[Dịch]Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã

Chương 5 : Có con cá bự không thích ăn bèo




Tề quốc là cường quốc nổi danh đương thời, trong năm nước chư hầu thì chỉ có Tề quốc là phát triển toàn diện cả đức – trí – thể – mĩ.

Về cái này thì chỉ cần đi tới vương đô Thịnh Dương ngắm nhìn sự phồn hoa rực rỡ ở nơi đó là thấy. Cô chưa bao giờ tới Thịnh Dương nhưng trước đây có tới đế đô của Mục thiên tử, cho dù là về diện tích hay là phố xá phồn hoa thì Thịnh Dương đều không kém chút nào.

Nhưng lúc này cô hoàn toàn không có tâm tư thăm thú ngắm nghía cổ thành trăm năm này, thật không thể nào ngờ được, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi cô đã từ quê hương Kinh quốc xuyên thẳng tới Thịnh Dương Tề quốc?

Diệp Thiệu không cho cô nhiều thời gian trầm tư, xe ngựa lịch kịch xuyên qua quá nửa thành Thịnh Dương, dừng lại trước một tòa nhà xấu xí, cửa lớn đóng chặt. Đích đến không phải là vương cung, điều này làm cho cô có chút bất ngờ. Diệp Thiệu xuống xe trước, một thị vệ áo xanh tiến tới ôm cô xuống nhưng lại bị chủ nhân của hắn giơ tay ngăn trở.

Làm phiền Diệp thế tử tự mình ôm cô xuống xe, cô có chút thụ sủng nhược kinh. Thấy vẻ mặt tỏa sáng của cô, hắn lửng lơ nói một câu: “Bản vương lo sẽ dọa sợ Phó Linh.”

Im lặng liếc sang nhìn anh chàng thị vệ lưng hùm vai gấu mặt đen sì, có gắng tiêu hóa một lúc vẫn không thể kết nối anh chàng đó với cái tên Phó Linh dịu dàng ẻo lả lại với nhau…

Sau này sự thật chứng minh là cô nhất thời nghe lầm, Diệp Thiệu gọi là Phục Linh, không chỉ có mình anh chàng đó mà thủ hạ dưới tay hắn ta về cơ bản đều lấy tên thảo dược làm tên mình. Lão tổng quản mở cửa cho chúng ta tên là Điền Thất, một cậu thiếu niên trẻ tuổi mặt mũi có bảy phần tương tự với Phục Linh tên là Thiên Ma.

Rõ là một cái biệt viện mà làm như là hiệu thuốc í. Ta không khỏi đánh giá lại Diệp Thiệu một lần nữa, chẳng lẽ lý tưởng ẩn giấu trong lòng vị thái tử này không phải là trở thành bá chủ một phương mà là lang băm mặt trắng sao?

Với cả, ta có chỗ nào dọa người chứ!

Nhìn chung, thái tử một nước thì đều phải ở Tiềm long Để trong vương cung, không thể ở ngoài được. Tiềm long Để nói là ở trong vương cung thực ra vẫn cách khỏi hậu cung một bức tường rất cao. Bằng không khi thái tử trưởng thành, cùng ra cùng vào với phi tử hậu cung thì không khỏi không hợp quy củ.

(Để: Dinh phủ của các vương hầu.)

Trường hợp của cô thì tương đối đặc thù, trước khi phụ thân mất, toàn bộ trên dưới Kinh quốc đều cho rằng có thể ông ấy vẫn có cơ hội cho Kinh quốc thêm một vị thái tử danh chính ngôn thuận. Nhưng ông trời không mở mắt, cho tới tận khi ông nhắm mắt thì toàn bộ vương thất cũng chỉ có một mình cô. Lại thêm cô là một vương nữ cho nên từ lúc sinh ra cho tới khi đăng cơ, cô vẫn luôn yên tâm thoải mái ở trong điện của mình.

Nhưng quy củ là vật chết, người mới là vật sống. Có vương công quý tử nhà ai là không làm thêm mấy tiểu viện biệt lập bí ấn cùng với đám bạn xấu của mình vi phạm pháp lệnh, cưỡng ép dân nữ tới. Căn cứ vào bản tính tự cao tới mức kinh khủng của Diệp Thiệu thì cưỡng ép dân nữ tới là chuyện không thể nhưng nhất định là có làm mấy chuyện không thể để người nào biết ở đây rồi.

