[Dịch]Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã

Chương 15 : “bạn cũ”




Quốc quân Yến quốc họ Bạch, dưới gối có năm nam ba nữ, người Diệp Thiệu bắt được là con trai thứ ba của Yến Vương tên Bạch Khải. Vị trí thái tử Yến quốc cứ rề rà mãi chưa định, nhưng ngọc bội Phụ Hý đã giao vào trong tay Bạch Khải, có thể thấy được Yến vương nuông chiều thiên vị đứa con trai này tới mức nào.

Tuy Bạch Khải không phải Yến thái tử nhưng xem tình hình trước mắt, vị trí Yến vương sớm muộn gì cũng rơi vào tay cậu ta. Đây không phải là nguyên nhân duy nhất Diệp Thiệu chưa muốn giết Bạch Khải, có lẽ hắn cảm thấy, nếu Yến quốc mà tới lượt người như Bạch Khải làm quốc quân thì sớm muộn gì cũng tiêu đời…

“Ha, lần này bản vương tha cho hắn một lần, còn biết thời biết thế bán cho hắn một cái ân.” Diệp Thiệu vui vẻ với tính toán của mình, vô cùng vênh váo: “Năm sau, khi thông thương với Yến quốc, còn có thể được bỏ bớt mấy loại thuế. Hay, hay lắm.”

Không biết người này làm sao mà có thể tự tin tới thế! Chẳng lẽ ngươi đã quên mất ngươi vừa đập lại đạp Yến vương tử người ta thế nào sao, còn lệnh Phục Linh lôi cậu ta ra như lôi bao tải vậy! Đây mà là ân cái gì chứ!

Trên đường tới vương đô Kinh quốc, Bạch Khải ồn ào, một khóc hai nháo ba thắt cổ đều sử dụng cả. Nhưng bất luận có náo thế nào, Diệp Thiệu đều thản nhiên mặc kệ, vẻ mặt thong dong chẳng thèm để ý. Cuối cùng, vị tam điện hạ Yến quốc này dùng tới chiêu tuyệt thực…

Diệp Thiệu vuốt cằm tỏ vẻ đã biết, sau đó còn rất vui mừng thổ lộ: “Vừa hay có thể tiết kiệm lương khô.”

Cô: “…”

Mà cô cũng không có nhiều thời gian quan tâm tới chuyện sống chết của Bạch Khải, cô đang bận ưu phiền vì việc tân đế Kinh quốc sắp đăng cơ. Từ khi biết được vương vị của mình khó giữ nổi, số lần cô mất ngủ ngày một gia tăng. Một mặt cô không biết từ lúc nào cha già lại có thể cho cô thêm một đứa đệ đệ; một mặt cô ưu sầu không biết: cứ coi như cô có thể thuận lợi đi theo Diệp Thiệu về tới vương đô, vậy cô nên nói như thế nào để toàn bộ trên dưới Kinh quốc và cả Mục thiên tử nữa chấp nhận một quốc quân có đuôi cá đây.

Mặt trước là vấn đề về luân lý trong gia đình, mặt sau đã vọt tới trình độ giống loài khác biệt có thể cùng chung sống với con người không.

Đau đầu quá, a a a a, cô phiền muộn tới mức sắp xẹp thành một con cá khô rồi…

Trong lúc cô nôn nóng bất an, xa trượng đã tiến vào trong lãnh thổ Kinh quốc. Khi vào trong lãnh thổ Kinh quốc, Diệp Thiệu không vội vã vào vương đô luôn mà tạm dừng lại ở một thành trấn nhỏ nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ trước. Theo lời hắn nói thì: dù sao Kinh quốc còn chưa bằng nổi một châu lớn của Tề quốc hắn, đi sớm một ngày muộn một ngày cũng không có việc gì. Tuy lời hắn nói là đúng sự thật nhưng giọng điệu của hắn khiến cô hết sức khó chịu.

Vì thế, cô đáp lại hắn bằng một nụ cười vô vị: ha ha.

Đối với vẻ vội vàng nôn nóng của cô mấy ngày nay, Diệp Thiệu tỏ vẻ không thể hiểu nổi. Sau khi quan sát vẻ mặt cô chán chê, hắn đưa ra phỏng đoán: “Chẳng lẽ, mỗi tháng, người cá cái cũng có mấy ngày đó?”

