Chương tám mươi ba: Tử linh sát thủ
Không còn ánh nắng, không còn chim về, không còn khói bếp, tự nhiên cũng sẽ không có ráng chiều. Thời gian ở thị trấn nhỏ miền núi dường như chuyển thẳng từ sáng sớm đến ban đêm, trong quãng thời gian đó chỉ có bầu trời sáng nhờ nhờ, thị trấn nhờ nhờ, ngay cả những cây thong xanh đó cũng bị bao phủ bởi lớp sương mờ mờ.
Có lẽ trong một tuần vừa rồi, những nhà mạo hiểm ở trấn nhỏ chưa bao giờ nóng lòng chờ đợi đêm tối đến như hôm nay, bởi vì bọn họ đã có thánh võ sĩ kinh tài tuyệt diễm, bởi vì bọn họ đã có kỵ sĩ rồng hiên ngang oai hùng, bởi vì đại nhân Esra đã chủ động phái người đưa bánh ngọt và quả khô tới cho Nại Hà, điều này có nghĩa đại nhân Esra thần bí khó lường đã bị đại nhân Gerry thuyết phục, ông ta sẽ ra tay tương trợ hàng đêm từ nay về sau.
Khi bọn họ liên hợp với nhau, cho dù phải đối mặt với chín tử linh pháp sư, hình như bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rạng đông thắng lợi.
Lại là tiếng kêu khóc của vong linh, lại là sương mù màu xám, dường như hết thảy đều lặp lại quỹ tích một ngày trước đó. Khi sương xám tản ra, trong đám sương lại không có gì cả...
Những nhà mạo hiểm khó tin nhìn cảnh tượng này, chẳng lẽ tử linh pháp sư đã không còn skeleton để triệu tập nữa?
"Là u hồn, chết tiệt, tất cả bịt tai lại!" Dưới ánh mắt u ám của Geriferry, những tử linh này có quầng sáng lờ mờ, tỏ ra dữ tợn mà đáng sợ trong mắt phải hắn.
Có điều rõ ràng là lời nhắc nhở của hắn đã chậm mất nửa nhịp. Từng tiếng hét thê lương và bén nhọn như những cơn sóng lớn dời núi lấp biển đánh thẳng vào màng nhĩ của những nhà mạo hiểm. Cảm giác của họ trong lúc này giống như có một lưỡi cưa đang cưa thẳng vào tâm linh, những người có sức mạnh yếu kém đã che tai ngã xuống đất đau khổ giãy giụa. Cho dù những nhà mạo hiểm vẫn có thể gắng gượng đứng thẳng cũng không hề dễ chịu, chóng mặt, ảo ảnh và buồn nôn vẫn không ngừng tấn công bọn họ.
Lúc này có lẽ chỉ có Geriferry và Nại Hà không hề có phản ứng gì với tiếng kêu gào của u hồn. Geriferry lập tức đỡ lấy Alizée với sắc mặt trắng bệch, còn Nại Hà vẫn ngồi bên bàn ăn ngon lành, dường như không có thứ gì có thể ảnh hưởng đến hừng thú ăn uống của nàng. Điều này làm cho Alizée vẫn quan sát nàng cảm thấy khó tin, trong lòng ngày càng tò mò với Nại Hà thần bí.
Trong khi những nhà mạo hiểm còn chưa tỉnh táo lại sau tiếng gào thét của u hồn, từng đội kỵ sĩ chết cưỡi ngựa xương, từng đám võ sĩ đen mặc giáp xương màu đen, thậm chí còn có mấy thi vu và mấy bộ xương khổng lồ từ bốn phương tám hướng tràn vào trấn nhỏ.
Rất hiển nhiên, bất luận là việc mất một tử linh pháp sư đêm qua hay là sự có mặt của kỵ sĩ rồng đều buộc các tử linh pháp sư với mục đích đuổi tận giết tuyệt trấn nhỏ không thể không đẩy nhanh tốc độ tấn công, vì thế đã triệu hồi ra toàn bộ quân đoàn vong linh của mình.
