Chương 17: Tiếc thay một đóa trà mi
Trong lòng mỗi người đều có một bức tranh hoàn mỹ. Hình ảnh Cado nâng nhành hoa này rõ ràng đã được Geriferry khắc vào đáy lòng, sau đó dùng năm tháng lâu dài để nhớ lại.
Cado nhẹ nhàng bước giữa vườn hoa, không có ánh nắng chiếu xuống nên không nhìn thấy rõ vườn hoa, đương nhiên Geriferry cũng không thấy rõ vẻ đẹp như thiên nữ hạ phàm của nàng. Nhưng không phải có một câu như vậy sao: Vẻ đẹp mông lung mới là sự mê hoặc trí mạng nhất.
Đúng vậy, ngươi có thể tưởng tượng ánh mắt nàng nhìn quanh giữa những nhành hoa, bóng dáng nàng nhẹ nhàng múa như âm hồn nửa đêm. Geriferry nhắm hai mắt lại, trong lòng hắn bình tĩnh không có bất cứ dục vọng nào, chỉ có sự chìm đắm đơn thuần.
Đến khi hắn mở mắt ra, trước mặt đã không còn bóng dáng yêu kiều của Cado, một đám hoa trong vườn cũng đổ rạp. Geriferry hoảng sợ vội vàng chạy tới, thấy Cado đã ngã xuống vườn hoa, thân thể co lại run rẩy đau khổ.
"Đây là hoa độc sao?" Không thể suy nghĩ nhiều, Geriferry ngồi xuống nâng Cado dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng từ cự ly gần, xinh đẹp không lời nào diễn tả hết được.
Gương mặt Cado đỏ tươi, màu đỏ từ từ lan xuống dưới theo cổ nàng. Trong đôi mắt màu lam đậm có những tia màu đỏ hiện lên hết sức rõ ràng trong đêm đen. Toàn thân nàng khô nóng, cách áo giáp bằng da thú hắn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trong cơ thể nàng vẫn đang tiếp tục lên cao.
Cado mở đôi môi đỏ mê người ra, gian nan nói được hai chữ, "Đi... hoa..." Sau đó lại cắn chặt răng, tay nọ nắm chặt lấy cánh tay kia, móng tay đã đâm sâu vào cánh tay.
"Không đúng", Geriferry kêu khẽ một tiếng, nhặt một cánh hoa bên cạnh đưa đến trước mặt xem, sắc mặt lập tức đại biến, "Kỳ dâm hoa?"
Mọi người đều biết tốc độ sinh sản của Orc rất nhanh, hầu như có thể sánh ngang với chuột. Hình thái sinh hoạt gần như nguyên thủy khiến bọn họ không có bất cứ trò tiêu khiển gì khác ngoài lên giường chế tạo tính mạng. Đương nhiên xã hội nguyên thủy đến mấy cũng sẽ không ngừng tiến bộ. Một gã Orc phát hiện kỳ dâm hoa có thể cải thiện chất lượng ngủ rất nhiều, khiến song phương sáng tạo tính mạng có thể dễ dàng đạt tới thượng đỉnh. Theo nguyên tắc một người vui không bằng người người vui, Orc đã trồng rất nhiều kỳ dâm hoa xung quanh bộ lạc của mình. Bọn họ giải thích với bên ngoài là kỳ dâm hoa có thể khiến các chiến sĩ mới sinh trong bộ lạc càng khỏe mạnh hơn.
Khi phát hiện Cado đã trúng độc kích dục của kỳ dâm hoa, Geriferry lại trở nên do dự. Bế nàng lên mang tới thả xuống dòng suối cách đó mười mấy bước để nàng tỉnh táo lại, vận đấu khí khu độc? Hay làm triệt để luôn, làm bộ chính mình cũng trúng độc, cùng nàng trực tiếp đột phá quan hệ chiến hữu, biến nàng thành một phụ nữ thực sự, sau đó triền miên trong vườn hoa đến chết?
Đây là hai lựa chọn khó khăn, một rất đau khổ, còn một rất ướt át. Thực ra bất luận là đau khổ hay ướt át thì kết quả cũng đã được xác định từ lần đầu tiên Geriferry nhìn thấy Cado. Nếu không chẳng lẽ nửa đêm hắn chạy tới tâm sự với Cado chỉ là để chứng minh mình là một quý tộc thuần khiết? Thực ra hắn do dự là vì muốn chờ thêm một lát, chờ kỳ dâm hoa ảnh hưởng đến chính mình. Như vậy sau đó cũng có thể nói là vì cứu nàng nên trúng độc, nói không chừng còn có thể giữ được một mạng.
