[Dịch] Đế Bá

Chương 81 : Uy thế của Nhân Hoàng (thượng)




Chương 81: Uy Nhân Hoàng (thượng)

- Nhân Hoàng bệ hạ quả nhiên đáng sợ!

Vừa thấy chữ "Xá" này, tất cả các tu sĩ đứng xa đều chấn động biến sắc, lẩm bẩm:

- Nhân Hoàng bệ hạ, đúng là thâm bất khả trắc.

Chỉ bằng một chữ "Xá" đã có thể chấn nhiếp Vương Hầu, từ đó có thể thấy Nhân Hoàng của Bảo Thánh Thượng Quốc mạnh mẽ cỡ nào. Về phần những người còn lại trong Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không tránh khỏi hít một hơi khí lạnh. Uy lực của chữ “Xá” này quá cường đại!

- Cổ Thiết Thủ, thủ nghệ của bệ hạ ở đây, còn không mau thả người.

Tử Sơn Hầu trầm giọng quát lên, tay y cầm thánh chiếu, khí thế ép tới khiến người ta khó thở.

Cổ Thiết Thủ nhìn chữ "Xá" này, lắc đầu:

- Đổng Thánh Long cùng Liệt Chiến Hầu muốn diệt Tẩy Nhan Cổ Phái ta, dù là thủ chiếu của Nhân Hoàng cũng không được. Hành hình!

Lời Cổ Thiết Thủ khiến sắc mặt Tử Sơn Hầu đanh lại, y quát lớn:

- Cổ Thiết Thủ, chớ có sai lầm, nếu ngươi làm trái thánh chiếu sẽ khiến Tẩy Nhan Cổ Phái gặp tai họa ngập đầu.

- Hành hình!

Cổ Thiết Thủ không để ý tới y.

- Chậm đã...

Thấy Cổ Thiết Thủ vẫn cứng rắn, Tử Sơn Hầu vội quát lên. Lúc này y không thể nhượng bộ, nếu như không thể dẫn Đổng Thánh Long, Liệt Chiến Hầu về, không chỉ y không cách nào báo cáo kết quả, mà tôn uy của Nhân Hoàng cũng bị khiêu khích.

- Cổ Thiết Thủ, ta dẫn Đổng huynh cùng Liệt Chiến Hầu về. Ngày Ma Bối Lĩnh mở sẽ có phần của Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi.

Tử Sơn Hầu đành phải nhượng bộ, trầm giọng nói.

Nghe Tử Sơn Hầu nói vậy, Cổ Thiết Thủ cũng dừng lại một chút. Ma Bối Lĩnh với Tẩy Nhan Cổ Phái thật sự là quá trọng yếu.

Ông ta nhìn về phía Lý Thất Dạ ngầm hỏi, Lý Thất Dạ cười cười lên tiếng:

- Ma Bối Lĩnh vốn là địa bàn của Tẩy Nhan Cổ Phái ta, cần gì Bảo Thánh Thượng Quốc ban thưởng chứ? Chém!

Lời này khiến Tử Sơn Hầu giận run, cầm thánh chiếu quát:

- Tiểu bối, ngươi nên biết chừng mực. Nếu vi phạm thánh chiếu, ắt sẽ bị tất cả các môn phái trong Bảo Thánh Thượng Quốc tiễu trừ.

- Một tờ giấy rách cũng muốn giễu võ dương oai trước mặt ta?

Lý Thất Dạ nheo mắt, nói xong lập tức lấy đàn cổ trong lòng ra gẩy.

- Tranh...

Tiếng đàn vang lên, từ trong Tẩy Nhan Cổ Phái lập tức có một đạo kiếm quang vọt lên, lúc kiếm quang chém thẳng xuống chỉ thấy thánh chiếu vỡ nát, chữ "Xá" bị xẻ ra làm đôi.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều nín thở, chém thánh chiếu của Nhân Hoàng chính là khiêu khích Nhân Hoàng nha.

Ngay lúc chữ "Xá" bị chém thành hai nửa, đột nhiên một tiếng "Choang" vang lên, giống như thần kim pháp tắc dung hợp lại một chỗ. Trong nháy mắt chữ "Xá" tỏa ra quang mang đáng sợ, chỉ trong một sát na, từ quang hoa hiện lên một bóng người hùng vĩ vô cùng. Bóng người vừa hiện, nhất thời hoàng uy như hồng thủy cuộn trào, gào thét tràn ra khắp vạn dặm đại địa.

Dưới sức ép của hoàng uy, ngay cả Cổ Thiết Thủ cũng phải lùi lại vài bước.

- Nhân hoàng ý chí...

Vừa thấy bóng người hùng vĩ hiện ra trong quang hoa, tu sĩ phía xa thất thanh kêu lên.

Bóng người đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt thâm sâu như chứa đựng cả nhật nguyệt, dường như cảm thấy cả dòng Ngân Hà đang chầm chậm chảy qua, khiến người nhìn thấy run rẩy muốn quỳ bái.

