Chương bảy mươi tư: Vong linh tấn công (thượng)
Một giây sau, đột nhiên Geriferry hung dữ đưa tay bóp chặt cổ họng Amie rồi nhấc cả thân hình gầy yếu của cô ta lên khỏi mặt đất.
Cổ họng bị Geriferry bóp chặt, Amie chỉ cảm thấy trời đất tối tăm, ngay cả thở cũng không thở nổi, cô ta căn bản không thể điều động ma lực để phản kích. Mặt cô ta đỏ rực, hai chân cô ta vùng vẫy bắt đầu trở nên vô lực, mắt cô ta đã trợn ngược, cô ta cảm thấy ý thức đang dần rời xa mình.
Geriferry không giết Amie, người cứu cô ta là Nại Hà. Nại Hà không hề lên tiếng, cũng không hề truyền đạt bất cứ ý thức nào cho Geriferry, nàng chỉ đột nhiên chấm dứt hành động gặm cánh gà, nhìn Geriferry. Điều này làm cho Geriferry biết, Nại Hà không muốn Amie chết.
Cho nên trong một khắc cuối cùng, Geriferry đã buông Amie ra. May mắn nhặt về một mạng, Amie ngồi bệt xuống sàn nhà, vừa thở hổn hển vừa ho kịch liệt.
Geriferry cảm thấy vừa rồi mình quá kích động, nhưng nếu có lần sau, hắn vẫn sẽ làm vậy mà không để ý đến hậu quả. Đối với Geriferry mà nói, Nại Hà là một tồn tại đặc thù. Trong cuộc sống từng bước đi đến tuyệt vọng ở dãy núi Billious, Nại Hà vẫn làm bạn hắn. Khi hắn gặp phải nguy hiểm, Nại Hà đã sẵn sàng mạo hiểm ý thức có khả năng tiêu tan vĩnh viễn để cứu hắn. Trong những ngày sau đó, Nại Hà bất chấp tiêu hao sức mạnh linh hồn, cả ngày biến ảo ra thân hình làm bạn bên cạnh hắn. Cho dù vẻn vẹn chỉ là một bóng dáng, nàng cũng vẫn kiên định. Đây tuyệt đối không phải Nại Hà thích quấy rối như Geriferry nói, mà là Nại Hà có thể đọc được trí nhớ của Geriferry. Nàng biết Geriferry có thể chịu đựng bất cứ đau khổ nào hành hạ, nhưng lại không thể chịu được cô quạnh. Hết thảy những gì nàng làm chỉ là để Geriferry có thêm cảm xúc, giảm bớt một chút cô quạnh.
Mặc dù không phải Geriferry rất rõ ràng chân tướng việc Nại Hà không ngừng quấy rối, nhưng hắn chỉ có thể giải thích cho chính mình như vậy. Cho nên hắn tuyệt đối không thể để tồn tại bất cứ điều gì có khả năng đe dọa đến Nại Hà. Nại Hà bây giờ cho Geriferry một cảm giác giống như nàng là con gái hắn, ít nhất hiện nay là như vậy. Cho nên hắn để mặc cho Nại Hà quấy rối, để mặc cho nàng không ngừng ăn.
Geriferry đưa tay định kéo Amie dậy, Amie trừng mắt nhìn hắn không hề cảm kích, cố giữ không cho nước mắt chảy ra, lảo đảo kéo hành lý ra cửa.
"Không được có bất cứ ý nghĩ nào đối với Nại Hà, bất cứ ý nghĩ nào!" Geriferry lại cao giọng đe dọa lần nữa đối với bóng lưng Amie đang đi xa dần. Quay đầu lại, Nại Hà vẫn không gặm đùi gà, nàng mở to đôi mắt long lanh nhìn Geriferry khiến hắn phải nổi da gà.
"Cảm ơn!" Giọng nói của Nại Hà đột nhiên trở nên rất cứng nhắc.
"Nại Hà..." Đương nhiên Geriferry không có bản lãnh của Nại Hà, bất cứ lúc nào cũng có thể biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.
"Ta biết, vừa rồi ngươi làm như vậy là vì ta. Nhưng mà, trong trí nhớ của ngươi không có phương pháp làm một người phụ nữ như thế nào", Nại Hà vẫn bình tĩnh nhìn Geriferry, nói với một loại khẩu khí không thể nghi ngờ: "Ta muốn học Amie cách làm một người phụ nữ như thế nào".