Lòng cô ưu sầu, cổ nhân đã nói: Biết càng nhiều, chết càng nhanh. Ngay cả ba cái hang mà con thỏ khôn Diệp Thiệu đào cô cũng biết rồi, nếu không thể kịp thời thoát thân, e là sớm muộn gì cũng bị hắn diệt khẩu.

“Thân phận của ngươi đặc thù, cứ thế đưa người tiến cung thì không tốt lắm cho nên đợi bản vương sắp xếp xong xuôi cho người một danh phận thích hợp sẽ đón ngươi vào trong cung.”

Cái gì gọi là danh phận thích hợp, cô liếc mắt nhìn hắn.

Hắn xoa cằm: “Ngươi muốn lấy thân phận là nữ nhân của bản vương hay là thú cưng của bản vương đây?”

“…” Cảm ơn ngươi nhé, cả 2 cái cô đều không có hứng thú.

Sau khi tới biệt viện không lâu, Diệp Thiệu thay xong quần áo liền bị Phục Linh mặt đen sì mời vào thư phòng.

Chân trước hắn vừa đi xong, sau lưng chàng thiếu niên Thiên Ma mặt mày tương đối vui vẻ đã bước vào, không cần nghĩ cũng biết là do Diệp Thiệu phái tới coi chừng cô. Hắn đúng là lo nghĩ quá nhiều rồi, trừ khi trong một khoảng thời gian ngắn cô lại có thể biến hóa ra một đôi cánh chim, bằng không dựa vào cái đuôi cá này làm sao cô có thể chạy trốn được.

Từ ánh mắt của Thiên Ma có thể nhận ra, anh chàng này rất kinh ngạc về cô, có lẽ là vì uy quyền của Diệp Thiệu nên mới không dám nói chuyện với cô vậy nên một người một cá hai mặt nhìn nhau một đứng một ngồi. Vì che giấu thân phận của cô mà Diệp Thiệu cố tình mua cho cô một bộ váy có tà váy dài chấm đất. Làn váy rất dài có thể bọc lấy đuôi cô, kể cả gió có thổi tới thì cũng không làm lộ đuôi cô. Dù sao thì đại đa số người đều không có năng lực tiếp nhận mạnh mẽ như Diệp Thiệu, nếu không cẩn thận để người ngoài nhìn thấy cái đuôi cá lấp lánh của cô, bảy tám phần mười là cô sẽ bị cho thành yêu quái mà đánh chết.

Có câu ngạn ngữ thế này “Quốc gia suy sụp, yêu nghiệt xuất thế.” Mức tổn thương mỗi một đời giai cấp thống trị đối với những thứ không phải con người như cô đây không có ít đi mà chỉ càng ngày càng nhiều thêm, nhỡ đâu lời đồn “Thái tử Tề quốc ngang nhiên nuôi yêu quái” truyền ra, đến lúc đó người đầu tiên khai đao với cô chỉ sợ chính là Diệp Thiệu.

Cho nên tuy tà váy nặng nề dài rũ xuống trói buộc khiến cô không thoải mái nhưng vì tính mạng, cô nhịn.

Kết quả là nhịn được một khắc thì cô không nhịn được nữa, không thể trách cô, có trách thì trách Diệp Thiệu không ngủ không nghỉ đi đường như đua xe ngựa chạy thẳng tới kinh thành. Đã thế hắn còn không đi đường lớn, chuyên chọn mấy con đường nhỏ cổ quái vắng vẻ mà đi, mông cô cũng bị hắn ép cho trĩ tới nơi rồi!

Ghế là ghế gỗ hoa lê cứng kinh khủng, lại còn không có đệm mềm.

Cô bị trói chặt trong cái váy dài khốn khổ y như con cá khô treo trong phòng bếp, cứng đờ mà thẳng đơ…

Người hầu bên cạnh Diệp Thiệu quả nhiên rất cơ trí, Thiên Ma nhanh chóng nhìn thấu nỗi khốn khổ của cô, mở miệng hỏi thăm: “Cô nương thấy khó chịu ở đâu?”

Cô phấn chấn hẳn lên, khua tay múa chân một lúc, Thiên Ma lập tức hiểu ra cô không nói được, nhanh chóng tìm giấy bút tới. Cô đương nhiên không thể viết rằng mông mình rất khó chịu cho nên đành uyển chuyển lại cực kỳ hàm súc viết lên trên giấy bốn chữ cực to – ̶

“Ta muốn tắm rửa.”

