[Dịch] Đế Bá

Chương 4652 : Lão tổ tông nói phải đọc nhiều sách




Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn thanh niên có hai sừng trên đầu, không hề nghi ngờ, thiếu niên này có được huyết thống Yêu tộc.

Thiếu niên này đạo hạnh còn chưa tới tình trạng biến hóa, bây giờ hắn chỉ còn hai cái sừng trên đầu, như vậy ý nghĩa hắn ít nhất có được một nửa huyết thống Nhân tộc.

- Ta tên là Lỗ Đạo Ngụy, ta đã nghe thấy đại danh của Lý sư huynh.

Thiếu niên này vươn tay, hắn thiện ý biểu đạt suy nghĩ của mình với Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ có đại danh lan xa trong Thần Huyền tông, không có một đệ tử Thần Huyền tông nào không biết Lý Thất Dạ, dù sao, kích phát mười ba khối lập phương sáng lên, đạt được Tiên Cổ Cửu Pháp, đại sự kinh thiên như thế đã kinh động toàn bộ Thần Huyền tông, toàn bộ Thần Huyền tông đều biết đại danh của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ chỉ nhìn hắn một cái mà thôi, hắn phong khinh vân đạm nói:

- Gọi thiếu gia...

Lý Thất Dạ thái độ như vậy làm Lỗ Đạo Ngụy xấu hổ, trên thực tế, hắn bái nhập Thần Huyền tông còn sớm hơn cả Lý Thất Dạ, hắn gọi Lý Thất Dạ một câu sư huynh, đó chỉ là xưng hô lễ phép, nếu muốn bàn tới bối phận, Lý Thất Dạ phải gọi hắn một tiếng sư huynh mới đúng.

Chỉ có điều, đại danh Lý Thất Dạ đã vang vọng cả Thần Huyền tông, Lỗ Đạo Ngụy khiêm tốn mới gọi hắn một tiếng Lý sư huynh, thật không ngờ, hiện tại Lý Thất Dạ lại bảo hắn gọi là “thiếu gia”, Lỗ Đạo Ngụy có thể không xấu hổ hay sao?

Đối với tu sĩ mà nói, cho dù là đệ tử bình thường của Thần Huyền tông, không có ai dễ dàng gọi người khác một tiếng “thiếu gia”, dù sao, đây là xưng hô của người hầu với chủ nhân, có mấy tu sĩ nguyện ý hèn mọn như thế? Huống chi, Lý Thất Dạ còn là kẻ yếu hơn mình.

- Này...

Lỗ Đạo Ngụy gãi gãi đầu, hắn cũng không biết vì cái gì, hắn lại xấu hổ và gọi một tiếng:

- Thiếu gia…

Về cách gọi của Lý Thất Dạ, Lỗ Đạo Ngụy cũng nghe qua, bởi vì đám nhỏ Lưu thôn cũng gọi Lý Thất Dạ một tiếng thiếu gia, giống như Lưu Lôi Long Lưu sư bá cũng gọi hắn một tiếng “thiếu gia”, Lỗ Đạo Ngụy cảm giác mình kêu lên một tiếng “thiếu gia” cũng không mất mặt.

Lý Thất Dạ chỉ ứng một tiếng, ánh mắt nhìn lên pho tượng.

Lỗ Đạo Ngụy thấy Lý Thất Dạ hứng thú với pho tượng, hắn vội vàng nói với Lý Thất Dạ:

- Truyền thuyết, thiếu niên này chính là đại tiên, từng là tồn tại vô địch trên thế gian, muôn đời vô song, vào lúc thượng cổ, hắn là tồn tại trấn áp chư thiên, vạn giới kính ngưỡng, thiên địa thần phục.

Nghe Lỗ Đạo Ngụy nói như vậy, Lý Thất Dạ cười cười, nghe người khác nói tới sự tích của mình, hắn có cảm giác thú vị hơn rất nhiều.

- Thú vị.

Lý Thất Dạ gật đầu, hắn cười cười.

- Nghe nói, sư tổ từng theo đại tiên đi tới tiên thổ trong truyền thuyết, nhìn thấy tiên cảnh vô thượng, thần diệu vô song.

Lỗ Đạo Ngụy nhìn pho tượng thiếu niên, hắn cũng lộ ra thần thái hướng tới.

- Như thế nào, ngươi cũng tin tưởng có đại tiên?

Lý Thất Dạ nhìn thấy thần thái hướng tới của Lỗ Đạo Ngụy, hắn tươi cười hỏi.

Lỗ Đạo Ngụy giật mình một cái, hắn không ngờ Lý Thất Dạ lại bình dị dễ gần như thế, tại Thần Huyền tông đều truyền lưu, Lý Thất Dạ là người cao ngạo, hắn xa lánh mọi người, trừ lai vãng với hài tử Lưu thôn ra, hắn không lui tới với bất cứ đệ tử Thần Huyền tông nào.

