[Dịch] Đế Bá

Chương 71 : Quỷ Lâu (thượng)




Chương 71: Quỷ lâu (thượng)

- Nghe nói nơi đó có quỷ đấy.

Nam Hoài Nhân thần thần bí bí nói với Lý Thất Dạ.

- Đã gọi là Quỷ Lâu, ở đó có quỷ cũng là điều bình thường. Nếu không có quỷ, còn gọi là Quỷ Lâu làm gì?

Lý Thất Dạ cười cười, nhàn nhã nói.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ không sốt ruột chút nào, Nam Hoài Nhân gấp gáp đến mức nhảy dựng lên, gã vội nói:

- Sư huynh, không phải ta đùa giỡn với ngươi đâu, nơi đó thật sự có quỷ, là thật trăm phầm trăm đó. Không tin ngươi cứ hỏi sư phụ ta mà xem.

Mạc hộ pháp đang ở bên cạnh nghe Nam Hoài Nhân nói như vậy, liền trầm ngâm một chút rồi lên tiếng:

- Quỷ Lâu đích thật có chút hung hiểm, cẩn thận thì tốt hơn. Mặc dù chưa từng thấy có ai chết ở Quỷ Lâu, nhưng lại nghe nói Đại trưởng lão ở đó cũng bị trêu đùa đến mức chật vật không chịu nổi, bị thua thiệt không nhỏ. Nơi đó có quỷ hay không, điều này còn chưa kết luận được, nhưng nơi đó tuyệt đối là có điềm xấu.

- Quỷ sao?

Hai mắt Lý Thất Dạ trông về phía xa, rất rất xa, cuối cùng cười tủm tỉm nói:

- Nếu thật sự có quỷ, ta lại rất ưa thích đấy, ta vốn không sợ quỷ mà!

Nói đến đây, Lý Thất Dạ há mồm cười khì khì. Nam Hoài Nhân lập tức im lặng, không biết nói sao với vị Đại sư huynh có khẩu vị khác người này. Cái sự việc không lành, dính dáng đến qủy đó người khác trốn tránh cũng còn không kịp, hắn lại nói rất ưa thích.

Nam Hoài Nhân qủa thực rất quan tâm Lý Thất Dạ, gã còn muốn khuyên Lý Thất Dạ nữa nhưng sư phụ gã là Mạc hộ pháp chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, vậy nên gã cũng đành ngậm miệng. Mạc hộ pháp cũng không khuyên Lý Thất Dạ, ông ta tin tưởng hắn nhất định đã có chủ trương, việc của hắn căn bản cũng không cần bọn họ lo lắng đến.

- Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem Quỷ Lâu gì đón nào!

Lý Thất Dạ cười nhìn Nam Hoài Nhân giục.

Không còn cách nào, Nam Hoài Nhân đành phải nhận mệnh đi theo Lý Thất Dạ tới Quỷ Lâu. Có điều trong miệng gã còn lầm bầm:

- Sư huynh, khi ngươi gặp được quỷ cũng tuyệt đối đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi, nơi đó thật sự có quỷ đấy!

Đối với Nam Hoài Nhân lải nhải dông dài như đàn bà, Lý Thất Dạ chỉ cười không nói gì. Không chỉ riêng thầy trò Mạc hộ pháp mà các đệ tử trong phái đều đã biết việc Lý Thất Dạ đi diện bích ở Qủy Lâu. Vừa nhắc tới địa danh này, ai nấy cũng sợ run cả người.

- Ở cùng nhà với qủy trong nửa năm sao? Cho ta ở một ngày ta cũng không làm. Ta tình nguyện bị phạt trong động băng cũng không muốn đứng trong Quỷ Lâu!

Một tên đệ tử sắc mặt trắng bệch nói.

- Đừng nói là động băng, dù là đến Âm Kiền Cốc ta cũng nguyện ý, nhưng Quỷ Lâu này thì không đời nào.

Một đệ tử khác lắc đầu thốt lên.

- Nói đến Quỷ Lâu, ngay cả Đại Đảm sư thúc của chúng ta cũng bị dọa khiếp sợ một phen đó.

Tên đệ tử đó lại nói tiếp:

- Đại Đảm sư thúc, có thể nói là người to gan nhất ở phái ta rồi. Năm năm trước ông ấy không tin tà ma, dám nói với chúng ta là phải ngủ ở Qủy Lâu một đêm, ngày thứ hai trời còn chưa sáng ông ta đã bị dọa cho tè ra quần, phải chạy vội ra a!