Ngoại trừ bộ váy bó chặt bên ngoài, cái đuôi cá này mấy ngày rồi còn chưa dính được chút nước nào, vảy đuôi đã mất đi vẻ sáng bóng. Bởi vì không có hiểu biết nhiều về chủng tộc người cá cho nên cô cực kỳ lo lắng chúng nó bởi vì bị khô cằn lâu mà có thể héo rũ như lá cây, từng cái vẩy dần dần rơi xuống…

“…” Cậu thiếu niên đỏ ửng mặt lên, lắp bắp: “Vậy, vậy để tiểu nhân hầu hạ cô nương tắm rửa thay đồ.”

Má ơi, ai nói xem sao bên cạnh Diệp Thiệu lại có thể dưỡng ra một thiếu niên trong trắng ngây thơ như vậy chứ, thật là quá trái với quy luật tự nhiên mà.

Cô vui vẻ gật đầu, khóe mắt thoáng liếc thấy một bóng hình cao to bên ngoài cửa, không phải Diệp Thiệu thì còn ai vào đây nữa.

Dường như hắn đang định ra ngoài, ánh mắt thản nhiên quét qua, khóe miệng khẽ nhếch một cái không rõ là cười lạnh hay cười âm hiểm nữa. Chưa đầy một lát sau, Phục Linh cao lớn thô kệch đã thay cho Thiên Ma, cũng không biết Phục Linh đã nói gì với đệ đệ của hắn, tóm lại là khi đi ra khuôn mặt Thiên Ma xám ngoét như xác chết, thật là đáng thương.

Giảm thọ quá đi mất, cô nói thầm, chẳng lẽ tối nay Diệp Thiệu đã chọn cậu chàng Thiên Ma tới thị tẩm???

Thiên Ma vừa đi, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xơ cứng của Phục Linh, trực giác mách bảo rằng hắn sẽ không dễ nói chuyện như Thiên Ma nhưng cô vẫn bất khuất giơ tờ giấy trắng kia lên. Cô thật sự rất cần được ngâm nước!

Phục Linh mấp máy môi, sau thời gian một ly trà, hắn mới mở miệng: “Thái tử gia nói muốn cô nương chờ mọi người trở về rồi cùng tắm.”

“…”

Cô run lên, trong đầu không tự giác hiện ra cảnh Diệp Thiệu, cậu em Thiên Ma còn có cả cô cùng ngâm trong một cái bồn, khinh khủng tới mức ngay cả con cá như cô đây cũng không dám tưởng tưởng tiếp!

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Câu nói kia của Phục Linh để lại nỗi kinh sợ cực lớn cho cô, tâm thần hoảng hốt cả một buổi chiều thế cho nên khi lão tổng quản Điền Thất gọi nhiều lần cô vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần. Đến khi cô có phản ứng, lão tổng quản đã dùng ánh mắt thâm thúy thương cảm chuyên dùng cho mấy cô gái ngốc nghếch nhìn cô: “Cô nương, nên dùng bữa tối thôi.”

“…” Cô cố nhịn xuống không hỏi ông ấy ý nghĩa của ánh mắt kia là gì! =_=

Thì ra trời đã tối, nhưng Diệp Thiệu vẫn chưa về. Cô còn chưa kịp vui sướng, ngẫm lại, giờ hắn không về không có nghĩa là cả đêm cũng không về. Cô lo lắng ngồi bên bàn tiếp tục sắm vai thiếu nữ ngốc nghếch ngờ ngệch, cho tới khi lão quản gia Điền Thất tự mình đưa bữa tối lên.

Lão quản gia hòa nhã dễ gần nói: “Đây là thế tử gia tự mình làm cho cô nương.” Ông ấy nhấn mạnh hai chữ “tự mình”, dường như rất nóng lòng chờ đợi phản ứng của cô.

Cô có thể có phản ứng gì, chẳng lẽ lại như những thiếu nữ si mê ngưỡng mộ Diệp Thiệu đó, hai tay tạo hình trái tim, nghiêng mặt hạnh phúc nói: “Người ta cảm động quá mà ~~~”

Ha ha ha.

Cái gọi là bữa tối thực ra là một hộp đồ ăn được bọc ngoài rất thần bí, xem ra thì ngay cả lão quản gia cũng không biết bên trong có gì. Cho nên khi tháo bỏ lớp bao ngoài hộp đồ ăn cô cũng rất thấp thỏm, chỉ sợ bên trong có một cái hộp bát giác có cả gừng và hành tây, nguyên nhân thì chắc ai cũng hiểu.

