"Công chúa, thái độ bây giờ của Hoàng Thượng đã cực kì rõ ràng, người được ngồi lên vị trí thái tử không ai khác ngoài điện hạ. Cho nên, về thân thế của điện hạ, công chúa đừng tiếp tục dây dưa nữa, cứ để cho tất cả chôn sâu như vậy chẳng lẽ không được sao? Lấy tâm tính của Hoàng Thượng, một khi biết người mà hắn đã dốc toàn tâm toàn lực bồi dưỡng thừa kế lại không phải huyết mạch của mình, công chúa hẳn đã cực kì rõ ràng hậu quả sẽ như thế nào, hoàng thượng thẹn quá thành giận, điện hạ tuyệt đối không có bất kì đường sống nào."
Liễm Tiêu chậm rãi quay đầu đi nhìn Dung Tắc, ánh mắt hoàn toàn sắc lạnh.
"Dung - đại - nhân." Nhấn mạnh từng chữ, nói, "Ở trong cung nhiều năm như vậy, ngươi hẳn là hiểu rõ hơn ta, bí mật không ở trong tầm khống chế của mình bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành châm độc chết người. Ngươi cảm thấy ta sẽ ngây thơ như vậy sao? Để cho nguy cơ tiềm ẩn này ở lại bên người ? Trước kia, ta còn có thể yên tâm, bởi vì ta có thể nhìn thấy, cái bí mật kia vẫn chỉ là một bí mật. Nhưng cái người gọi là Ôn Lang ở uyển Hổ Phách kia xuất hiện, còn có ngươi cũng nói ngươi biết thân thế của Cẩm Nhi, khi ta phát hiện ra bí mật này không do ta khống chế, ngươi cảm thấy ta còn có thể vô tư sao? Lúc này đây, có Ôn Lang, có ngươi xuất hiện, thì tiếp theo ai biết có thể lại có người nào nhảy ra nói hắn cũng biết thân thế của Cẩm Nhi hay không!" Nói đến đây, giọng Liễm Tiêu dần dần lạnh lẽo.
Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Dung Tắc, không chút che giấu sát khí của mình, giọng điệu càng lạnh lung hung tợn đến cực điểm: "Ta thật sự rất muốn rất muốn làm cho tất cả những người biết thân thế của Cẩm Nhi hoàn toàn biến mất."
Cho tới bây giờ nàng chưa từng là loại người lương thiện gì. Mấy năm nay, nhờ cuộc sống bình lặng bầu bạn cùng Cẩm Y đã làm cho nàng dần dần thu lại dòng máu ác nghiệt kia. Tuy rằng, nàng thật sự muốn sống loại cuộc sống yên bình không tranh với đời này mãi, nhưng một khi đã thừa nhận tầm quan trọng của Cẩm Y trong sinh mệnh của mình, thì bất kì cái gì nàng nhận định là tồn tại có tính uy hiếp đối với hắn nàng đều sẽ không chút do dự quét sạch.
Ánh mắt dần dần trầm tĩnh. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ mấy năm nay nàng đã để mình sống quá an nhàn.
"Rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi?" Dung Tắc giống như vô thức hỏi, bởi vì sau khi hỏi ra miệng chính hắn cũng hơi ngơ ngác, lập tức ngượng ngùng cười cười.
Liễm Tiêu chỉ có chút trào phúng giật giật khóe miệng, không đáp lại. Sau đó đứng lên, giống như muốn rời đi.
Đi được hai bước, lại xoay người đối mặt Dung Tắc, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cẩm Nhi đã chưa bao giờ nói với ta chuyện nơi này, thì hẳn là hắn không muốn ta biết. Nếu hắn đã không muốn ta biết, ta đây sẽ không biết. Tuy vậy, vẫn đa tạ Dung đại nhân mang ta đến đây."
Biết được những chuyện này làm cho Liễm Tiêu đã khổ sở lại bất đắc dĩ. Khổ sở là vì đau lòng, bất đắc dĩ là vì hiểu được sức của mình còn quá non yếu. Nàng hối hận không thể tự mình nhận thấy được Cẩm Y đang phải chịu đau khổ, nhưng biết rồi thì thế nào? Bởi vì biết không thể chống lại được nên Cẩm Y mới không chịu nói gì với nàng. Hắn không muốn nàng phải chịu loại bất lực đau khổ này.
Cho nên, sự hối hận, cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt liền biến mất. Việc nàng có thể làm chính là hết sức giúp Cẩm Y quét dọn tất cả nguy hiểm có thể đe doạ tới hắn. Tiếp đó là giữ vững im lặng.
Nàng có thật sự muốn ở lại cung đình này hay không có quan trọng không? Nàng có thật sự xem nơi này là thế giới của mình hay không có quan trọng không? Nàng muốn sống cuộc sống như thế nào có quan trọng không?
Đều không quan trọng.