"Tốt!" Geriferry còn có thể nói gì? Đột nhiên hắn cảm thấy rất mệt mỏi. Vẫn trưởng thành dưới sự che chở của hắn, lần đầu tiên Nại Hà đưa ra ý nghĩ của chính mình, còn hắn lại không thể ngăn cản. Geriferry đi tới bên giường, ngẩng đầu ngồi dựa vào giường.
Đột nhiên Nại Hà vứt bỏ cái cánh gà trên tay, dựa vào trong lòng Geriferry. Giờ khắc này, Geriferry lại một lần nữa cảm nhận được nhịp tim đập của Nại Hà.
***
Lúc màn đêm buông xuống, cả thị trấn Ách Tề Á chỉ có ba điểm sáng đèn. Quán rượu là một, khách sạn đối diện với quán rượu là một, còn một chỗ là ở phía đông thị trấn.
Geriferry kéo Nại Hà ngồi vào chiếc bàn sát bên cửa sổ, còn đối diện bọn họ thì Amie với vẻ mặt bực bội. Đồ ăn trong tay Nại Hà rốt cục cũng đổi từ cánh gà thành đùi gà. Nếu như bọn họ tiếp tục bị mắc kẹt ở đây thì tiếp theo rất có thể ngay cả đùi gà cũng không còn.
"Nói đi, tình hình trong thị trấn như thế nào". Geriferry cảm thấy giận dỗi một người phụ nữ thật sự rất ảnh hưởng đến hình tượng thánh võ sĩ của mình, hắn bắt đầu chủ động nói chuyện với Amie.
Amie cũng không phải một phụ nữ hẹp hòi, mặc dù trong lòng cô ta hận Geriferry gần chết, có điều vì tính mạng của mọi người trong quán rượu, cô ta vẫn phải lấy đại cục làm trọng.
"Ở đây chúng tôi có sáu mươi mấy người, trong khách sạn đối diện đại khái có hơn một trăm nhà mạo hiểm, còn chỗ đại nhân Esra ở phía đông thị trấn có hơn ba trăm người dân gốc của thị trấn". Amie trả lời đơn giản mà rõ ràng.
"Trong khách sạn đối diện còn có nhà mạo hiểm? Các ngươi không liên hợp cùng nhau à?" Geriferry hơi kinh ngạc, nhà mạo hiểm là một đoàn thể rời rạc, nhưng thường thường mỗi khi gặp phải nguy hiểm, bọn họ lại sẽ ra tay tương trợ, đoàn kết cùng nhau chống lại kẻ thù.
"Bọn họ là người của liên minh Diack". Amie thở dài một hơi, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ.
Geriferry lập tức hiểu ra. Ở phía đông dãy núi Alques, ngoài một liên minh thần thánh lớn với thành viên là các quốc gia, trên thực tế còn tồn tại rất nhiều liên minh nhỏ mang tính chất tư nhân và đoàn thể. Hễ là nhà mạo hiểm từng tham gia chiến tranh mùa đông ở thành Diack đều sẽ nhận được một chiếc huân chương tượng trưng cho thị dân vinh dự của thành Diack, điều này cũng có nghĩa người đó đã gia nhập liên minh Diack. Sau khi cuộc tấn công mùa đông của lũ Orc kết thúc, bọn họ rời khỏi thành Diack, nhưng chỉ cần gặp phải khó khăn, những người khác trong liên minh Diack đều sẽ giúp đỡ vô điều kiện.
Mà đồng thời những nhà mạo hiểm gia nhập liên minh Diack này cũng vĩnh viễn xem thường những nhà mạo hiểm không gia nhập liên minh. Bọn họ cho rằng một người không chịu chiến đấu vì đại lục, vì dân tộc sẽ không có một chút chính nghĩa nào, những người đó không xứng làm nhà mạo hiểm.
"Tại sao bọn họ lại có nhiều người đến đây như vậy? Chẳng lẽ mùa đông năm nay không cần thủ thành à?" Geriferry nghi hoặc, cái tên Diack làm cho hắn nhớ tới tiểu ác ma Alizée, làm cho hắn nhớ tới Lich Zuma thần bí khó lường, làm cho hắn nhớ tới lão Khuê Nô vẫn hiên ngang khi đối mặt với rồng bạc Laura, vẫn tự tin xuất quyền với rồng bạc Laura, làm cho hắn nhớ tới ông bố hắn còn chưa từng gặp từ khi linh hồn hắn đi tới thế giới này... Có lẽ ông ta cũng có một chiếc huân chương như vậy!
