[Dịch]Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã

Chương 49 : Thỏ biển




Bóng xám nhanh như chớp giật, phá nước mà lên, Diệp Thiệu phản ứng nhanh nhẹn rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng thứ đó đã nhanh trước một bước nhảy vào lòng cô, cùng với đó là tiếng thét chi chi chói tai.

“Chi chi chi! Chi chi!”

Con vật nhỏ trong lòng hưng phấn uốn éo, không hề có ý làm tổn thương cô.Diệp Thiệu và cô lấy làm kinh ngạc cúi đầu nhìn nó, lớp da trong suốt điểm đen, cơ thể béo mập mềm nhũn nằm úp sấp, trên đầu có hai “cái tai” rất dài. Nhìn bề ngoài, trông nó tựa như con thỏ, nhưng cơ thể trơn trượt lại là của sinh vật dưới nước…

“Thỏ biển sao,” Diệp Thiệu quan sát một lúc thì cho ra một đáp án, hắn không hề nương tay túm tai xách nó lên: “Ngư dân vùng duyên hải còn gọi nó là con sên biển, lúc nướng lên ăn ngon không khác gì sò nướng.” Diệp Thiệu vô thức liếm môi, nhìn cô cười: “Vân Ngạn, đêm nay có bữa ăn khuya rồi.”

Cô với thỏ biển: “…”

Không biết có phải vì nghe hiểu lời Diệp Thiệu nói không mà thỏ biển kêu váng lên sắc nhọn, cũng kịch liệt giãy dụa cơ thể hướng về phía cô, muốn nhào lại vào lòng cô. Diệp Thiệu nhướn mày, nhìn cô: “Vân Ngạn, đồ chơi này hình như là tới tìm nàng.”

Thỏ biển vừa nghe liền vội vàng kêu hai tiếng chi chi không ngừng, cô nghĩ đây đại khái là, biểu thị sự đồng tình? Một con “sò” có thể nghe hiểu tiếng người…

Diệp Thiệu khinh bỉ ném thỏ biển cho cô đương nơm nớp lo sợ: “Nàng run cái gì, nàng cũng là một con cá có thể nghe hiểu tiếng người đấy.”

Cô và thỏ biển: “…”

À, hình như là như vậy nhỉ.

Đế đô ở đất liền, cách biển khơi xa vạn dặm, làm sao mà con thỏ biển này có thể xuất hiện ở đây là vấn đề khiến cô có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra. Trái lại thì Tông Sở vừa thấy đã sáng tỏ: “Loài vật này có bề ngoài khá đáng yêu, chắc là nhà quyền quý nào ở đế đô nuôi nó làm thú cưng trong nhà lại không cẩn thận để nó trốn thoát. Đúng lúc đó ngửi thấy khí tức của đại thẩm nên vội vàng tìm tới.”

Khí tức của cô? Nghe vào mặc dù có hơi kỳ nhưng cũng khá có lý! Lại nghĩ tới vẻ quấn quýt của đám tôm cá ở khe suối kia đối với cô, cô không nhịn được nảy sinh bá khí vương giả khi “trăm ngư hướng về”! Cô vui sướng hài lòng ôm thỏ biển mềm mại, thỏ biển dịu ngoan cọ vào lòng bàn tay cô nũng nịu chẳng khác nào mèo con, thỉnh thoảng lại kêu “chi” một tiếng.

Tông Sở thong thả nói: “Đại thẩm, có câu vật họp theo loài, loài này ở trong biển luôn ngây ngốc, chắc nó chỉ là … ngửi được khí tức của đồng loại mà thôi.”

Ngươi cho rằng nói như vậy cô sẽ không nhận ra là ngươi chửi cô ngốc sao! Cô phẫn hận giơ thỏ biển giả vờ ném vào mặt nó, thỏ biển hét lên một tiếng, phun ra một chuỗi chát lỏng sền sệt như mực nước vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tông Sở.

Tông Sở: “…”

Cô trợn mắt há hốc mồm, hơi chột dạ, đây là … đi tiểu sao?