- Phạm hoàng uy, chém!

Bóng người vừa mở miệng, từng tràng như tiếng sấm đì đùng, lời còn chưa dứt đã thấy một bàn tay cực lớn chém thẳng về Lý Thất Dạ. Nhát chém này cường đại vô cùng, áp lực của nó khiến trăng sao rơi rụng, nghiền ép tất cả Vương Hầu.

Lúc này Cổ Thiết Thủ hoảng sợ thất sắc, ngay cả Lý Sương Nhan muốn cứu cũng không có lực.

- Cút!

Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng lại, nhưng chỉ quát một tiếng mà không động đậy.

Vào lúc này thạch hỏa điện quang đầy trời, một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên. Giờ này khắc này nhiều đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái đã không dám nhìn nữa, ai nấy đều cho rằng Lý Thất Dạ tất chết thảm.

Nhưng trong nháy mắt nhát chém tới gần Lý Thất Dạ, liền có một bàn tay khổng lồ xé trời đánh xuống. Một tiếng nổ vang dội phát ra, bóng người đã bị bàn tay đó khổng lồ đánh nát. Nhân Hoàng ý chí kêu thảm một tiếng, một luồng pháp tắc muốn đào tẩu khỏi bàn tay khổng lồ kia. Nhưng bàn tay khổng lồ bóp lại một cái, lập tức khiến luồng pháp tắc bị hủy diệt, cái bóng Nhân Hoàng thoáng cái đã tan thành khói bụi.

Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không một người nào biết được bàn tay khổng lồ kia từ đâu mà đến.

Lúc mọi chuyện xảy ra, trên quảng trường Cửu Thánh Yêu Môn rất xa đột nhiên có một pho tượng người đá xuất thủ trong nháy mắt. Một cánh tay đá xuyên qua thiên địa, chọc thủng bầu trời, không ai có thể biết nó từ đâu tới.

Một cánh tay đá từ Cửu Thánh Yêu Môn vượt không gian mà tới, từ cách xa vạn vạn dặm dễ dàng nghiền nát Nhân Hoàng ý chí. Dưới bàn tay khổng lồ này, Nhân Hoàng ý chí dẫu có thể trấn áp Vương Hầu cũng chẳng khác nào kiến hôi.

Lý Sương Nhan bên người Lý Thất Dạ thấy tay đá chợt lóe rồi biến mất thì rung động, người khác không biết nó từ đâu đến, nhưng nàng lại biết!

Một cánh tay đá, vươn dài qua trời đất, từ Cửu Thánh Yêu Môn vọt tới, dễ dàng diệt Nhân Hoàng ý chí, quả thực đáng sợ đến bực nào.

Lý Sương Nhan từng nghe sư phụ Luân Nhật Yêu Hoàng nói qua, bốn pho tượng đá là thủ hộ thần của Cửu Thánh Yêu Môn, nhưng nàng cũng không biết thủ hộ thần mạnh thế nào.

Có điều hôm nay nàng đã biết sức mạnh thủ hộ thần đáng sợ ra sao, nàng cũng rõ ràng vì sao khi đó sư phụ lại nhượng bộ Lý Thất Dạ. Yêu Hoàng, Nhân Hoàng thì tính là gì, trong tay bốn thủ hộ thần vẫn dễ dàng bị nghiền diệt.

Lúc này dù là tu sĩ đứng xa hay trên dưới Tẩy Nhan Cổ Phái đều ngây dại, Tử Sơn Hầu thì bị chấn động đến thất thần.

Nhân Hoàng ý chí đáng sợ đến bực nào, lại bị diệt dễ dàng, người đó rốt cuộc là người nào?

- Nhân Hoàng chứ Nhân Đế cũng vậy mà thôi. Không đủ thành đạo!

Lý Thất Dạ chẳng thèm để chuyện này trong lòng, nhàn nhã nói ra một câu như vậy.

- Chém!

Hắn nghiêm giọng ra lệnh.

- Không...

Đổng Thánh Long và Liệt Chiến Hầu đồng thanh hét lớn, bọn họ thật không ngờ, hôm nay ngay cả Nhân Hoàng cũng không cứu được bọn họ.

Đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái phục hồi tinh thần, giơ đao chém xuống, chém cho thủ cấp Đổng Thánh Long, Liệt Chiến Hầu lăn ra thật xa.

Cuối cùng, đầu của Đổng Thánh Long và Liệt Chiến Hầu được đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái cho vào trong hộp gỗ, theo lệnh Lý Thất Dạ đưa tới trước mặt Tử Sơn Hầu.

- Chuyển lời cho Thánh Thiên Giáo, cản đường ta giết không tha!

Lý Thất Dạ hờ hững nhìn Tử Sơn Hầu buông một câu. Vừa dứt lời, hắn liền xoay người chậm rãi bước đi.