Geriferry cảm thấy máu trong người mình đột nhiên sôi trào lên, hắn muốn đi theo con đường phụ thân hắn từng đi qua, hắn cũng muốn đứng trên tường thành cao vút của thành Diack, dương danh thiên hạ trong tiếng kêu rung trời. Hắn muốn xem xem một người phụ nữ như thế nào có thể khiến phụ thân mình tự hủy tiền đồ, vứt bỏ vợ con, thậm chí vứt bỏ cả gia tộc.
"Năm ngoái đám Orc đã xảy ra ôn dịch, đến tận bây giờ vẫn còn đang phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Nghe nói chúng bị chết quá nửa, hiện nay đâu còn có tinh lực đến tấn công thành Diack". Amie nhìn Geriferry với ánh mắt như nhìn một tên ngốc, có điều nghĩ đến việc hắn đã xa rời nhân thế, bôn ba trong dãy núi Billious thời gian rất lâu, nàng cũng hiểu tại sao.
"À..." Geriferry cười ngượng ngùng, nhún vai với Amie: "Cô biết đấy..."
"Tôi biết".
Hai người nhìn nhau, hiểu nhưng không nói ra.
"Dân gốc ở phía đông thị trấn từ chối thu nhận nào nhà mạo hiểm nào, bọn họ được đại nhân Esra bảo vệ, hiện nay không nhận được bất cứ tổn thương nào". Không đợi Geriferry thăm dò, Amie đã nói ra trước.
"Vì sao từ chối? Còn nữa, vị đại nhân Esra đó rất lợi hại à?"
"Bọn họ cho rằng chính những nhà mạo hiểm đã mang tai nạn tới thị trấn Ách Tề Á". Còn Esra lợi hại hay không thì Amie không muốn nói, bởi vì có mười mấy nhà mạo hiểm trung cấp đã chết dưới thanh kiếm gỉ của Esra, trong đó cũng có cả anh trai cô ta.
Geriferry gật đầu, chính hắn cũng cho là như vậy. Có điều vị đại nhân Esra kia thì có vẻ kỳ lạ, hoặc là ông ta có sức mạnh ngăn cản vong linh, hoặc là chính là vong linh có quan hệ với ông ta. Chỉ có hai cách giải thích này mới có thể lí giải vì sao người dân thị trấn không bị tấn công.
Đương nhiên, hiện nay không phải lúc suy nghĩ vấn đề này. Liên minh nhà mạo hiểm Diack đã khinh thường không thèm hợp tác với bọn họ, còn bên phía Esra cũng không trông chờ được, vậy thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Geriferry lập tức đứng lên, dặn Nại Hà ôm đùi gà lên lầu, sau đó dẫn theo đám nhà mạo hiểm cùng nhau bắt tay bịt kín tất cả cửa sổ, lại dùng bàn ghế chèn cửa chính thật chắc chắn, dặn dò tất cả các chiến sĩ ở lại giữ tầng một rồi cùng mười mấy pháp sư lên lầu.
Sau khi trăng máu mọc lên, một đám sương mù màu xám từ giao lộ phía bắc bay vào trấn nhỏ. Lúc này tiếng kêu khóc của vong linh bắt đầu vang lên từ bốn phía trấn nhỏ, hoặc khàn khàn, hoặc chói tai như tiếng kim loại ma sát, mang đến sự sợ hãi thuần túy, dường như những tiếng kêu khóc thê lương đó khiến linh hồn người nghe cũng phải run rẩy theo.
Sương mù tản ra từ trung tâm trấn nhỏ, từng bọ xương trắng từ dưới nền đất bò lên, trên bộ xương khô của chúng lấp lánh lân quang màu lục không ngừng nhấp nháy. Bọn chúng xoay đầu nhìn quanh, trong hốc mắt trống rỗng hình như có lửa ma lập lòe.