Diệp Thiệu liếc nhìn thấy, bật cười: “Nó với Yến tam điện hạ có vẻ tương đối hợp ý nhau.”

“…” Qua một lúc lâu thật là lâu sau, Bạch Khải mới bừng tỉnh ngộ, bi phẫn thốt lên: “Vì sao ông đây nằm cũng trúng đạn chứ!!!”

┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉

Đêm cuối cùng trước khi vào kinh chỉ có chút náo loạn đó rồi qua đi, hôm sau, cách một năm trời rốt cuộc cô lại bước vào tòa thành trì to lớn và trang nghiêm này của Mục triều lần nữa. Đế đô rốt cuộc vẫn là đế đô, cho dù Thịnh Dương Tề quốc có phồn hoa giàu có thế nào, so với nó cũng vẫn thiếu đi mấy phần khí độ uy nghiêm của hoàng gia.

Rõ rệt nhất chính là ở cột đá chạm rồng được đặt hai bên ngự đạo, hai cột đá đặt song song với nhau chẳng khác nào đang giương thẳng mũi kích và lưỡi mác lên bảo vệ cho vị chủ nhân ngồi trong hoàng thành trăm năm này.

Đây là lần đầu tiên Tông Sở nhập kinh, cực kỳ tò mò, thò đầu dáo dác ngó quanh không ngừng, cô ỷ vào dáng vẻ 7 tuổi hiện giờ mà cũng ghé vào bên cửa xe xem người qua lại trên đường. Cô nhớ tới lần trước tới nơi này, khi đó cô vẫn là chư hầu Kinh quốc, mang theo món lễ vật mọn dâng bái thiên tử. Hồi đó cô còn bị Lương thái sư níu ở bên tai gào thét bắt tới đế đô, ai mà thoải mái với việc hàng năm đều phải tới làm nền cho đám nhà giàu kia. Bây giờ nhớ lại, âm thầm thở dài, tuy nói “làm nền” có chút tổn thương tự trọng nhưng ít ra vẫn có thể quang minh chính đại đi lại trong này. Còn bây giờ, cô giống như một tên trộm, nghĩ mọi cách che giấu thân phận mình.

Bả vai có một cái tay không quy củ đặt lên, vén tóc cô, sờ mặt cô, giọng nói quen thuộc cực gợi đòn vang lên bên cạnh: “Mặt ủ mày chau cái gì, thân phận vương hậu Tề quốc chẳng lẽ lại không hơn cảnh “làm nền” sao?”

Cô quay đầu, Diệp Thiệu liếc mắt tới, cô hừ một tiếng, leo vào lòng hắn, cuộn đuôi lên ngủ khì.

Diệp Thiệu: “…”

Cho đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa hoàng cung, cô tự giác tỉnh lại. Tông Sở với Bạch Khải là “hạ nhân” đương nhiên không được đi vào, phải ôm thỏ biển ở lại ngoài cung. Cô với Diệp Thiệu đều xem như là khách quen với chốn hoàng cung, nhưng lần này nhập cung lại thấy mọi người chú ý lễ độ hơn hẳn bao nhiêu năm qua. Cô buồn bực, chẳng lẽ làm vương hậu của Diệp Thiệu thật sự còn danh giá hơn cả chức chư hầu của cô sao? Không có đạo lý mà!

Diệp Thiệu dương dương tự đắc tươi cười với cô: “Vân Ngạn, có phải bây giờ đang cảm thấy rất may mắn vì gả cho cô không ~~”

Cô: “…”

May mắn gả cho một tên chết tiệt sao, hahaha.

Cho tới khi nghi trượng của cô với Diệp Thiệu qua đi, tiếng mấy cung nữ quỳ hai bên xì xào vẫn lọt vào tai cô: “Trời ạ! Vương hậu Tề quốc lại là một đứa trẻ 7 tuổi! Thảo nào Tề vương mãi chẳng lập hậu, thì ra là khẩu vị nặng vậy! Thật là biến thái!”

“Đúng vậy đúng vậy!” Một người khác nhỏ giọng tán đồng.

