Chương 22: Chìa khóa mở cánh cửa của các vị thần
Trong một hẻm núi có tên là Trăng Máu ở chỗ sâu trong dãy núi trung ương của vùng đất đen tối, sau hai mươi ngày hành quân cấp tốc, đội ngũ hơn ngàn người gồm các kỵ sĩ hộ điện và các kỵ sĩ giáp đen của gia tộc Shuster đã đi tới điểm đến mà không có nguy hiểm gì. Lối ra của hẻm núi này chính là đầm lầy đen tối.
Vừa tới hẻm núi Trăng Máu, bất chấp sự mệt mỏi sau cuộc hành quân vất vả, các kỵ sĩ hộ điện kéo thân thể uể oải bắt đầu xây dựng trận địa phòng ngự ở hai đầu hẻm núi. Trên đường đi mặc dù bọn họ không gặp phải sự ngăn chặn có quy mô của đám dị đoan nhưng những cuộc tấn công thăm dò và làm phiền quy mô nhỏ thì chưa bao giờ chấm dứt, vì thế bọn họ cũng đã phải trả giá bằng tính mạng của năm kỵ sĩ hộ điện. Hiện nay ở đây xem như bình tĩnh, nhưng trong rừng cây bên ngoài không biết có bao nhiêu đôi mắt khát máu đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Ở khu vực giữa hẻm núi, 300 kỵ sĩ của gia tộc mặc giáp đen áo đen ngồi sừng sừng trên những con chiến mã cũng màu đen, như một đám âm hồn đứng trong bóng râm của hẻm núi. Dù im hơi lặng tiếng, nhưng luồng khí thế hiên ngang và sát khí của bọn họ khiến cả các kỵ sĩ hộ điện cũng phải cảm thấy sợ hãi.
Lúc này Green, phân đội trưởng phân đội thứ năm đoàn kỵ sĩ hộ điện đại giáo đường trung ương đế quốc Menied đang nhỏ giọng nói gì đó với một kỵ sĩ hộ điện đeo mặt nạ sắt màu đen có dáng người tương đối gầy gò. Là quan chỉ huy cao nhất của đội kỵ sĩ hộ điện này, Green sẵn lòng cùng các kỵ sĩ dưới tay hắn đi làm những công việc khổ cực còn hơn phải đến khom lưng trước vị khách thần bí không bao giờ lộ bộ mặt thật đến từ Giáo đình thần thánh này. Phải biết Green đã vất vả phân tích cục diện bây giờ một hồi lâu, còn đối phương chỉ thỉnh thoảng gật đầu.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là sự thâm trầm của bề trên? Green lắc đầu, xoay người bước đi không còn tự làm mất mặt nữa.
Pháp sư Vire của gia tộc Stedman đang chăm chú khắc họa một ma pháp trận phức tạp trên một khu đất bằng phẳng giữa khe núi. Tốc độ khắc họa không phải rất nhanh, nhưng mỗi một hình vẽ, mỗi một đường nét hắn đều khắc họa rất chăm chú. Gió lạnh trong hẻm núi không thể thổi khô mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, cũng không thể tạo thành một chút quấy nhiễu nào đối với cánh tay gầy gò nhưng trầm ổn của hắn.
Bốn gã pháp sư cung đình đứng phía sau Vire, nhìn vị đồng nghiệp phía trước khắc họa một ma pháp trận rất hiếm thấy với một thái độ nghiêm cẩn đến ngặt nghèo. Đến tận lúc Vire dùng những đường nét thẳng tắp để nối tất cả các hình vẽ với nhau, sau đó lấy ra mười sáu viên ma tinh thạch to như trứng ngỗng đắt tiền đến mức làm người ta líu lưỡi từ trong chiếc nhẫn không gian không có gì nổi bật trên tay ra rồi đặt xuống mười sáu điểm giao nhau trên ma pháp trận, các pháp sư cung đình luôn luôn nổi tiếng vì học thức uyên bác này mới biết công dụng của ma pháp trận vừa hình thành.
Pháp trận lời tiên tri thần thuật.
Trong cảm nhận của tất cả mọi pháp sư trên đại lục hiện nay, pháp trận này cơ bản chính là một pháp trận vô dụng. Phải biết trên đại lục Thương Mang vạn năm này không hề có thần tích, bất cứ ma pháp nào cần chúng thần trả lời đều không có hiệu quả. Bây giờ thần thuật trên đại lục Thương Mang chỉ còn lại thuật cầu khẩn của các mục sư thánh đường, đương nhiên thuật cầu khẩn này thực ra là thuộc phạm trù pháp thuật.
