[Dịch] Đế Bá

Chương 89 : Tẩy Nhan Cựu Chỉ ( Thượng )




Chương 89: Tẩy Nhan Cựu Chỉ ( Thượng )

Tẩy Nhan Cổ Phái được dựng lên trong những năm đầu thời đại Chư Đế dưới tay của Minh Nhân Tiên Đế, căn cơ vô cùng vững mạnh!

Trong thời đại ấy, Tẩy Nhân Cổ Phái cũng quán tuyệt cổ kim, chỉ cẩn biết trong lúc cực thịnh, Tẩy Nhân Cổ Quốc đã từng bao phủ toàn bộ Đại Trung Vực, hiệu triệu cả Nhân Hoàng Giới thì có thể thấy được lúc đó nó cường đại đến cỡ nào.

Trăm ngàn vạn năm trôi qua, Tẩy Nhân Cổ Phái rốt cuộc cũng suy yếu, chẳng còn thực lực quét ngang thiên hạ, tung hoành Cửu Giới năm đó nữa rồi. Dù vậy, Tông thổ của Tẩy Nhân Cổ Phái cũng vẫn còn tồn tại.

Tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái đã từng vô cùng rộng lớn, có kẻ còn đồn rằng Tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái lúc cường thình nhất rộng tới trăm vạn dặm, bên trong có nghìn vạn lâu đài, cổ điện, trong môn cũng có vô số đệ tử, thậm chí còn có những đệ tử không đến từ Nhân Hoàng Giới! Ngay cả những chủng tộc được ông trời sủng ái như Mị Linh, Thiên Ma, Thạch Nhân cũng từng đầu nhập làm môn hạ của Tẩy Nhan Cổ Phái.

Những vinh quang năm đó đã không còn nữa, rốt cuộc Tẩy Nhan Cổ Phái thậm chí đành phải từ bỏ lãnh thổ rộng lớn năm xưa để chui vào một góc nhỏ bé.

Mạc hộ pháp cưỡi ngựa đi đầu dẫn đường cho nhóm người Lý Thất Dạ, ông ta đã từng đi qua Cựu Chỉ nhiều lần nên rất quen thuộc với nơi này.

Hiện nay Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ còn khoảng hơn mười ngọn chủ phong, diện tích cũng không lớn, chỉ hơn ngàn dặm mà thôi. Giờ đây Tẩy Nhan Cổ Phái đã hoàn toàn không thể nào so sánh với khi xưa được nữa.

Sau khi đám người Lý Thất Dạ rời khỏi Tẩy Nhan Cổ Phái liền đi thẳng về Cựu Chỉ. Khi gần đến thì thấy nơi đây núi non trập trùng như rồng cuộn hổ ngồi bao phủ khắp nơi.

Năm đó lãnh thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái có thể nói là núi biếc sông xanh, đất đai màu mỡ như đất Tiên, vậy mà hôm thứ mà bọn Lý Thất Dạ nhìn thấy lại không hề giống thế.

Càng đi về hướng Cựu Chỉ thì lại càng thấy cảnh vật điêu tàn, nơi nào đi qua cũng đầy cây khô chết héo, núi trọc, sông khô cạn dòng, khó khăn lắm mới thấy bóng dáng chim bay thú chạy, hoàn toàn giống một vùng dất chết.

Càng đi càng thấy bên trong núi sâu có không ít đình đài lầu các, có điều chúng đều bị hư hại nặng, có chỗ chỉ còn lại bờ tường trơ trọi ngập trong cỏ dại, khắp nơi đều tràn ngập tử khí.

Nhìn hoa văn được khắc trên những bức tường ấy đủ thấy được nơi đây năm xưa phồn vinh thế nào, khí thế ra sao.

Núi non trùng điệp liên miên kéo theo vô số cổ điện được xây dựng trên đỉnh, nhưng giờ đây tất cả đã đổ nát hết, chỉ còn lại những bức tường vỡ vụn.

Đi trên con đường này, Mạc hộ pháp cũng không nhịn được phải thở dài một tiếng buồn phiền xen chút bất lực khi nghĩ tới năm đó Tẩy Nhan Cổ Phái hùng mạnh, phồn hoa dường nào mà giờ đây lại rơi xuống hoàn cảnh này.

Lý Thất Dạ yên lặng đi trên con đường năm xưa vô cùng quen thuộc mà nay đã hoàn toàn thay đổi. Nhưng Tẩy Nhân Cổ Phái lại chẳng hề có nơi nào khiến Lý Thất Dạ biến sắc. Thứ duy nhất làm hắn chú ý chính là luồng tà khí dưới lòng đất mà khi đi hắn cảm giác được.

Thứ tà khí này Lý Thất Dạ đã từng gặp trong Quỷ Lâm, thực tế thì hắn cũng vô cùng quen thuộc loại tà khí này. Hắn biết rõ về nó nhưng lại không thể hiểu nổi tại sao nó lại xuất hiện ở đây!