Sau phút chốc, dựa vào cảm ứng đối với sinh cơ, chúng lũ lượt lắc lư đi đến quán rượu và khách sạn. Sau đó, chúng vung đao kiếm bằng xương thô sơ trong tay bắt đầu phá cửa, đúng vậy, bạn không hề nhìn lầm, quả thật chúng đang phá cửa.
"Quả nhiên có người điều khiển bọn chúng". Geriferry kích hoạt thuật tinh tường, thế giới màu vàng tối trong phạm vi một ngàn mét xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn. Hắn không ngừng điều chỉnh góc nhìn tìm kiếm pháp sư tử linh có thể tồn tại quanh đây.
Lúc này không đợi Geriferry dặn dò, các pháp sư trên lầu tới tấp phóng ra cầu lửa hoặc tên băng. Sau một loạt tấn công bằng phép thuật, những bộ xương tiến đến quan rượu đầu tiên lập tức vỡ vụn, quả thật không chịu được một đòn giống như Amie nói.
Ngay sau đó đám skeleton thứ hai lại tràn tới, lúc các pháp sư vừa mới chuẩn bị phóng thích phép thuật lần nữa, Geriferry đột nhiên lên tiếng cản lại: "Chết tiệt, không được lãng phí ma lực. Các chiến sĩ dưới lầu mở cửa ra ngoài chém bọn chúng!"
Không phải hắn lại nghĩ ra mưu kế hay ho gì đó, trên thực tế, dưới sự vây công không biết mệt của không biết bao nhiêu vong linh, quả thật cũng không thể nghĩ ra mưu kế hay ho gì. Sở dĩ Geriferry hạ đạt mệnh lệnh này là bởi vì hắn có thể nhìn thấy nơi người khác không nhìn thấy.
Khách sạn bên phố đối diện cách chỗ hắn đứng hơn trăm mét cũng bị vong linh tấn công, sách lược phòng thủ của bọn họ cũng giống như của Geriferry, chiến sĩ thủ phía dưới, pháp sư lên lầu. Nhưng sau khi vong linh phát động công kích, các chiến sĩ của bọn họ đã ra ngoài đối phó, còn các pháp sư trên lầu hầu như không hề bắn ra một đốm lửa nào.
Geriferry không biết vì sao bọn họ phải sắp xếp như vậy, nhưng người Diack đã trải qua chiến tranh ngàn năm với người thú, ít nhất những kinh nghiệm thủ thành của họ cũng vượt xa Geriferry. Đã không thể hiểu được thì cứ việc tham khảo, xưa nay Geriferry chính là một người giỏi học hỏi, cho nên hắn lập tức hạ đạt mệnh lệnh.
Người đầu tiên từ quán rượu nhảy ra là mặt sẹo. Hắn chỉ nhẹ nhàng đâm kiếm đã đánh bay đầu một con skeleton, những người còn lại nối nhau mà ra, nhanh chóng tiêu diệt đám skeleton vây quanh quán rượu. Trước khi đợt skeleton thứ ba vây tới, bọn họ có thể lùi vào quán rượu nghỉ lấy sức chốc lát.
Đúng lúc này, con skeleton đầu tiên bị mặt sẹo đánh bay đầu đột nhiên lại đứng lên đâm một đao vào sau lưng mặt sẹo.
Mặc dù có giáp da cản lại một chút, nhưng đao xương sắc bén vẫn đâm xuyên qua giáp da làm bị thương da thịt mặt sẹo. Nếu như là hôm qua, mặt sẹo đã bị nhiễm sương độc sẽ bị chiến hữu lập tức giết chết. Nhưng bây giờ bọn họ đã có thánh võ sĩ, chỉ cần đẩy được tử khí trong thân thể hắn ra ngoài trước khi hắn phát điên là được. Cho nên mặt sẹo lập tức được các chiến hữu khiêng vào quán rượu.
Không cần các nhà mạo hiểm dưới lầu phải gọi, Geriferry đứng ở trên lầu cũng nhìn hết sức rõ ràng, hắn vẫn lo lắng điều này sẽ xảy ra, Nại Hà có thể giúp đỡ hắn biến ảo ra đấu khí thần thánh nhưng không hề có nghĩa thứ đấu khí thần thánh giả mạo của hắn có thể xua tan tử khí trong thân thể người bị thương.
Geriferry nhìn Nại Hà đã trầm lắng thiếp đi trên giường, cắn răng đi xuống lầu.