Còn có một khả năng, trên người mục tiêu đeo một loại kỳ vật ma pháp có khả năng cảm nhận tính mạng, khi ngươi phát động pháp trận thần thuật trên mặt đất, kỳ vật ma pháp tương ứng sẽ trả lời nếu nó ở trong một khoảng cách nhất định để chỉ rõ phương hướng cho ngươi.
Sau khi nghĩ đến khả năng này, các pháp sư cung đình đồng loạt ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt bọn họ nhìn nhau, ngoài chấn động vẫn là chấn động. Phải biết, kỳ vật ma pháp có khả năng cảm nhận tính mạng không phải là thứ có thể đánh đổi bằng tiền tài và quyền lợi, kể cả trong hoàng cung cũng chưa chắc có một kỳ vật mấy trăm năm khó gặp loại này.
"Có điều kể cả chúng ta cũng không biết khởi động pháp trận trên sợi dây chuyền kia thế nào chứ đừng nói đến thiếu gia. Điều duy nhất ta có thể làm chính là kì vọng vào tính chân thực của truyền thuyết..."
Vire lau mồ hôi trên trán, tâm tình căng thẳng thoáng giảm bớt. Phải biết bất cứ một sai lệch trong ký hiệu của pháp trận nào cũng có khả năng làm cho kết quả sai lệch khá nhiều. Nếu vậy bọn họ muốn tìm một người trong đầm lầy đen tối có phạm vi 30 km rõ ràng cũng không khác gì biển rộng tìm kim. Hắn tuyệt đối không gánh vác nổi hậu quả này. Sau khi kiểm tra lại một lần, hắn bắt đầu truyền ma lực vào ma pháp trận, đến khi pháp trận phát ra ánh sáng mông lung và từ từ ổn định, hắn mới đứng lên, ngẩng đầu nhìn lại phía sườn núi.
Chỗ đó có một người già với thân thể gầy gò đang ngẩng đầu nhìn lên trời cao, tầng tầng mây mù cũng không thể ngăn cản cặp mắt vẩn đục của ông ta. Hình như cảm ứng được gì đó, người già cúi đầu nhìn xuống hẻm núi, nhìn về phía pháp trận phát ra ánh sáng mông lung, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Sau đó ông ta xoay người nhìn về phía tây, trong đôi mắt mờ đục lúc này có thêm một nét cẩn thận và cả một sự chờ mong. Trong gió mạnh trên sườn núi, thân hình gầy gò của ông ta vẫn không hề nhúc nhích giống như một pho tượng đá.
Người già này chính là lão quản gia Khuê Nô của gia tộc Stedman. Không ai biết rõ ông ta đã hầu hạ bao nhiêu vị gia chủ của gia tộc Stedman, thậm chí cũng có rất ít người từng nhìn thấy ông ta xuất thủ, nhưng mỗi một quý tộc ở kinh đô đều ghi nhớ lời dạy bảo của tiền bối: Không được chọc đến người thừa kế của gia tộc Stedman được Khuê Nô hầu hạ. Này cũng là chỗ dựa lớn nhất của Geriferry để có thể hoành hành ngang ngược ở kinh đô, bởi vì vị lão quản gia này như một âm hồn luôn xuất hiện đúng lúc Geriferry cần ông ta, đương nhiên đây là chuyện ở trong phạm vi kinh đô.
Trước đó, rất nhiều kỵ sĩ hộ điện và cả một số hộ vệ phủ kỵ sĩ thứ tư đều rất nghi ngờ về sức mạnh của lão Khuê Nô, nhưng chuyến đi này đã chứng minh lời cảnh báo của các tiền bối không phải dọa người. Bất kể là ở đồng bằng hay là vùng núi, bọn họ luôn đi trước lão Khuê Nô không cưỡi ngựa. Nhưng khi đến điểm hạ trại tiếp theo, bọn họ luôn nhìn thấy lão Khuê Nô đã đứng đợi bọn họ. Cái gì là sức mạnh? Đây chính là sức mạnh. Tốc độ di chuyển của lão Khuê Nô đã vượt qua nhận thức của bọn họ.
Hẻm núi Trăng Máu chỉ dài tổng cộng chưa tới một dặm, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy pháp trận phát ra ánh sáng kia, trong ánh mắt bọn họ có chờ mong, có phấn chấn, còn có cả căm hận.
Thời gian từ từ trôi đi cùng với nhịp tim đập của mọi người, các kỵ sĩ vẫn nhìn pháp trận chằm chằm. Thấy điểm đỏ đại biểu cho dấu vết tính mạng trong la bàn ma pháp càng ngày càng sáng, tay Vire cũng run rẩy càng ngày càng lợi hại. Lão Khuê Nô vẫn nhìn về phương tây như cũ, chỉ có điều trong mắt ông ta lại tỏa ra ánh sáng như thực chất.