Cô: “…”

Cô cũng âm thầm tán đồng với cung nữ kia! Đúng! Diệp Thiệu chính là tên biến thái khẩu vị nặng tới cá cũng không tha!

Tuy không phải lần đầu yết kiến Mục thiên tử nhưng trong lòng cô vẫn thấp thỏm bất an. Bước vào cung Kiến Chương, cảm giác lạnh lẽo sợ hãi do bị nhìn chăm chăm hôm bị thương đột ngột xuất hiện, cứ tiến thêm một bước tới gần cảm giác này lại càng mãnh liệt. Tay lạnh như băng bỗng được nắm lấy, hai mắt Diệp Thiệu vẫn lạnh nhạt nhìn về phía trước, môi khẽ mấp máy: “Không phải sợ, ta ở đây.”

Cô cắn môi, khẽ cầm lại tay hắn.

Trong cung Kiến Chương, thiên tử ngồi trên cao, hai bên có không biết bao nhiêu đại thần đứng hầu. Cô ngồi trong lòng Diệp Thiệu vờ khiếp sợ cẩn thận quan sát bốn phía, đứng xung quanh đều là trọng thần ở đế đô mà cô biết. Lúc thu tầm mắt lại trong lòng cô chợt trào dâng cảm giác dồn dập sợ sệt, cô lần theo cảm quan, chạm vào ánh mắt của một người xa lạ trẻ tuổi.

Dựa vào trình độ văn hóa của cô, cô rất khó có thể miêu tả xem đây là một đôi mắt như thế nào, nó không có sinh khí cũng không có hào quang, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nghẹt thở khác thường. Lạnh lùng, âm u, đáng sợ chẳng khác nào đêm cô bồi hồi ngoài quỷ môn quan. Cô lập tức hiểu được, tám phần mười kẻ tổn thương cô đêm đó chính là gã.

Nhưng gã là ai?

Vị trí gã đứng cách hoàng đế rất gần, quan bào trên người cũng khác hẳn các thần tử khác, có hình văn thêu cổ quái. Dựa theo vị trí của gã có thể đoán ra gã rất được hoàng đế coi trọng, nhưng gã rất trẻ, còn trẻ như vậy đã được lên chức cao, trong trí nhớ của cô đế đô không hề có bị sủng thần nào như vậy. Suy nghĩ một lát, cô không khỏi nghĩ tới khả năng, gã, gã sẽ không phải là nam sủng của hoàng đế chứ…

Cô cân nhắc lại thì thấy không thích hợp, nam sủng của hoàng đế giết cô làm gì, chẳng lẽ là ghen tị cô với Diệp Thiệu có thể quang minh chính đại “ân ái” sao??? Cô nên nói thế nào cho gã hiểu, thực ra cô với Diệp Thiệu đều đang làm hại lẫn nhau, hoặc là nói… chỉ mình cô bị Diệp Thiệu làm hại…

Lúc này, Diệp Thiệu đã hoàn tất hành lễ với thiên tử. Hoàng đế tính an ủi đi đường mệt mỏi tượng trưng một chút cho nên sau đó liền chuyển đề tài rơi trên người cô: “Haha, Diệp khanh, vị này là…”

Hoàng đế muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ đã hoàn toàn lộ rõ: Má ơi đừng nói với trẫm đây là thê tử ngươi nhé!

Diệp Thiệu cười nhẹ, thong dong đáp rằng: “Đây là tiểu nữ A Niếp, thỉnh bệ hạ thứ tội, trên đường vương hậu đột ngột trúng gió, bất đắc dĩ phải ở lại Hòa Châu dưỡng bệnh cho nên để tiểu nữ đi thay tới trước bày tỏ lòng kính trọng đối với bệ hạ.”

Thiên tử cùng các vị thần tử: “…”

Vẻ mặt của mọi người đại khái đều có thể dùng chung một câu để hình dung: Mẹ nó, ngươi đùa ta à?

