương mà ngài cất dưới long sàng chẳng đầy ra ấy.
-LÁO TOÉT, ĐẤY LÀ ĐỒ CƯỚI TRẪM ĐỂ DÀNH CHO ĐỨA BÉ SAU NÀY, CẤM ĐƯỢC THÓ CÁI NÀO!
-Ây da, thực ra lão nô biết ngài không nỡ bỏ ra nên cùng tính cả rồi, thôi thì hoàng thượng cứ quy ra tiền là được.
Han công công tít mắt nói, bộ mặt vô cùng đáng đánh đòn trưng lên vẻ thỏa mãn. Giờ thì tất cả mọi người đều bừng tỉnh: Hóa ra là đòi tiền!
Lúc này Yunho cũng không còn sức giằng co nữa, thầm nghĩ người ta nói sa chân lỡ bước, đây hắn là một bước sa chân vạn bước lỡ rồi.
-Được rồi, ngươi đến phủ nội vụ lĩnh ngân phiếu đi.
Chỉ một câu nói cả thư phòng sóng yên biển lặng!
Giải quyết xong “nỗi lòng” của vị thái giám tổng quản, Yunho đưa ngón trỏ gõ gõ xuống bàn, hỏi:
-Công trình kia hoàn thành đến đâu rồi?
Được bù đắp thỏa đáng, Han công công cười xán lạn như ánh mặt trời trả lời vô cùng cung kính:
-Hoàng thượng, hết thảy đã xong xuôi, chỉ cần đợi người vào ở thôi ạ!
Nghe thế, mắt phượng hẹp dài của Yunho ánh lên vẻ thỏa mãn, đây là công trình hắn dành tặng cho Jaejoong – một tòa cung điện theo đúng nghĩa của nó.
Tòa cung này không nói đến hệ thống mật thất và địa đạo chằng chịt, cũng không
nói đến thiết kế móng đặc biệt chống chọi với động đất. Cái khác biệt lớn nhất là hầm địa long nằm sâu mười thước so với nền móng. Đây là bản vẽ tự tay hắn thiết kế, theo như bản vẽ này, bên dưới tòa nhà có rất nhiều ngọc thạch được đẽo gọt, kê chồng lên nhau theo cấu trúc đối xứng. Loại ngọc này nhạy cảm với nhiệt độ, co giãn tốt. Vào mùa hè nó tự động mở “cửa thủy”, đem mạch nước ngầm làm mát từ trong ra ngoài. “Cửa hỏa” mở vào mùa đông, đưa địa nhiệt của nham thạch làm nóng từ dưới lên trên.
Nói tóm lại, đây tòa cung độc nhất vô nhị, cũng chỉ có bảo bối của hắn mới được diễm phúc hưởng thụ khí hậu ôn hòa suốt năm. Vào mùa đông, trong cung không cần đốt nhiều than củi, vách tường và cả cây cột nhà cũng tỏa ra hơi ấm. Với tình trạng sức khỏe của Jaejoong, Yunho quyết định để cậu ở lại đây cho đến hết năm. Hắn muốn bù đắp cho cậu bằng tất cả những gì mình có.
Nhớ lại chuyện trước kia, phải nói rằng Thiên đế là một vị thần thành công nhưng là một người đàn ông thất bại. Hắn phạm nhiều sai lầm ngớ ngẩn vì tự phụ, cũng bỏ sót nhiều tiểu tiết vì nghĩ rằng không đáng quan tâm. Thật ra Thiên đế cũng có xuất phát điểm là con người, mà con người xưa này luôn bị thao túng bởi số mệnh, kể cả khi đã trở thành vị thần tối cao. Càng cường đại người ta càng có tham vọng khống chế mọi thứ nhưng họ không biết sức lực mình bé nhỏ dường nào so với ngòi bút của số phận!