Đây là một cuộc giải cứu như đánh bạc, nhưng cũng là việc duy nhất bây giờ bọn họ có thể làm.
"Tìm được rồi, mười lăm km theo hướng tây nam". Vire kêu lên. (Lẽ ra nên dịch là dặm cho hợp, nhưng cuối cùng vẫn để là km theo đúng nguyên văn của tác giả).
Một giây sau, lão Khuê Nô trên đỉnh núi lao về hướng tây như một ngôi sao băng, trong nháy mắt mọi người trong khe núi cảm thấy như có một lớp mây đen che khuất mặt trời. Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì ánh nắng đã xuất hiện lần nữa, chỉ có điều trên đỉnh núi đâu còn bóng dáng của lão Khuê Nô.
Trong lúc những người khác còn cảm thấy kỳ lạ, chỉ có vị kỵ sĩ hộ điện mang mặt nạ hắc thiết kia hơi nhăn mũi dưới lớp mặt nạ. Vừa rồi nàng cảm ứng được một hơi thở khác thường, một hơi thở thuộc về tối tăm lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, các kỵ sĩ giáp đen đứng dưới bóng râm giơ ngang trường thương trong tay, thân thể hơi nghiêng xuống, tay kéo chặt dây cương. Tiếng vó ngựa chỉnh tề vang lên, một cơn gió lốc màu đen lập tức trán ra khỏi hẻm núi. Các pháp sư cung đình theo sát phía sau lần lượt thi triển phép thuật hóa bùn thành đá hoặc thuật đóng băng với những vũng bùn hoặc vũng nước các kỵ sĩ giáp đen không thể vượt qua. Dưới sức mạnh thần kỳ của phép thuật, trên đầm lầy làm người đời sợ hãi đã xuất hiện một con đường bằng phẳng để các kỵ sĩ xung phong.
Khi cửa đá của nhà lao mở ra một lần nữa, Geriferry "toại nguyện" bị tinh vệ tộc rắn cuốn đi. Cado lạnh lùng nhìn cảnh này, khi cửa đá đóng lại, trái tim dưới bề ngoài lạnh như băng của nàng cũng đã chết.
Giữa đại điện Thần miếu tộc rắn có một Tế đàn cao và rộng, mặt ngoài Tế đàn màu xám có khắc các ký hiệu phức tạp tối nghĩa chi chít. Từng viên đá quý phát ra quầng sáng màu xanh được khảm vào những chỗ lõm trên Tế đàn giống như những con mắt lúc sáng lúc tối khiến mọi người nổi da gà.
"Được rồi, các ngươi ngồi vào vị trí như những hôm trước, khi máu tươi của tên nhân loại cuối cùng chảy hết, thời đại mới huy hoàng của tộc rắn sẽ hiện ra trong tầm tay!" Giọng nói khàn khàn của Worle Gourde khiến khuôn mặt mệt mỏi của mấy vị tế tự trở nên phấn chấn. Họ đi tới ngồi xuống vị trí giữa hai cánh của ma pháp trận hình ngôi sao sáu cánh, bắt đầu thi triển "bàn tay đen tối", truyền ma lực đen tối thuần khiết vào ma pháp trận cổ đã bắt đầu kích hoạt để giải trừ đạo phong ấn cuối cùng của Tế đàn.
Geriferry đang bị một tinh vệ tộc rắn vác trên vai, nhìn Tế đàn cao lớn phía trước và những ký hiệu phức tạp tối nghĩa chi chít khắc bên mặt ngoài Tế đàn, lại nhìn đám người tộc rắn tướng mạo quái dị xung quanh Tế đàn. "Oa! World of Warcraft? Hay là Heroes of might and magic?" Không thể không nói, vốn luôn luôn nhát gan mà lúc này hắn lại trở nên bạo dạn.
Sau khi bừng bừng hăng hái tán thưởng thế giới kỳ ảo trước mắt xong, hắn đang định tiếp tục quay lại nhìn những cảnh vật phía sau thì nghênh đón hắn là một đàn rắn nhỏ bằng chiếc đũa đang há miệng đe dọa trên đầu gã tinh vệ tộc rắn. Có lẽ là hắn vẫn không thể nào quen được kiểu tóc sành điệu thời thượng này, không biết là kinh động quá độ hay là vui mừng quá mức, tóm lại là hắn lập tức ngất xỉu. Người này quả nhiên là không theo kịp được mốt mới.