Lỗ Đạo Ngụy phục hồi tinh thần lại, hắn nghiêm túc nói:

- Đây là sự thật, trong sách vở tông môn có ghi lại, hơn nữa, tổ sư từng gặp đại tiên, đạt được đại tiên chỉ điểm, ban cho tổ sư tạo hóa... Sự tích này đều ghi lại trong giáo điển, nghe nói, giáo điển chính là do tổ sư nói lại, đại đệ tử ghi chép. Mỗi một sự kiện đều chân thật đáng tin, đều có thể lần theo...

Lý Thất Dạ tươi cười, chuyện của mình truyền vào đời sau đã thay đổi, đương nhiên, Thần Huyền tông ghi chép tiếp cận sự thật, trong đó cũng có khuếch đại, nhưng, đa số vẫn ghi chép theo sự kiện chân thật.

- Thì ra là như thế.

Lý Thất Dạ gật gật đầu.

Lỗ Đạo Ngụy thấy Lý Thất Dạ cảm thấy hứng thú, tiếp tục nói:

- Nghe một ít ghi lại nói, pho tượng này có chú ý!

- Chú ý như thế nào?

Lý Thất Dạ nhìn pho tượng một chút, thiếu gia đạp trên lưng Huyền Vũ mà đi, đương nhiên, năm đó cũng không phải Huyền Vũ chân thật.

- Nghe nói, đại tiên bác học vô song, biết rõ muôn đời, cho nên, về sau tổ sư lập nhiều pho tượng, chính là cổ vũ môn hạ đệ tử hăng hái đọc sách, không chỉ tinh thông tu hành, cũng phải đọc nhiều sách để có kiến thức uyên bác, biết được chuyện thiên hạ.

Lỗ Đạo Ngụy chậm rãi nói ra:

- Nghe nói, thời điểm tổ sư còn tại thế đã từng diễn giải ở chỗ này, từng ở trước pho tượng dặn dò đệ tử đọc sách...

- Cũng chính bởi vì bị tổ sư cổ vũ và ảnh hưởng, thời đại đó có rất nhiều đệ tử tinh thông cổ kim, thông âm dương, trong thời gian rất dài, Thần Huyền tông chúng ta cất chứa sách vở phong phú nhất thiên hạ. Chỉ tiếc, nghe người ta nói, về sau bầu không khí đọc sách chậm rãi tàn lụi, tàng thư trong tông môn cũng mất đi đại bộ phận...

Nói đến đây, Lỗ Đạo Ngụy thở dài một tiếng, hắn cảm thấy rất phiền muộn.

Nghe được Lỗ Đạo Ngụy nói chuyện, Lý Thất Dạ tươi cười càng đậm, hắn vừa cười vừa nói:

- Đọc nhiều sách nha!

Hắn lại nhìn pho tượng một lúc lâu.

Thời gian quá xa xưa, hắn đã sắp quên rất nhiều chuyện, thời điểm nghe một ít chuyện cũ cũng làm hắn nhớ lại một ít người và một ít việc.

Nói thí dụ như câu “đọc nhiều sách”! Đây là câu hắn thường nói, trong năm tháng xa xưa, ở trong thiết phủ, ở bên bờ Lưu Sa hà...

Một hồi lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, hắn nhìn Lỗ Đạo Ngụy, nói:

- Xem ra, ngươi hiểu rất nhiều nha, biết cái gì nữa không ít.

Lỗ Đạo Ngụy gãi gãi đầu, cười khan một tiếng, nói ra:

- Trước khi ta bái vào tông môn, ta từng tham gia khoa cử, khi đó thích xem những sách giải trí, sau khi bái nhập tông môn, tuy rất ít xem nhưng còn một việc, ta biết rõ một ít điển cố.

Lý Thất Dạ cười cười, hắn đi vào bên trong, Lỗ Đạo Ngụy cũng theo sau.

Sau khi đi vào Tàng Kinh Các, Lý Thất Dạ không mượn sách giải trí, hắn lấy một quyển bí kíp trên giá sách, đây cũng là công pháp Lý Thất Dạ dự tính muốn có sau khi đi vào Thần Huyền tông.

Lý Thất Dạ mượn một trong Đại Thế Thất Pháp “Thế Đạo Tâm Pháp”.

Tại Thần Huyền tông, mỗi một môn công pháp đều rất có chú ý, hơn nữa, mỗi một đệ tử muốn tu luyện hoặc mượn đọc bất cứ công pháp gì cũng cần trưởng bối phê chuẩn.

Hơn nữa, công pháp cao cấp hơn cần lập đại công mới có thể tu luyện.

Trừ phi đệ tử thiên phú cực cao ra, đệ tử bình thường án theo điều lệ chỉ tu hành một công pháp.