Các nhà mạo hiểm ở trấn nhỏ há hốc mồm, đây là thứ những bộ xương cấp thấp trước kia có thể so đo được. Bất luận là kỵ sĩ chết hay là võ sĩ đen đều không phải đối thủ bọn họ có thể đối phó dễ dàng, còn những bộ xương khổng lồ và thi vu thì mang đến sự sợ hãi tột cùng cho họ, nỗi sợ đã lan tràn trong đáy lòng bọn họ, những khát vọng lúc trước giờ đây đã biến thành tuyệt vọng.
Đám vong linh nhanh chóng vây tới quán rượu và khách sạn, tiếng chân chúng đi lại và tiếng bộ xương ma sát giống như là lời gọi gọi của thần chết xen lẫn với tiếng gào thét của u hồn, lần lượt đánh thẳng vào tâm linh đột nhiên trở nên yếu ớt của những nhà mạo hiểm.
Lúc này hai tiếng động lanh lảnh một trước một sau vang lên giữa trấn nhỏ.
Alizée rút tiểu kiếm ra chỉ xéo lên trời, trên gương mặt thanh tú tràn ngập vẻ nghiêm trang: "Laura..."
Không biết từ khi nào, Nại Hà đã xuất hiện bên cạnh một chiếc cửa sổ trong phòng, giơ bàn tay dính đầy vụn bánh ngọt ra chỉ vào một bộ xương khổng lồ đi đầu, mắt bạc lóe lên: "Pháp lệnh: Khống chế linh hồn!"
Sau phút chốc, một thân hình màu bạc to lớn xuyên qua mây mù từ trên trời giáng xuống, tộc rồng bạc có sự chán ghét bẩm sinh đối với vong linh. Đông đảo vong linh trung và cao cấp như thế khiến Laura tức giận ngâm lên một tiếng dài, sau đó cái đuôi mạnh mẽ quét thẳng xuống vị trí đám vong linh tập trung nhất, tiếp theo thân thể to lớn đè thẳng xuống. Dường như cả trấn nhỏ đều rung động theo cùng với một đám xương cốt bay tán loạn.
Như vậy vẫn chưa hết, sau khi đứng thẳng dậy, Laura lập tức vung móng vuốt đánh bộ xương khổng lồ vừa bị Nại Hà khống chế thành một đống xương vụn, điều này làm cho Nại Hà tức giận trợn mắt nhìn Alizée đang hoan hô cổ vũ khen ngợi Laura. Khi phát hiện trong phòng đã không thấy bóng dáng Geriferry, Nại Hà không thể khống chế một thi vu khác, thân hình nàng lóe lên rồi biến mất, khi Alizée quay đầu lại thì phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình nàng.
Trên thực tế, khi Laura vừa hiện thân, Geriferry đã nhảy ra khỏi quán rượu, dụ mấy kỵ sĩ chết đuổi theo hắn chạy ra ngoại thị trấn. Có điều theo kế hoạch đã bàn bạc trước đó, hắn nên ở lại trấn nhỏ cứu hộ những nhà mạo hiểm bị thương, tiêu diệt vong linh pháp sư nên là nhiệm vụ của Alizée.
Có điều kế hoạch vĩnh viễn không thể theo kịp những thay đổi trên thực tế. Khi từng đám vong linh trung cao cấp xuất hiện, Gerry cho rằng con rồng cái mạnh mẽ đó ở lại trấn nhỏ sẽ tốt hơn hắn ở lại nhiều, ít nhất lúc đầu là như vậy. Hắn vẫn nhớ lời hứa với Esra, hắn phải đi tìm tên tử linh thánh ma đạo sư tên là Khô Hồn kia để cho Esra có việc mà làm. Chỉ có hai kẻ mạnh đánh nhau thì Nại Hà mới có cơ hội thu hoạch linh hồn mạnh mẽ của bọn họ để trưởng thành.
Vội vàng chạy, Geriferry vừa nghĩ đến Nại Hà thì Nại Hà đã bay từ mắt phải hắn ra, xoay người đứng lại đưa tay chỉ một kỵ sĩ chết đang đuổi theo phía sau. Khế ước linh hồn của tử linh pháp sư để khống chế kỵ sĩ chết này lập tức bị phá hoại, hơn nữa trước khi nó trở về dị giới, Nại Hà đã khống chế được linh hồn của kỵ sĩ chết này.