Bịch!
Đây là âm thanh đặc thù khi cơ thể người tiếp đất bằng mông, còn kẻ xui xẻo đó đương nhiên chính là Geriferry vừa bị ngất xỉu đã ngã tỉnh lại. Sự đau đớn kịch liệt làm cho hắn rõ ràng một lý lẽ, đây không phải đang xem phim hay chơi trò chơi, linh hồn hắn đang tồn tại thực sự trong thế giới kỳ ảo này. Bất chấp đau đớn, hắn lén nheo mắt nhìn đám tộc rắn xung quanh, đương nhiên trong lúc nhìn trộm đối phương hắn vẫn cô gắng tránh không nhìn lên đầu bọn chúng.
Có điều quan sát ở cự ly gần như thế vẫn cứ khiến hắn không dễ chịu, cho nên giống như bất cứ ai nhìn thấy những thứ cực kì buồn nôn khác, hắn bắt đầu nôn mửa, nôn hết cả mật xanh mật vàng ngay trước Tế đàn Thần miếu, thánh địa của tộc rắn.
Rất nhanh, xung kích thị giác lại một lần nữa thử thách cực hạn thần kinh của hắn, một tế tự tộc rắn vươn thân thể thật dài từ ma pháp trận cổ ra, liếm sạch những thứ hắn vừa nôn ra trước Tế đàn, sau đó lim dim mắt có vẻ rất ngon miệng.
Lần này không còn gì để nôn nữa, Geriferry hoàn toàn không còn phản ứng, sau đó vẫn rơi vào trầm lặng.
Coi như là chia buồn cho chính mình!
Ánh sáng xanh trên ma pháp trận cổ càng ngày càng sáng, sau khi dùng ngôn ngữ của tộc rắn bàn bạc vài câu với các tế tự xung quanh, Worle Gourde gật đầu với một tinh vệ chờ đợi bên cạnh. Tên tinh vệ tộc rắn rút một con dao găm tối đen ra, không một tiếng động đi tới chính giữa ma pháp trận. Trước khi Geriferry kịp phản ứng lại, tinh vệ đã tóm lấy hai tay hắn, cắt ngang hai dao trên cổ tay, vết cắt sâu thấy xương!
Máu đỏ phun ra như suối, bắn cả lên mặt Geriferry. Sau khi cảm giác đau đớn bứt rứt trôi qua, sự sợ hãi liền tràn tới tất cả mọi ngóc ngách trong thân thể hắn. Geriferry cố gắng duy trì trấn tĩnh trong đầu, sau khi tinh vệ rời khỏi Tế đàn, hắn định dùng tay nọ nắm cổ tay kia để máu chảy chậm lại, có điều hắn xót xa phát hiện hai dao vừa rồi đã cắt đứt cả gân tay hắn.
Phí công vô ích, Geriferry chỉ có thể phẫn hận nhìn Worle Gourde với ánh mắt hung ác. Ngay sau đó hắn phát hiện việc thể hiện tâm tình giận dữ này cũng trở thành một hành động xa xỉ. Cùng với máu chảy ra khỏi cơ thể càng ngày càng nhiều, tính mạng từ từ bị hút ra khỏi người hắn, thời gian còn lại của hắn đã không nhiều...
Hắn không giãy giụa, cũng không vùng vẫy. Bất cứ một cử động nhỏ nào của thân thể cũng sẽ khiến hắn đến gần cái chết hơn một bước. Không có ai hiểu rõ sự quý giá của sự sống hơn người đã chết một lần như hắn. Dù chỉ được nhìn thế giới kỳ quái này thêm một lát cũng tốt, nhưng đồng tử hắn đã từ từ giãn ra, mí mắt chậm rãi sụp xuống chỉ còn lại một khe nhỏ, cố gắng kéo dài hơi tàn.
Ánh sáng xanh lại sáng hơn, vặn vẹo xoay tròn quanh ma pháp trận như thực chất, cuối cùng nhanh chóng chui vào chính giữa Tế đàn như một cơn lốc. Tất cả lại trở lại bình tĩnh.
Mỗi một người trong Thần miếu đều ngừng thở nhìn chằm chằm Tế đàn bắt đầu tỏa ra ánh đỏ yếu ớt, dưới bề ngoài bình tĩnh lại những trái tim sôi trào máu nóng, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam trần trụi, còn có cả một nét sợ hãi.
Qua bao lâu? Trong nháy mắt hay là một thế kỷ?