Nói cho cùng, Geriferry quả thực là một kẻ cần sắc không cần mạng.
Người không chịu đựng được trước là Cado, không biết từ khi nào cánh tay mềm mại trắng muốt của nàng đã quấn lên cổ Geriferry, hơi thở dốc cuồng nhiệt thổi tới bên tai hắn như những dòng điện rất nhỏ, dễ dàng kích thích dục vọng mà Geriferry hoàn toàn không có dự định khắc chế.
Cả hai người cùng đắm chìm ở đây, bất luận là giáp xích hay giáp phiến đều trở thành trở ngại đối với dục vọng của bọn họ và bị hai người ném đi thật xa. Áo lót bằng sợi đay bị hai người đang vội vã xé tan để lộ nước da trắng như tuyết, hai người dán chặt vào nhau không còn một kẽ hở nào.
Không còn do dự gì, Geriferry cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mê người của nàng.
...
Gió nhẹ đưa tới mùi thơm thoang thoảng của cây cối, khoảng thời gian tối tăm nhất trước bình minh đã trôi qua, phương đông bị dãy núi che khuất lộ ra một vệt sáng mông lung.
Sắc mặt tái nhợt, Cado ngửi ngửi, gương mặt lại trở nên đỏ hồng. Nàng cảnh giác xoay người đứng dậy, thoát ra khỏi vườn hoa đã mang đến ác mộng cho nàng này. Đã nhớ lại toạn bộ những chuyện xảy ra trong đêm, nàng tiện tay nhặt mấy món đồ ven đường lên rồi nhảy xuống dòng suối bên cạnh rất nhanh, chăm chú nhìn những chỗ tím xanh trên da, nước mắt nàng rơi xuống như mưa. Nàng ra sức kì cọ nhưng chỉ có thể cọ sạch dơ bẩn trên người chứ sao có thể cọ hết nhục nhã trong lòng?
Thể lực còn chưa hồi phục được một hai phần mười, Cado cảm thấy chóng mặt, một giọng nói vang lên trong đầu nàng, "Ta phải giết ngươi". Hình như đã xác định được mục tiêu, nàng lập tức lên bờ mặc quần áo, lại tìm bội kiếm, sau đó mới lôi Geriferry đang ngủ như lợn chết ra khỏi vườn hoa, mũi kiếm lạnh như băng chỉ thẳng vào cổ họng hắn.
Thực ra sau khi Cado đi khỏi thì Geriferry cũng đã tỉnh lại. Vốn hắn định lén chạy về, nhưng nào biết Cado quay lại nhanh như vậy. Trong lòng biết kiểu gì cũng khó thoát cái chết, hắn dứt khoát nhắm mắt lại hổi tưởng cảnh tượng ướt át đêm qua rồi tự an ủi, "Làm người chết dưới hoa, thành ma cũng phong lưu". Nhưng khi cái chết thật sự đến, khi mũi kiếm từ từ đâm vào cổ họng hắn, sợ hãi lại tự nhiên sinh ra. Không có người nào sợ hãi đối mặt với cái chết hơn người đã chết một lần.
Cho nên hắn mở mắt ra...
Trước mắt là một gương mặt như hoa lê trong mưa, vẻ mệt mỏi hòa lẫn với đau đớn thống khổ.
"Ngươi là đồ cầm thú..." Cado trợn trừng mắt, hận ý ngập trời cùng trào ra theo nước mắt nàng, rỏ xuống theo hàng lông mi thật dài.
Nhìn Cado hoàn toàn trái ngược với vẻ kiên nghị lạnh lùng trên chiến trường, trái tim Geriferry chợt đau nhói, trong lòng không ngừng cân nhắc các loại lý do nhưng đều nói không nên lời. Hắn cho rằng đây là sự khinh nhờn đối với cái đẹp và sự thuần khiết.
"Ta không muốn giải thích, đối với nàng bây giờ, bất cứ lý do nào cũng là ngụy biện. Ta chỉ muốn nói, nếu như còn có cơ hội như vậy thì ta cũng vẫn làm như vậy, kể cả sau đó phải đối mặt với cái chết". Nói xong, Geriferry bình tĩnh nhắm hai mắt lại, dường như sau một đêm này hắn không còn đòi hỏi gì nữa.