Như Cung Thiên Nguyệt, nhìn vẻ ngoài thì như nhau nhưng nàng với tư cách Tiên Thiên chân mệnh, nàng không thể giống như đệ tử bình thường, nàng sẽ không bái nhập Thần Huyền tông vì công pháp bình thường, đã tu luyện thì phải tu hành công pháp tốt nhất Thần Huyền tông, đây cũng là trường hợp đặc biệt đạt được tông chủ và các phong chủ khác đồng ý.

Dù sao, đối với Thần Huyền tông mà nói, một vị thiên tài Tiên Thiên chân mệnh là việc vô cùng trân quý.

Đạo hạnh nông cạn như Lý Thất Dạ, có tư chất ba phàm, hơn nữa còn không lập chút công lao nào, nếu như hắn muốn tu luyện một ít công pháp tốt trong Thần Huyền tông, đây là chuyện không thể nào.

Nhưng công pháp như Đại Thế Thất Pháp, nó là thứ mỗi người trong Thần Huyền tông đều có thể mượn đọc, thậm chí bí kíp như Đại Thế Thất Pháp được đặt chung với sách giải trí, mà không phải thu vào trong tủ bảo hiểm.

Mặc dù nói, Thần Huyền tông có được bí kíp Đại Thế Thất Pháp tốt hơn rất nhiều phiên bản Đại Thế Thất Pháp, nhưng đối với Thần Huyền tông mà nói, không có bao nhiêu người tu hành Đại Thế Thất Pháp.

Đối với đệ tử Thần Huyền tông mà nói, cho dù đọc Đại Thế Thất Pháp hay tu luyện Đại Thế Thất Pháp, tất cả đều là chuyện không có ý nghĩa, tông môn cho bọn họ Nam Ly Tâm Pháp làm công pháp nhập môn, thứ này tốt hơn Đại Thế Thất Pháp không biết bao nhiêu lần, có ai nguyện ý đi tu luyện Đại Thế Thất Pháp chứ? Lại có ai nguyện ý lãng phí thời gian quý giá vào Đại Thế Thất Pháp.

- Thế Đạo Tâm Pháp!

Nhìn thấy Lý Thất Dạ cầm quyển bí kíp này trên giá sách, Lỗ Đạo Ngụy cảm thấy ngoài ý muốn.

- Thiếu gia muốn tu luyện nó sao?

Lỗ Đạo Ngụy cảm thấy kỳ quái, hắn nhìn Lý Thất Dạ, nói:

- Thiếu gia đột phá Phàm Thai Nhục Thân sao?

Mặc dù nói, đối với tu sĩ, một cảnh giới có thể tu luyện một môn tâm pháp, tối đa có thể tu luyện bảy môn tâm pháp, nhưng không có người nào nguyện ý làm như vậy.

Đại đa số người nhiều nhất chỉ tu hành ba công pháp, hơn nữa là công pháp hỗ trợ lẫn nhau, cũng là công pháp cao cấp hơn.

- Nhanh, luyện qua Vạn Vật Tâm Pháp, ta đã cân nhắc tu hành công pháp khác.

Lý Thất Dạ phủi nhẹ bụi bậm trên bí kíp, hắn cười nói.

Quyển Thế Đạo Tâm Pháp này đã nhiều năm không bị ai mượn đọc, phía trên đầy bụi bậm.

- Thiếu gia tu luyện môn công pháp đầu tiên là Vạn Vật Tâm Pháp sao?

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lỗ Đạo Ngụy cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Đối với đệ tử Thần Huyền tông mà nói, ai nguyện ý tu hành Vạn Vật Tâm Pháp? Thần Huyền tông có công pháp nhập môn Nam Ly Tâm Pháp mạnh hơn Vạn Vật Tâm Pháp không biết bao nhiêu lần.

Lý Thất Dạ gật đầu, hắn mở Thế Đạo Tâm Pháp ra xem, đây là Thế Đạo Tâm Pháp sai lầm chồng chất, đã sớm mất đi diện mạo vốn có.

- Thiếu gia không bằng chọn lựa công pháp khác đi.

Lỗ Đạo Ngụy lấy ra một quyển bí kíp khác trên giá sách, nói khẽ với Lý Thất Dạ:

- Đây là Nam Ly Tâm Pháp phiên bản đơn giản hóa, là một vị sư tổ đánh dấu, nó rất dễ hiểu.

Trưởng bối trong tông nói, Nam Ly Tâm Pháp chúng ta thoát thai tại Vạn Vật Tâm Pháp, là một trong những công pháp tốt nhất.

- Thiếu gia tu hành công pháp đầu tiên là Vạn Vật Tâm Pháp, hiện tại lại tu luyện Nam Ly Tâm Pháp, đây là việc không thể tốt hơn, vừa vặn có cùng nguồn gốc.

Lỗ Đạo Ngụy giới thiệu bản công pháp này với Lý Thất Dạ cũng xuất phát từ hảo ý.

Hắn biết rõ, Lý Thất Dạ chưa từng nghe giảng bài, cũng chưa từng tu luyện trong tông môn, cho nên, hắn bổ sung cho Lý Thất Dạ một ít thường thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.