Cái đứa nhỏ sẽ chỉ lộ ra cảm xúc thật sự ở trước mặt nàng kia, là người mà Liễm Tiêu đã sớm quyết tâm sẽ bảo vệ cả đời. Tương lai mặc kệ trải qua bao nhiêu năm tháng, tương lai mặc kệ xảy ra biến cố gì, đều không thể thay đổi quyết định của nàng. Thứ mà nàng nhận được từ Cẩm Y quá mức to lớn, chỉ có thể dùng cả đời để trả ơn.
.
Đối với Liễm Tiêu, Dung Tắc có rất nhiều khó hiểu, nhưng cuối cùng hắn vẫn là không hỏi gì. Chỉ khẽ gật đầu một cái, định mang nàng rời đi. Nhưng thân hình vừa động, lại đột nhiên thoáng nhịn không được quay đầu vểnh tai lắng nghe phòng tra tấn bên cạnh.
Chú ý tới hành động của hắn, Liễm Tiêu khẽ nhíu mày.
Nàng không nghe rõ được tiếng nói chuyện bên kia, nhưng không có nghĩa là Dung Tắc cũng nghe không rõ.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, người đã đi qua bên tường đó.
Dung Tắc giơ giơ tay như muốn ngăn cản, cuối cùng vẫn là thả xuống.
Xuyên qua lỗ thủng trên tường, Cẩm Y còn đang trong phạm vi tầm mắt, vẫn chỉ thấy được bóng lưng như trước. Đứng bên cạnh Cẩm Y là một người áo xanh, lấy góc độ từ bên này nhìn qua chỉ có thể thấy vai và cánh tay trái của người đó. Sau đó, liền thấy người kia nghiêng người đi, biến mất khỏi tầm mắt, chớp mắt tiếp theo, lại nhìn thấy ống tay áo xanh đó xuất hiện giống như khẽ phất một cái, cả người Cẩm Y liền cứng đờ, như là bị điểm huyệt.
Hành động này làm cho Liễm Tiêu đột nhiên nhớ tới loại thuốc mà Dung Tắc nói, sắc mặt thoắt cái trắng bệt, gần như không kiềm chế được muốn xoay người rời đi.
Nhưng chuyện cũng không có phát triển theo hướng nàng nghĩ đến.
Một cánh cửa đá bên cạnh bị người mở ra, mà Cẩm Y cũng bị đẩy đi vào, sau đó liền thấy cánh cửa đá ầm ầm đóng lại.
Liễm Tiêu có chút kỳ quái quay đầu nhìn Dung Tắc, chờ hắn giải thích. Nhưng phát hiện sắc mặt Dung Tắc rất khó coi, lòng của nàng cũng nhịn không được trầm xuống, không có kiên nhẫn chờ đợi gì nữa, trực tiếp đề xuất nghi vấn: "Dung Tắc, bên trong cánh đó có gì?"
Do dự một lát, Dung Tắc mới trả lời: "Trong đó không có gì cả."
Trong lúc nhất thời Liễm Tiêu không hiểu được ý tứ của hắn, nhưng vừa nghi ngờ thì lại bị một suy nghĩ đột nhiên loé lên trong đầu dọa sợ.
"Nói rõ ràng một chút." Trong giọng của nàng hiếm khi xuất hiện một chút run rẩy.
"Đó là nhà tù tăm tối. Bên trong không có gì cả, không có ánh sáng, không có âm thanh, chỉ có bóng tối hoàn toàn." Dung Tắc lập tức lại như có chút suy nghĩ nói một câu, "Điện hạ hình như không ổn, hắn không thể nào lại làm cho mình phạm vào sai lầm đủ để bị nhốt vào nhà tù tăm tối."
Dung Tắc nói nửa câu đầu, đã sớm làm cho Liễm Tiêu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
"Hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ..." Vừa nói ra miệng, giọng điệu liền yếu đi xuống. Ở nơi hoàng cung này, đây là lý do yếu ớt nhất.
Mà Dung Tắc cũng chỉ im lặng.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, liều mạng kiềm chế, không cho mình xúc động muốn xông qua bên kia.
Cơ thể đau đớn dù sao vẫn có thể lành lại, lấy sự kiên cường của Cẩm Y, nàng tin tưởng hắn có thể chịu đựng được. Nhưng tổn thương tâm lý thì khác, nó sẽ mãi mãi khắc sâu vào trí nhớ.
Bị nhốt trong bóng tối vô tận, lại không thể nhúc nhích, cũng không cảm nhận thời gian trôi qua, hơn nữa không biết sẽ có ai tới cứu mình hay không, đó lại là loại cảm giác như thế nào?
"Tại sao các người có thể làm như vậy với hắn?" Trong nháy mắt này, lòng nàng thật sự nổi lên thù hận mãnh liệt.
Đó là Cẩm Nhi của nàng mà, Cẩm Nhi mà nàng yêu thương nhất...