Ngày xưa mảnh đất này cũng có vô số truyền thuyết, Lý Thất Dạ năm đó biến thành Âm Nha và Minh Nhân Tiên Đế cũng biết nơi này thật sự rất kì lạ, nhưng cũng vô cùng đáng sợ.

Lúc ấy, Lý Thất Dạ đem Tẩy Nhan Cổ Phái xây dựng trên mảnh đất này cũng có đạo lí của hắn. Vì trừ hậu họa nên Lý Thất Dạ đã từng tiến vào chỗ sâu nhất để động thủ, về sau khi Minh Nhân Tiên Đế gánh lấy Thiên Mệnh trở thành một đời Tiên Đế, Lý Thất Dạ lại phái Minh Nhân tự mình đến luyện hóa, dùng thủ đoạn vô địch phong ấn nơi sâu thẳm nhất của vùng đất rộng lớn này.

Chiếu theo lý thuyết thì thứ tà khí này không thể xuất hiện, hơn nữa thực tế thì sau thời của Minh Nhân Tiên Đế, khi Lý Thất Dạ trong lốt Âm Nha cũng vẫn để ý tới biến đổi của mảnh đất này, thậm chí có thể nói, mỗi thời đại hắn xuất hiện đều tới nơi đây kiểm tra, nhưng không hề thấy xuất hiện chuyện này.

Nhưng sau lần cuối cùng hắn chìm ngủ say, chỉ ba vạn năm ngắn ngủi lại xảy ra chuyện không ngờ được, điều đó khiến Lý Thất Dạ thực sự kinh ngạc.

- Dưới lòng đất có cái gì đó không ổn!

Lý Sương Nhan đi cùng Lý Thất Dạ không nhịn được thốt lên.

Với cái tư cách là một thiên tài, nàng cực kì nhạy cảm với biến đổi xung quanh, dọc đường đi trên mảnh đất này Lý Sương Nhan cũng cảm nhận được bên dưới có một loại khí tức nào đó khiến nàng bực bội.

- Nghe nói năm xưa xảy ra dị biến mới khiến Tẩy Nhan Cổ Phái từ đó suy sụp.

Mạc hộ pháp lắc nhẹ đầu nói.

Nam Hoài Nhân nổi tiếng biết nhiều tin tức trong Tẩy Nhan Cổ Phái, nên nhanh chóng thay sư phụ nói:

- Nghe nói năm đó Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không phải bại trong tay Thánh Thiên Giáo mà là do trong phái bất ngờ có dị biến. Nếu không thì đừng nói là một Thánh Thiên Giáo, cho dù là mười Thánh Thiên Giáo cũng sẽ nhất định bị Tẩy Nhan Cổ Phái tiêu diệt.

- Năm đó Tẩy Nhan Cổ Phái gặp nạn là sự thật ư?

Lý Sương Nhan cũng kinh ngạc nói:

- Ta cũng nghe nói năm đó Tẩy Nhan Cổ Phái xảy ra đại nạn, nhưng sau này lại có người bảo rằng Tẩy Nhan Cổ Phái vì đại bại nên kiếm cớ đổ thừa.

- Hừ, kiếm cớ cái gì, nghe mấy người trưởng lão nói, nếu năm đó không gặp đại nạn thì Thánh Thiên Giáo là cái thá gì. Đạp Không Tiên Đế khi còn tại thế cũng chả dám khoác lác có thể diệt Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta.

Nam Hoài Nhân hừ lạnh rồi vênh váo đáp lại, bộ dạng ngông nghênh như thể năm đó chính hắn từng trải qua trận đại chiến vậy.

- Đừng có lắm mồm!

Mạc hộ pháp quát đồ đệ:

- Một đời Tiên Đế chịu Thiên Mệnh, quản Càn Khôn mà để cho ngươi nói bậy hay sao!

Bị sư phụ quát, Nam Hoài Nhân đành phải rụt đầu. Hắn là người hoạt bát, sau khi bị sư phụ trách thì vẫn không quá để ý mà tiếp tục nói:

- Nghe trưởng lão trong môn phái nói, tai nạn năm đó là tai nạn trí mệnh của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, nghĩ về năm đó, Tẩy Nhan Cổ Phái đột nhiên gặp họa….

- Đừng có nói quàng xiên trước mặt công tử và công chúa, kể cả mấy vị trưởng lão cũng chỉ biết đôi điều về tai họa năm đó mà thôi, đều chỉ là chút da lông bên ngoài.

Mạc hộ pháp với vai trò là sư phụ trừng mắt mắng tên đồ đệ mồm mép tép nhẩy này. Mặc dù ông ta là hộ pháp nhưng lại xưng hô gọi Lý Thất Dạ là công tử.

Nam Hoài Nhân bị sư phụ mắng nên xấu hổ cười giả lả rồi mới nghiêm túc nói tiếp:

- Nghe trưởng lão kể, năm đó Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta đột nhiên xảy ra dị biến, cụ thể lúc nào thì ngay cả trưởng lão cũng không rõ. Có người bảo ba vạn năm trước, lại có người bảo là năm vạn năm, kẻ khác lại bảo là bốn vạn, tổng thể thì trong khoảng ba vạn năm đến bốn vạn năm trước Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta đột nhiên có dị biến.