"Ngăn cản tất cả mọi vong linh truy kích". Nại Hà dùng ý thức linh hồn hạ đạt một mệnh lệnh đơn giản cho kỵ sĩ chết đã trở thành tay sai của nàng này. Sau đó Nại Hà lắc mình đuổi theo Geriferry: "Hướng tây nam, ba trăm mét, hai".
"Nại Hà, giỏi đấy. Từ giờ trở đi, không có mệnh lệnh của ta, không cho thi triển linh hồn chú pháp!" Geriferry đã biết, không có thân hình thực thể, mỗi lần phát ra một linh hồn chú pháp, Nại Hà đều phải trả giá bằng việc ý thức linh hồn của chính mình bị suy yếu. Mặc dù trước đó nàng đã cắn nuốt hai linh hồn mạnh mẽ của rắn gà và Chimera, nhưng đối mặt với vong linh dường như vô cùng vô tận, cho dù chút linh hồn lực này toàn bộ hóa thành linh hồn chú pháp cũng chẳng qua chỉ như muối bỏ biển.
Geriferry chạy nhanh một trăm mét về hướng tây nam, sau đó bắt đầu ẩn nấp. Các tử linh pháp sư quanh năm suốt tháng giao thiệp với vong linh, điều này khiến bọn chúng có cảm ứng vượt xa người thường đối với bất cứ hơi thở tính mạng nào. Geriferry không thể không cẩn thận từng bước một. Hắn kích hoạt thuật tinh tường, nhanh chóng tìm được hai bóng dáng màu vàng sáng dưới tán cây phong trên sườn núi. Bên cạnh bọn chúng còn có một võ sĩ đen và một thi vu.
Hiển nhiên, sau khi mất một đồng đội hôm qua, các tử linh pháp sư không thể không đi theo nhóm hai người và triệu hồi ra vong linh cao cấp để bảo vệ lẫn nhau.
Geriferry toàn lực vận chuyển sức mạnh bản nguyên, dưới sự khống chế của tinh thần lực của hắn, sức mạnh bản nguyên tràn ngập toàn thân hắn. Đây là một bí quyết đêm qua Nại Hà vừa dạy cho hắn, khi sức mạnh bản nguyên hiện đầy mỗi một tấc da trên người hắn, đại bộ phận hơi thở tính mạng của hắn sẽ được che giấu, vì thế những người khác sẽ khó có thể phát hiện sự tồn tại của hắn.
Hắn nín thở từ từ tới gần hai tử linh pháp sư dưới bóng cây, ánh sáng của trăng máu có màu phấn nhạt trong bóng đêm, bóng dáng hai tử linh pháp sư càng ngày càng rõ ràng. Đúng lúc hắn chuẩn bị tiến lên thêm vài mét rồi tung ra một đòn bất ngờ thì hai tử linh pháp sư đồng thời quay lại nhìn...
Tiếng vó ngựa vang lên phía sau Geriferry, hắn cúi người xuống quay lại nhìn và lập tức không nói được gì với Nại Hà bên cạnh.
Đây là một kỵ sĩ chết toàn thân rách nát thê thảm, trên thân thể hoàn toàn bằng xương xuất hiện vô số dấu vết tổn hại, chỉ còn lại ngọn lửa linh hồn yếu ớt vẫn lấp lánh trong hốc mắt của nửa cái đầu. Điểm đáng mừng duy nhất là bốn chân của con ngựa xương dưới hông kị sĩ đang cầm một nửa ngọn thương cũng bằng xương này vẫn coi như toàn vẹn. Hiển nhiên, đây chính là kỵ sĩ chết đã bị Nại Hà khống chế lúc trước. Sau khi giết chết mấy tên đồng loại truy kích Geriferry, dựa vào cảm ứng linh hồn, nó lại chạy một mạch tới bên cạnh chủ nhân mới - Nại Hà.