Cô: “…”

Cái này không có đâu…

Sau khi nhận được đáp án phủ định, Diệp Thiệu lại lắc mình biến thân thành một cậu nhóc tò mò, hắn vuốt cằm ra vẻ vu vơ, hỏi: “Vậy, các ngươi làm thế nào…khụ, sinh sản?”

Cô: “…”

Bà đây làm sao biết được! Mặc dù bây giờ bà đây là người cá, nhưng còn chưa có nổi một ngày ở trong biển đâu! Còn nữa! Cái loại vấn đề khó nói này, ngươi lại đem đi hỏi cô – một thiếu nữ trắng trong chưa gả, ngươi không thấy có vấn đề gì sao! Chẳng lẽ ngươi muốn cô trả lời theo cái dạng: “Muốn biết không? Chàng thử một lần chẳng phải sẽ biết sao, anh hùng ~?”!!!

Mắt thấy cơn tức giận của cô có dấu hiệu bùng cháy, Diệp Thiệu thức thời chuồn mất. Nói với hắn thêm một lời, cô đây cũng thấy giảm thọ!

Diệp Thiệu đi bộ ra ngoài chưa được bao lâu đã quay trở lại, lần này hắn còn mang theo một người nữa vào – chính là Yến vương tử Bạch Khải.

Sau mấy ngày giày vò, trạng thái của Bạch Khải chính là uể oải mệt mỏi, nhưng khi vừa nhìn thấy cô thì hai mắt sáng ngời gọi: “A Ngạn!”

Còn chưa đi được hai bước, Diệp Thiệu bình thản “khụ” một tiếng. Hai chân cậu ta run run, đứng tại chỗ không dám động.

Cô tùy ý liếc mắt nhìn sang, luôn cảm thấy tư thế đứng yên của cậu ta có chút cứng ngắc. Xem qua xem lại, cô sáng tỏ, thương cảm nhìn phần giữa hai chân cậu ta.

Diệp Thiệu lười nhác ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay xoay viên ngọc Phụ Hý, cười tủm tỉm hỏi: “Mấy ngày nay Tam vương tử có khỏe không?”

Biết rõ còn cố tình hỏi chính là đây mà, không thấy người ta ngày ngày bận rộn tự sát à. Người biết thì còn hiểu là cậu ta muốn dùng cái chết để ép buộc, người không biết lại tưởng rằng tên Diệp Thiệu này có ý đồ bất lương với cậu ta, muốn ép buộc người ta.

Đã cố kìm nén mối bi thương uất hận cũ, Bạch Khải giờ phẫn nộ không thôi, siết chặt tay ngẩng đầu đứng đó, cố gắng để cho mình có thêm mấy phần khí thế: “Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, sao còn dám giam lỏng ta nhiều ngày như vậy!” Động tác của cậu ta đúng là rất có khí thế, nhưng đã nhịn đói lâu như vậy, giọng nói cũng mềm oặt như người đang nằm úp sấp xuống cố thều thào vậy, không hề bất ngờ là lại đem tới tràng cười khẽ châm biếm của Diệp Thiệu.

“Diệp Thiệu! Ngươi đừng tưởng có thể ỷ vào Tề quốc các ngươi quốc phú binh cường mà có thể làm xằng làm bậy! Ngươi cho rằng Yến quốc ta dễ ức hiếp lắm sao!” Bạch Khải siết chặt nắm đấm, khuôn mặt hào hoa phong nhã căng lên, đỏ như gan lợn: “Hơn nữa…” Cậu ta đưa mắt sang nhìn cô: “Hừ! Ngươi không chỉ giam cầm ta mà còn ngang nhiên trói A Ngạn ở bên cạnh! Chỉ cần vạch trần việc này ra, trình tấu với thiên tử, thiên tử làm sao có thể dung thứ cho ngươi tiếp tục làm xằng làm bậy! Đến lúc đó xem tên ngụy quân tử nhà ngươi còn có thể làm gì để lừa gạt thế nhân đây!”