- Dị biến gì?

Lý Sương Nhan hỏi. Thực ra nàng cũng đã từng nghe được truyền thuyết này, nhưng dù sao nàng cũng không phải đệ tử Cổ Nhan Tẩy Phái nên cũng không biết thực hư ra sao, tin đồn nhảm hay có mấy phần sự thật.

- Cái này, cái này…

Câu hỏi này khiến Nam Hoài Nhân ấp úng cả nửa ngày cũng không nói ra lời. Hắn cũng chỉ biết được một chút về truyền thuyết này, cụ thể ra sao thì cũng không được rõ. Ngay cả nhiều trưởng lão lớn tuổi như thế còn không biết rõ chứ đừng nói gì là hắn.

- Nghe nói là có chuyện không ổn xảy ra trong trung tâm tông thổ.

Cuối cùng, Mạc hộ pháp thở dài nói.

Còn không ổn thế nào thì Mạc hộ pháp cũng không biết. Cao tầng trong Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ biết năm đó đã xảy ra chuyện không lành, nhưng cụ thể ra sao thì không một ai có thể nói ra cả, cũng bởi đệ tử năm đó đều đã không còn trên thế gian nữa rồi.

- Phong ấn của mảnh đấy này có vấn đề.

Sau khi Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân nói không nên lời thì Lý Thất Dạ vốn luôn trầm mặc chậm rãi lên tiếng. Kẻ vốn ít khi bộc lộ cảm xúc như hắn lúc này lại trở nên lạnh lùng.

Lý Thất Dạ nói vậy khiến trong lòng Lý Sương Nhan dậy sóng. Cửu Thánh Yêu Môn của nàng có một ghi chép rất cổ xưa của tổ sư Cửu Thánh Đại Hiền lưu lại vài lời. Theo truyền thuyết, Minh Nhân Tiên Đế trong lúc xây dựng Tẩy Nhan Cổ Phái đã từng phong ấn lại mảnh đất này, sau đó mới dựng lên căn cơ đế vương không thể rung chuyển!

Về phần tại sao Minh Nhân Tiên Đế phải phong ấn nơi này hoặc phong ấn cái gì thì không được nhắc tới, người đời sau cũng từng bàn cãi nhưng cũng không đưa ra được kết quả.

Giờ Lý Thất Dạ lại nói rõ ràng như thế thì không thể không nghi ngờ hắn đã biết về phong ấn ở nơi đây. Điều này khiến Lý Sương Nhan khó có thể tin nổi, chuyện này cổ xưa thế nào cơ chứ, không hề có ghi chép cụ thể, hắn sao lại biết được?

Nếu như có thể vẽ lại tông thổ năm đó của Tẩy Nhan Cổ Phái thì sẽ thấy nó giống như một vỏ ốc biển khổng lồ, vỏ ốc biển ấy nằm trên mặt đất ôm trọn lấy tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái.

Ngày nay tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ như phần đuôi của con ốc biển, còn trung tâm của Tẩy Nhan Cổ Phái hồi đó nằm ở giữa vỏ ốc.

Khi Lý Thất Dạ tiến tới trung tâm tông thổ năm đó thì nhận thấy cây cối nơi đây đều đã chết khô. Khó có thể tưởng nổi năm đó nơi này toàn những cây cổ thụ chọc trời, cỏ thần lấp lánh hay những dây mây che không trung, tiếc rằng tất cả ngày nay chỉ còn là những cành cây khô héo.

Bước vào trung tâm thì gặp ngay một cảnh tưởng kì quái. Các đình đài cổ điện được xây dựng bên rìa ngoài cốc thì hoàn toàn sụp đổ nhưng bên trong lại khác hẳn.

Với vai trò là trung tâm của Tẩy Nhan Cổ Phái năm xưa nên đây là nơi Minh Nhân Tiên Đế từng hiệu triệu thiên hạ cũng như tiếp nhận triều bái của các tộc trong Cửu Giới. Các đời chưởng môn của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng từng ở đây phát lệnh vô số lần.

Trên lý thuyết phải nói rằng nơi đây cổ lâu như rừng, thần điện vô số, nhưng ngày nay tất cả đều đã không còn nữa. Như thể trời đã tạo ra một cơn mưa bùn bao phủ hết tất cả, cuối cùng khiến chúng xối mòn dần dần.

Tất cả cổ lâu, thần điện nơi này nhìn như thể bị phủ một lớp thạch cao rất dầy, khiến không ai có thể thấy rõ chúng như thế nào, chỉ có thể mơ hồ thấy được chút hình dáng.

Đánh giá của dịch giả: tóm lại chương này kể về một chuyện xấu, không ổn xảy ra vào thời đại đó, mà không ai rõ nó có nó không và cụ thể ra sao. Chỉ duy nhất có anh Dạ ngầm biết được nguyên nhân nhưng anh ấy quá thần bí, có tặng xu cũng không nói.

Tên Yếu Bút mà làm thầy giáo kể chuyện cổ tích thì chẳng mấy mà giàu to!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.