ở đây chỉ có duy nhất một người là từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh, gã đứng trên hầu hết mọi người nhưng lại yên tĩnh không hề mang lại bất kỳ cảm giác tồn tại nào, nhưng tầm mắt của hắn vẫn luôn như hình với bóng đặt trên người cô. Đây là loại cảm giác rất đáng ghét, tựa như một con dao chỉ trực nhăm nhe cạo vảy cô.

Cô không tự chủ siết chặt ống tay áo, bỗng ngón tay được xoa nhẹ, cô nháy mắt mấy cái, nghe tiếng Diệp Thiệu cười híp mắt nói: “Khâm Thiên Giám dường như rất để ý tới tiểu nữ?”

Cô: “…” Cô đã sớm nói rồi mà, Diệp Thiệu chính là hạng người ngươi không tìm hắn phiền toái, hắn cũng chủ động tìm phiền toái tới nói chuyện tiêu khiển với ngươi. Chỉ có điều khi hắn vừa mở miệng, dây đàn vốn căng thẳng trong đầu cô bỗng trùng xuống. Đúng vậy, cô sợ cái gì đây! Có tên ma vương Diệp Thiệu làm chỗ dựa cho cô, nên sợ phải là người khác mới đúng!

Nam tử bị gọi tên thoáng sửng sốt, dường như không ngờ tới Diệp Thiệu vừa mở miệng đã chính xác chỉ ra thân phận của gã, gã âm u lạnh lùng liếc nhìn cô, sau mới chậm rãi rời tầm mắt đi từ tốn mở miệng: “Tề vương đại nhân ở xa ngàn dặm lại có thể nắm rõ tình hình đế đô như lòng bàn tay vậy.”

Quả nhiên đây cũng không phải hạng nhân vật khéo léo gì, vừa mới bắt đầu đã đâm Diệp Thiệu một kích. Ấy vậy mà sắc mặt Mục thiên tử vẫn như thường, có điều trong lòng có thoải mái hay không thì ai mà biết.

Diệp Thiệu vẫn bình thản tươi cười đáp lại: “Khâm Thiên Giám đâu phải chức quan gì không ai không biết, đoán ra thân phận Giám chính cũng đâu có gì lạ? Bệ hạ, ngài nói có đúng không?”

Cô: “…”

Cô bóp trán, những tinh hoa vốn nên bồi đắp cho lương tâm của Diệp Thiệu đều được bồi đắp vào cái miệng độc của hắn.

Mục thiên tử còn có thể nói như thế nào đây, chẳng lẽ lại đá vào sủng thần của mình sao, chỉ có thể cười ha hả cho qua thôi, tiện thể còn nhắc cô với Diệp Thiệu lặn lội đường xa mà tới hẳn rất mệt mỏi cho nên đã chọn cho cô với hắn một cung điện cực kỳ thanh tịnh làm chỗ nghỉ tạm. Đợi nghỉ ngơi xong, sẽ thiết yến khoản đãi hai ta.

Chư hầu ngủ lại trong cung thiên tử?

Đây là chuyện chưa bao giờ có tiền lệ, nói không mờ ám ai tin được. Diệp Thiệu cảm tạ long ân, nói về kỷ xảo biểu diễn, hắn hoàn toàn có thể ra ngoài đường diễn kịch được…

ở lại trong cung chẳng khác nào chui vào hang sói, từ khi ra khỏi cung Kiến Chương chân mày cô chưa lúc nào giãn, Diệp Thiệu gọi cô mấy tiếng cô mới sực hồi tỉnh: “Vân Ngạn?!”

cô bình tĩnh lại, thấy vẻ mặt hắn cũng nghiêm túc, lòng vừa bình tĩnh lại chợt khẩn trương: phải chăng hắn cũng nhận thấy được hoàng đế cùng với gã lừa bịp Khâm Thiên Giám kia có âm mưu gì kinh thiên?!

Diệp Thiệu nhíu chặt mi, nhéo cái đuôi cá che dưới váy cô: “Dạo này Tông Sở có nhắc tới chuyện nàng sắp biến về lại không?”

Cô: “…”

Vẻ mặt tràn đầy mong đợi của ngươi là có ý gì!

~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.