Lòng cô lạnh quá là lạnh, ngàn tính vạn tính, cô lại quên mất tên tiểu tử này có quen biết cô! Không những hắn biết cô mà còn “tiện thể” nói rõ luôn cả thân phận trước đây của cô.

Diệp Thiệu chậm rãi chuyển tầm mắt sang cô, lưng cô cứng đờ, nhanh chóng bày ra vẻ mặt “Hắn là ai vậy? Ta không hề biết hắn”.

Diệp Thiệu mỉm cười, ý châm biếm càng lúc càng đậm, quả nhiên, Bạch Khải phải chịu kích thích quá lớn, một lát sau cậu ta mới bình tĩnh lại được, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong nhìn về phía cô: “A Ngạn! Nhất định là cậu phải chịu đựng hắn ức hiếp có đúng không?”

Đúng vậy! Nhưng… đang ở trước mặt Diệp Thiệu, cô nào dám nói tới nửa chữ “đúng” đây.

Thân hình Bạch Khải thoắt một cái, tiến lại gần, cay đắng hỏi cô: ‘A Ngạn, chúng ta là bạn học ba năm mà…”

Bạn học…

Khoan đã, dường như cô nhớ ra cái gì rồi. Trong thời niên thiếu, giống như các vương tử công chúa khác, cô cũng phải học ba năm giáo dục bắt buộc tại Thái học các ở Đế đô. Đệ tử trong Thái học các có tới 3000, trong đó đến 300 là vương tôn công tử chính là giai cấp nắm đặc quyền, mà cô lại là một trong năm nước chư hầu, lại càng là đặc quyền trong đặc quyền, dù rằng Kinh quốc có nghèo, Thái học các cũng không dám vì thế mà bỏ bê cô. Vấn đề là hồi còn nhỏ cô có chút hơi tự kỷ, nói cho cùng thì phần lớn nguyên nhân vẫn là tại tên Diệp Thiệu này. Từ sau lần bị hắn hãm hại, cô theo bản năng trở nên bé gan dè dặt hơn. Một cô bé con lạc quan hoạt bát rạng ngời đang yên đang lành là thế lại bị Diệp Thiệu hại thành một cô bé mắc chứng tự kỷ.

Trong ba năm ở Thái học các, cô sống rất cô đơn. Vương tử công chúa bốn nước kia không thích chơi với cô, đám công tử quý tộc thế gia lại không dám tới nói chuyện với cô. Ngày ngày cô chỉ có thể lặng lẽ ôm túi sách đi qua đi lại trong học đường, nhà ăn và khu nhà ở, không có ai chia sẻ với cô mấy chuyện đồn nhảm đại loại như “Vương tử Triệu quốc với công chúa Thục quốc yêu sớm”, cũng không có ai cùng cô giễu cợt “Hôm nay thầy giáo môn Sách lược không buộc chặt dây quần, ahahahaha!”. Cô giống như một đứa trẻ tự kỷ, cô đơn chiếc bóng vượt qua ba năm tại Thái học.

Nói là cô đơn chiếc bóng cũng không đúng lắm. Trong cuộc sống đơn điệu đến mức hầu như chẳng có chút màu sắc kia, vậy mà lại có mấy nhân vật từ đâu rơi xuống để lại chút ấn tượng trong ký ức của cô. Ví dụ như cô công chúa Thục quốc Chử Tú Tú luôn đuổi theo cô chế nhạo “Đồ câm”, hay là tên vương tử Triệu quốc Liên Cẩn Lạp luôn hùa theo công chúa Thục quốc chọc ghẹo cô ~ và ví như … Bạch Khải?

Cho đến giờ khắc này, cô mới biết được tên của cậu ta. Điều này là bởi vì thực sự thì so với bọn Chử Tú Tú, sự tồn tại của cậu ta quá là mờ nhạt. Hồi đó, cậu Bạch Khải này cũng thường hay chơi cùng Chử Tú Tú, ở trong Thái học các đương nhiên không thể thiếu mấy trò “lập nhóm kết hội”. (~ lập bang kết phái)

Sở dĩ cô vẫn nhớ cậu ta đó là bởi vì có một lần, sau kỳ thi, cô bình tĩnh viết một đơn thư nặc danh tố cáo nhóm Chử Tú Tú gian lận, vậy nhưng chỉ có một mình cậu ta bị thầy giáo gọi lên hỏi tới phát khóc.