Sau khi Nại Hà làm một thủ thế giữ yên lặng với Geriferry vừa mới chuẩn bị liều mạng động thủ, kỵ sĩ chết đã chạy đến bên cạnh bọn họ không hề dừng lại mà lướt qua chỗ bọn họ, chạy thẳng tới chỗ hai tử linh pháp sư.
"Hugo, đây là tay sai của ngươi à? Tại sao lại rời khỏi chiến trường tự quay về đây? Chẳng lẽ ngươi định bảo tồn sức mạnh?" Một tử linh pháp sư trên sườn núi hỏi gã còn lại.
"Chết tiệt, chuyện không phải như vậy". Tử linh pháp sư tên là Hugo giải thích.
"Cái gì..."
Thật đáng tiếc, nghi vấn của tử linh pháp sư sẽ vĩnh viễn ở lại trong lòng hắn, trả lời hắn là một cây thiết thương đâm thấu ngực mà ra.
Trong nháy mắt sức chú ý của bọn chúng bị kỵ sĩ chết thu hút, Geriferry đã bùng nổ vọt qua khoảng cách mười mấy mét ngắn ngủi như một tia chớp màu đen. Cây thiết thương Jack cho hắn đâm thẳng tới, đâm chính xác vào ngực tử linh pháp sư còn chưa kịp thi triển bất cứ phép thuật phòng ngự nào.
Sau phút chốc, Nại Hà hiện thân với tốc độ còn nhanh hơn Geriferry, kéo ra một linh hồn màu vàng tối từ trên người tử linh pháp sư. Cùng lúc đó, sau khi tử linh pháp sư chết, võ sĩ đen đứng sừng sững bên cạnh hắn cũng trực tiếp trở về dị giới vì khế ước được giải trừ. Còn một tử linh pháp sư khác tên là Hugo thì chỉ huy thi vu tấn công Geriferry, còn chính hắn thì bắn hai mũi tên bằng xương về phía Nại Hà đang đứng gần trong gang tấc.
Giống như những gì bạn đã nhìn thấy, Nại Hà với thân hình có vẻ yếu đuối đang chăm chú cắn nuốt linh hồn, không thèm nhìn mũi tên xương đang bắn tới một mắt. Trong ánh mắt kinh ngạc của Hugo, hai mũi tên xương xuyên thẳng qua thân thể nhu mì của Nại Hà rồi biến mất phía xa xa.
"Sao có thể như vậy?" Đang thì thào lầm bẩm, ánh mắt kinh ngạc của Hugo lại biến thành sợ hãi. Geriferry chịu đựng phép thuật của thi vu, một quyền đấm thẳng vào ngực Hugo. Nhưng có người còn nhanh hơn hắn, đó là kỵ sĩ chết của Nại Hà. Trước khi lồng ngực Hugo bị đấm vỡ vụn, nó đã vung thương đánh bay đầu Hugo.
Sau đó, vừa cắn nuốt xong một linh hồn, dựa vào bản năng sinh ra đã có, Nại Hà lại thi triển phép thuật rút lấy linh hồn, lại lấy được linh hồn của Hugo. Điều này làm cho Nại Hà mừng rỡ không thôi, phải biết tử linh pháp sư dựa vào linh hồn lực để khống chế sinh vật vong linh, linh hồn của bọn chúng rõ ràng đều rất mạnh mẽ, đối với Nại Hà, đây là những món ăn thịnh soạn.
Có điều trước khi cắn nuốt linh hồn Hugo, Nại Hà cố ý thoáng nhìn Geriferry, hình như đang cười nhạo hắn: "Tốc độ của ngươi chậm thật!"
Còn Geriferry thì hoàn toàn không có thời gian trả lời sự cười nhạo của Nại Hà, hắn đang bận lục xác. Khi hắn tìm ra hai tử kim tệ từ trên thi thể của Hugo, trên gương mặt vẫn âm trầm rốt cục cũng lộ ra nụ cười vui vẻ: "Rốt cục bố cũng nhìn thấy tiền rồi, lại còn là một món lớn nữa!"
Sau đó, hóa thân thành sát thủ của những tử linh pháp sư, bọn họ mang theo kỵ sĩ chết của Nại Hà, lại chạy tới một điểm khác.