(cái này mình k hiểu ) chắc ý chị muốn nói đến món cá hấp hành gừng chăng???)

Kết quả chứng minh cô đã hơi hoang tưởng, nhưng trên thực tế, tên Diệp Thiệu – kẻ đã cất công chuẩn bị cái hộp đồ ăn này còn hoang tưởng hơn cả cô!!!

Cô không nhịn được lật bàn, cả hộp đều là đồ ăn cho cá, cái quỷ gì đây!

Đáng giận nhất là bên trái cái hộp nhỏ hình chữ nhật còn cẩn thận đặt thêm hai cây bèo xanh mướt!

Diệp Thiệu! Ngươi mau cút về đây, cô cam đoan sẽ không đánh chết ngươi!

~~~__ ta là dòng phân cách có con cá nào đó muốn giết người__~~~

Cả một đêm này, Diệp Thiệu trắng đêm không về. Qua nửa đêm thì cô đã không thể chịu đựng được nữa, cuốn chặt cái đuôi hôn mê bất tỉnh. Mà đến ngất rồi cũng không được ngất thoải mái, trong mơ hồ, cô đã đi xuyên qua rất nhiều giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ đầu tiên cô sau khi dùng mưu kế thâm sâu và thủ đoạn sắc bén đã ám sát thành công tên ma đầu Diệp Thiệu trốn về Kinh quốc, trở lại ngôi vị đại vương của mình. Lúc cô đang muốn chống nạnh cười ha ha thì Lương thái sư đột nhiên nhảy ra, cầm bàn tính đánh lọc cọc: “Đại vương! Trong lúc ngài không có ở đây, nước ra lại tiếp tục nợ Tề quốc thêm xxxxx nữa, xem chừng đến kiếp sau của ngài cũng không trả nổi.”

“…”

Còn chưa hết, sau khi Lương thái sư đánh bàn tính xong, lão vuốt râu cười: “Vì trả nợ, chúng thần đã nhất trí bán ngài đến Tề quốc gán nợ. Nhưng mà trước khi trả nợ, ngài phải sinh cho Kinh quốc ta người thừa kế vương vị! Vào đi! Đại vương, lão thần đã chuẩn bị cho ngài chín chín tám mươi mốt thiếu niên đủ loại. Đại vương cố gắng nhé, ha ha ha!”

“…”

Vẫn còn đang kinh sợ, hình ảnh bỗng chuyển đi, Diệp Thiệu đằng đằng sát khí chạy tới trước mặt cô, tay bóp cổ cô la hét: “ Ngươi là đồ bội bạc, bỏ lại cha con chúng ta đi mất! Có tin bản vương sẽ thịt ngươi làm đầu cá hấp ngâm ớt, canh cá cắt lát, vây cá kho không!”

Con, con á? Cô chóng mặt cúi đầu liền thấy khuỷu tay Diệp Thiệu nâng một cái tã lót, một cậu nhóc người cá màu vàng mút ngón tay cười khanh khách với cô.

“…”

Cảnh tượng kinh hãi dọa cô sợ tới mức nhức đầu tỉnh lại, tỉnh lại thì lại thấy cái đuôi vừa đau vừa ngứa, cổ họng cũng như nổi lửa. Cô mệt mỏi kêu nước, vèo một cái, một cốc nước đã đưa đến trước mặt cô.

Cô nhướng mắt lên, quả nhiên là Phục Linh.

Phục Linh mặt đơ sau khi đưa nước xong thì nói: “Thái tử gia bị ám sát.”

Cô phun một ngụm nước ra ngoài, tiếp sau ngươi chớ nói với cô rằng, thái tử của các ngươi cũng bị biến thành một người cá nhé!

~

Lời tác giả: Thế nhé, bước ngoặt rồi đây! Tôi tin rằng mọi người rất mong đợi lần vào cung sau đó của người cá Vân Ngạn, yên tâm, chương sau vào cung ngay!

Vân Ngạn: tác giả, cô ra ngoài một lát, ta muốn nói chuyện với cô một chút, ta thật sự sẽ sinh ra một người cá sao?

Diệp Thiệu (trịnh trọng): trước đó chúng ta nên nghiên cứu xem nên làm gì để sinh con?

Vân Ngạn: …. Cút.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.