Mấy chuyện gian lận nhỏ nhặt này, lại còn do mấy đứa vương nhị đại (thế hệ vua thứ hai) bày ra nên bình thường các thầy giáo cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nhưng cậu ta khóc, cậu ta không chỉ khóc mà còn khai tuốt tuồn tuột bọn Chử Tú Tú ra. Khai ra thì thôi đi, bi kịch là đúng lúc đó Thiên tử tới đây kiểm tra tình hình học tập của các thế hệ sau ở Mục triều…

Kết cục có thể đoán ra, tóm đầu sỏ, phạt đồng phạm, bọn Chử Tú Tú phải chịu đủ các loạn gia bạo của mấy ông cha già.

Nhớ tới việc này, cô rất rất muốn cảm ơn bạn học Bạch Khải, không có tên đồng đội như heo là cậu ta, làm sao đại thù của cô có thể báo đây.

Nghĩ tới đây, một câu hỏi đặt ra là vì sao hồi còn ở Thái Học, cô lại không hề gặp mặt Diệp Thiệu? Chế độ giáo dục ở Thái học là 9 năm, bởi vì thừa kế vương vị từ sớm nên cô bất đắc dĩ ngừng hẳn việc học, khi đó Diệp Thiệu hẳn phải học tới bậc trung tại Thái học rồi chứ. Ngẫm nghĩ một lúc rốt cuộc cô cũng thông suốt, Diệp Thiệu 12 tuổi đã tòng quân, đoán là biết hắn không có thời gian nào rảnh như những đứa trẻ con khác để tới học đường. Hơn nữa, căn cứ vào tài phú của Tề quốc, để hẳn ở Tiềm Long Để rồi mời các danh sư nổi tiếng tại Thái học tới dạy cũng không phải việc gì khó.

“A Ngạn, cậu đã nhớ ra chưa?” Bạch Khải cực kỳ dè dặt lại không che giấu nổi chờ mong hỏi.

Nhớ, vậy mà lại nhớ, nhưng cô vẫn quyết định vờ như không hề quen biết cậu ta!

Trước khi chưa trở lại vương đô, cô quyết không thể bại lộ thân phận trước mặt Diệp Thiệu được. Nhưng mà, hồi còn đi học, rõ ràng tên nhóc này với cô ở hai trận tuyến đối lập, vì sao nhiều năm rồi không gặp, vừa gặp lại đã làm như tình thâm thâm mưa lưa thưa, dưới lầu gác trong cơn mưa bụi, chỉ còn thiếu mỗi nước cầm tay cô hát xướng thôi.

Cô không hiểu gì cả.

“Xem ra cá cưng của bản vương không có ấn tượng gì lắm với điện hạ nhỉ.” Diệp Thiệu lười nhác nói.

Cá cưng là cái thứ quái quỷ gì đây!

Bị cô trừng mắt, Diệp Thiệu cười một tiếng cực kỳ bỉ ổi với cô, dịu dàng vuốt ve “đầu gối” cô: “Lại giận à? Chỉ đùa một chút thôi mà. Ái phi~~”

“…” Thôi, giữa hai ta vẫn nên giữ mối quan hệ người – cá trong sáng đi, cá cưng…thì cứ cá cưng đi.

Bạch Khải cực kỳ khiếp sợ: “Cá…” Con ngươi của cậu ta như cứng lại một chỗ, nhớ tới đêm đó quả thực đã nhìn thấy đuôi của cô, ánh mắt cậu ta nhất thời tràn ngập bi thương: “A Ngạn, ta nên tới tìm cậu! Nếu ta tới tìm cậu sớm một bước, cậu sẽ không bị người ta hại thành thế này.”

Không chỉ có cô nảy sinh mối hoài nghĩ với lời của cậu ta, cái gì gọi là “có người hại cô”, ngay cả Diệp Thiệu cũng biến sắc: “Cái gì gọi là có người hại nàng ấy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.