Lòng đau đớn như bị cắt nát, đau đến hít thở không thông, lại phát không ra âm thanh gì, chỉ có nước mắt luôn vô thức lặng yên không tiếng động chảy xuống.
"Tại sao các người có thể làm như vậy..." Nhẹ nhàng mà nói một câu, cũng vô lực như nước mắt kia, chỉ nghe nàng khẽ lẩm bẩm, "Ta sẽ khuyên Cẩm Nhi."
Sau đó, nhẹ dựa vào tường, chỉ là im lặng chờ, chờ... Trong lúc ngẩn ngơ dường như đã đợi thật lâu, mãi cho đến khi nghe thấy cách vách truyền đến tiếng cửa đá mở ra, hô hấp mới dần dần thông thuận lại, nhưng đau đớn trong lòng lại giống như không bao giờ dừng lại.
Nhịn không được lại quay đầu nhìn xem phòng tra tấn bên kia, khi Cẩm Y từ bên trong đi ra, hắn cúi đầu xuống, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng sắc mặt tái nhợt khác thường đó, lại thật sự quá mức chói mắt, làm cho Liễm Tiêu phải dùng hết sức mới đè nén được không cho nước mắt chảy ra.
Khi xoay người lại, vẻ mặt sớm đã yên bình không gợn sóng, bình bình mà tĩnh tĩnh.
"Đi thôi."
Để cho nàng thấy một màn như vậy, Dung Tắc rốt cuộc là cố ý hay vô tình, nàng không có hứng thú muốn biết.
Nhưng theo kết quả phát triển mà nói, mục đích của hắn đã đạt được.
Nếu ở trước mặt bọn họ chỉ có một con đường để đi thì nàng sẽ không tránh né nữa. Ngược lại nàng còn muốn nhìn thử xem, đến khi Cẩm Y có được sức mạnh tối cao nhất kiếp này, thì còn có ai dám động đến hắn mảy may!
.
Lúc bước ra trang Quỳnh Nguyệt, Liễm Tiêu phát hiện mình vậy mà lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, tâm trạng cũng ổn định hơn bao giờ hết.
Nghĩ lại thì nàng đã từng nghi ngờ, thế lực mà Mộ Duệ âm thầm bồi dưỡng cho Cẩm Y, chẳng lẽ chính là trang Quỳnh Nguyệt này? Người áo xanh nàng nhìn thấy trong phòng tra tấn là ai? Còn có Dung Tắc...
"Không biết ở trong trang Quỳnh Nguyệt này Dung đại nhân có chức vụ ra sao?"
Sau một hồi im lặng, Dung Tắc mới trả lời: "Việc này là thần tự mình điều tra, Mộ Duệ đã tính toán tốt sớm hay muộn cũng sẽ cho thần rời đi thì làm sao có thể nói cho thần biết việc này. Cũng là vì việc này, thần mới hiểu được, thần phải rời đi. Năm đó, hắn không có gạt thần, nếu là hắn biết thần đang điều tra việc này thì với hắn của hiện nay, chỉ sợ sẽ thật sự sinh ra lòng nghi kỵ."
"Phụ hoàng hy vọng ngươi sẽ không quan tâm đến, nhưng ngươi lại không như vậy." Liễm Tiêu vô cùng rõ ràng, lực lượng Dung Tắc đã lưu lại trong cung mấy năm nay lớn mạnh cỡ nào. Mấy thị vệ dưới tay hắn này, rốt cuộc có năng lực lớn bao nhiêu, nàng đã chứng kiến rồi.
Nếu... Có thể biến lực lượng này thành của mình...
Chỉ là, muốn hắn hoàn toàn nghe lời nàng, muốn hắn đối lập với Mộ Duệ thì chỉ sợ là không có khả năng.
"Làm sao ta có thể giả bộ không nghe không biết không thấy được chứ. Mộ Duệ và Lam Diên..." Hắn giống như nhẹ nhàng mà buông tiếng thở dài.
Liễm Tiêu hiểu được tâm tư Dung Tắc, cho nên nhịn không được cười lạnh một tiếng, nói: "Trong cuộc sống này, cho tới bây giờ vốn khó có phương pháp lưỡng toàn." Tất cả những gì hắn làm, chỉ sợ đều là phí công mà thôi.
Dung Tắc không đáp lại.
Sau một lát, lúc mơ hồ nhìn thấy vách tường cung đình, Liễm Tiêu đột nhiên nói: "Mang ta đến uyển Hổ Phách."
Điều này làm cho Dung Tắc khó hiểu nhìn xem nàng, nhưng chỉ đáp "Được".
Đã không thể tránh đi, vậy thì phải lợi dụng cho tốt là được rồi, mặc kệ là Dung Tắc, hay là Ôn Lang...
Cho nên, lúc đứng trong đình viện uyển Hổ Phách, lại nhìn thấy phụ nhân áo đen kia, Liễm Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng lại ánh mắt sắc bén như dao.