Chỉ biết một quầng sáng màu đỏ sáng chói phun mạnh ra từ Tế đàn, như ánh sáng ngưng tụ chứ không tản ra, hóa thành hàng chục đóa hoa mạn đà la (cà độc dược) màu đỏ yêu dị xoay tròn rực rỡ, cuối cùng hình thành một hình vẽ sao sáu cánh được bao phủ bời một lớp sương mù màu đỏ đứng yên chính giữa bên trên Tế đàn, làm mọi người ngơ ngác đứng nhìn.
Ừng ực!
Đây là một loạt tiếng nuốt nước miếng chỉnh tề, mỗi một người tộc rắn trong Thần miếu đều biết, bảo vật bí ẩn sắp hiện ra trước mặt bọn chúng.
Tách!
Đây là âm thanh giống như gà con phá vỏ trứng mà ra, một âm thanh đồng nghĩa với sự sống mới, hình thành sự đối lập rõ nét với tiếng nuốt nước miếng tham lam của tộc rắn.
Một quả cầu ánh sáng với hai màu lam đỏ đột nhiên xuất hiện chính giữa ngôi sao sáu cánh do những đóa hoa mạn đà la tạo thành, dù có hai màu xanh đỏ đối lập nhưng quả cầu ánh sáng lại tỏ ra cực kì tự nhiên.
Trong chốc lát, ánh sáng tắt hết!
A!
Tất cả người tộc rắn đều bị cảnh tượng kỳ dị trước mắt này làm chấn động trợn mắt há mồm. Ánh đỏ tham lam trong mắt bọn chúng cũng đã biến mất, bọn chúng hơi nheo mắt, dùng một ánh mắt bình thản hơn, ấm áp hơn nhìn chằm chằm về phía trước, dường như trong lúc ngây ngất bọn chúng cũng không thể sinh ra một chút lòng tham nào.
Ngay cả Geriferry đã nửa chết nửa sống cũng không biết lấy được sức mạnh từ đâu, hắn há miệng nhìn Tế đàn, nhìn cảnh trước mắt, hắn cho rằng đầy là ảo ảnh hồi quang phản chiếu trước khi chết. Không còn có khát vọng sống và nỗi sợ cái chết, hắn chỉ muốn được nhìn mãi như bây giờ, lâu như trời đất, đến tận lúc biển cạn đá mòn.
Cùng lúc đó, trên đại lục Thương Mang một khắc trước vẫn nắng gắt vạn dặm, giờ khắc này lại phủ đầy mây màu đỏ, từng tia chớp màu đen điên cuồng bổ xuống mặt đất, cả núi sông cũng phải rung chuyển theo.
"Thần tích sao?"
Mọi người trên đại lục Thương Mang nhìn những tia chớp màu đen to như thùng nước chằng chịt trên không trung màu đỏ không kiêng nể gì. Trong ánh mắt kinh hoàng của bọn họ chỉ còn lại hai chữ: Thần tích. Mọi người luôn có thói quen liên hệ những sự vật chưa biết và không thể nào giải thích với thần linh, bọn họ quỳ xuống đất cúng bái, trong miệng không ngừng sám hối vì đã từng coi rẻ thần quyền.
Ngoài thành Wembley của vương quốc Tề Á ở trung bộ đại lục có một ngọn núi cô độc, không kéo dài vạn dặm nguy nga tráng lệ như dãy núi Arques, cũng không có hàng ngàn ngọn núi san sát hình thù kì dị như dãy núi trung ương thứ duy nhất nó có hình như chỉ là yên tĩnh. Lúc này tất cả mọi sinh linh trên đại lục Thương Mang đều run rẩy trong thần tích, nó lại đứng sừng sững không hề rung động cùng với đại giáo đường Wembley trên đỉnh núi.
Nơi này là tổng bộ của Giáo đình thần thánh.
Lúc này Giáo hoàng già nua đang chống cây quyền trượng hoa lệ của hắn quét dọn phòng sám hối, hắn quét dọn mỗi một góc rất cẩn thận, kiên nhẫn như khi hắn tỉ mỉ lắng nghe lời sám hối của những con cừu non lạc đường. Tia chớp màu đen liên miên không dứt ngoài cửa sổ không hề tạo thành bao nhiêu kinh ngạc trên gương mặt nhăn nheo của hắn. Hắn chỉ nhìn thoáng qua không trung màu máu xa xa rồi thì thào lẩm bẩm, "Chiếc chìa khóa đầu tiên để mở cánh cửa của các vị thần đã xuất hiện rồi sao? Đối với thần của ta, đây là may mắn hay là xui xẻo?" Giờ khắc này ánh mắt thương xót của hắn trở nên trống rỗng.