Tử Sơn Hầu cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng y không dám lỗ mãng nữa, vội cầm đầu Đổng Thánh Long và Liệt Chiến Hầu rời đi.

***

Vào lúc bàn tay khổng lồ tiêu diệt Nhân Hoàng ý chí, trong hoàng thành Bảo Thánh Thượng Quốc có một nam tử khí phách nhất thời kinh động, miệng quát to "không hay", hai mắt đột ngột mở to, đứng phắt dậy.

Sắc mặt nam tử biến đổi, trông về chân trời phía xa, dường như muốn nhìn tới tận Tẩy Nhan Cổ Phái. Trong tức khắc, thần thái ngưng trọng vô cùng, hắn là Nhân Hoàng một đời ngang dọc, từng trấn áp chư vương. Thế nhưng hôm nay tâm thần hắn chấn động, đạo tâm hắn dậy sóng.

Nam tử đứng tại chỗ hồi lâu không nói, sắc mặt xám đen, Nhân Hoàng ý chí từng cùng hắn hoành tảo khắp Bảo Thánh, nay lại bị người hủy diệt không chút phản kháng. Việc này với hắn không chỉ là nhục nhã, mà còn là hung sự.

- Thỉnh lão tổ...

Hồi lâu sau, nam tử trầm giọng, phái sứ giả đến tổ địa của Thánh Thiên Giáo thỉnh lão tổ của bọn họ. Việc này với hắn quả thực quá mức rung động rồi.

***

Việc người đá thò tay qua trời diệt Nhân Hoàng ý chí rất nhanh đã có đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn bẩm báo lên Luân Nhật Yêu Hoàng, Luân Nhật Yêu Hoàng vừa biết cũng cảm thấy cực kỳ chấn động.

Luân Nhật Yêu Hoàng liền lập tức triệu kiến chư vị trưởng lão, bầu không khí trong mật thất trở nên ngưng trọng.

- Dựa vào tin tức có thể khẳng định, người đá tông môn ta một tay rạch trời, diệt nát Bảo Thánh Thượng Quốc Nhân Hoàng ý chí.

Tuy Luân Nhật Yêu Hoàng không lộ mặt, nhưng giọng nói vẫn vang lên trong mật thất.

Tin tức truyền đi trong Cửu Thánh Yêu Môn cũng thật nhanh, chỉ trong thời gian rất ngắn tất cả giới cao tầng đã biết.

Việc này xảy ra khiến chư lão không khỏi nhìn nhau, nó không chỉ quá đột nhiên, mà căn bản Cửu Thánh Yêu Môn cũng chẳng có khả năng nắm giữ chuyện này.

- Nhất định là Lý Thất Dạ đã tác động đến thủ hộ thần.

Có trưởng lão trầm giọng lên tiếng, đây là chuyện không cần hỏi, chuyện xảy ra đã là đáp án.

Không chỉ bọn họ, mà toàn bộ Cửu Thánh Yêu Môn cũng chẳng có ai có cách tác động đến bốn vị thủ hộ thần. Chỉ có Lý Thất Dạ mới có thể. Ngoại trừ hắn thì còn có thể là ai chứ?

Trầm mặc hồi lâu, có trưởng lão mở miệng:

- Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta cách Tẩy Nhan Cổ Phái nghìn vạn dặm, nằm ở hai cương quốc khác nhau, vậy mà thủ hộ thần có thể vượt qua thiên địa, dễ dàng diệt Nhân Hoàng ý chí.

Đến đây vị trưởng lão này ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Sức mạnh này khủng khiếp đến cỡ nào?

Vấn đề này khiến chư lão trong lòng chấn động, đều quay mặt nhìn nhau. Bọn họ chẳng thể biết được, từ xưa đến nay, Cửu Thánh Yêu Môn bọn họ chưa từng nghe thấy thủ hộ thần xuất thủ. Thực thế trước khi Lý Thất Dạ tới, chư lão Cửu Thánh Yêu Môn cũng không biết Cửu Thánh Yêu Môn còn có thủ hộ thần.

Xuyên qua thiên địa, một tay diệt diệt Nhân Hoàng ý chí, đây là việc không thể tưởng tượng.

- Đây là thời điểm chúng ta xuất thủ.

Vào lúc chư lão đang trầm mặc, thanh âm Luân Nhật Yêu Hoàng vang lên, từ từ nói:

- Thánh Thiên Giáo xung đột với Tẩy Nhan Cổ Phái, cần phải hòa giải một chút.

Nghe Luân Nhật Yêu Hoàng nói, chư lão đang ngồi chấn động. Một vị vội nói:

- Bệ hạ, Thánh Thiên Giáo cùng Tẩy Nhan Cổ Phái là tử địch, Thánh Thiên Giáo luôn luôn muốn hủy diệt Tẩy Nhan Cổ Phái. Nếu Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta nhúng tay vào, chỉ sợ sẽ đối địch với Thánh Thiên Giáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.