- Ranh con dám bêu xấu ta, có phải ngứa mông rồi hay không?

Một người đàn ông trung niên có dáng hình vạm vỡ to con đứng ở bên cạnh trừng mắt, ngoạc mồm quát.

Dù bị ông ta trừng mắt nhìn nhưng vẫn có đệ tử không nén được tò mò hỏi:

- Sư thúc, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì? Đêm hôm đó đến tột cùng là người đã bị làm sao?

Người sư thúc này bị môn hạ đệ tử dồn dập hỏi, trầm mặc một lúc, cuối cùng lắc lắc cái đầu trả lời:

- Quỷ Lâu có quỷ, nó rất đáng sợ, nói không chừng không chỉ là một con quỷ thôi đâu, mà là rất nhiều rất nhiều quỷ.

- Lý Thất Dạ đi diện bích tại Quỷ Lâu, các ngươi nói thử xem hắn có thể ở đó bao lâu?

Có đệ tử lên tiếng.

- Ta dám đánh cuộc là một buổi tối hắn cũng không chịu được.

Một đệ tử khác trả lời một cách khẳng định.

Cũng có đệ tử hừ lạnh một tiếng:

- Một buổi tối à? Hừ, theo ta thấy chỉ sợ là đến khi trời tối hắn đã bị dọa cho vãi cả ra quần rồi. Quỷ Lâu đâu phải chỉ là hư danh, nơi đó tuyệt đối là có ma quỷ!

Trong chóc lát, đám đệ tử này mồm năm miệng mười thảo luận, tất cả mọi người đều nói Quỷ lâu có quỷ, nhưng cụ thể qủy của Quỷ Lâu có hình dáng ra làm sao thì tất cả mọi người lại không miêu tả được. Trên thực tế, nói đến Quỷ Lâu, ngay cả hộ pháp cũng phải biến sắc vì nó.

Bởi vì Đại trưởng lão đã từng đi vào Quỷ Lâu, ông ta đã từng muốn lấy Đế thuật của chính mình để trấn áp nó. Không ngờ rằng đến ngày thứ hai, Đại trưởng lão đã phải lui ra khỏi Qủy Lâu với bộ dáng vô cùng chật vật. Bằng thực lực của mình, ông ta cũng không thể trấn áp được lũ quỷ bên trong Qủy Lâu. Từ đó về sau, không còn có hộ pháp hoặc đệ tử nào dám không biết tự lượng sức mình mà nghĩ đến việc đi Quỷ Lâu trấn áp quỷ nữa. Ngay cả Đại trưởng lão còn không thể, những người khác thì khỏi cần bàn tới.

***

Quỷ Lâu tọa lạc ở trên một tòa ngọn núi chính ở Tẩy Nhan Cổ Phái, vốn dĩ thiên địa tinh khí nơi này cũng tạm được, chỉ có điều từ sau khi phát sinh chuyện ma quái về Quỷ Lâu, không chỉ không ai đến nơi đây, mà ngay một vùng quanh ngọn núi chính này cũng không có đệ tử nào nguyện ý tới tu hành nữa.

Hiện giờ vùng này có cảnh tượng suy sụp nhất trong phái, ngay cả trong phạm vi hơn mười dặm quanh đó cũng là nơi hoang tàn nhất. Hoa cỏ, cây cối đều lộ ra nét ốm yếu, tựa như toàn bộ nơi này đều bị điềm xấu ảnh hưởng đến vậy. Nghe nói trước đây mấy vạn năm, đệ tử ở ngọn núi chính này tự thành một mạch, đã từng mấy đời phồn vinh, nhưng sau khi xảy ra chuyện ma quái, nơi này dần bắt đầu tiêu điều suy tàn, sau đó tiến thẳng đến hoàn cảnh không có một đệ tử nào nguyện ý bước chân đến nơi này lần nữa.

Lý Thất Dạ hiện đang đứng trên ngọn núi này, trầm mặc nhìn về vùng sông núi phía xa. Không phải riêng vì nơi đây quá hoang tàn và không có đệ tử nào tu hành, mà khi đứng trên đỉnh núi, người ta ẩn ẩn có thể cảm nhận được điều bất an. Tựa như từ lòng đất ngọn núi này đang dâng lên tà khí. Điều này làm cho vạn năm qua, đa số đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái đều cho rằng nơi này có điềm xấu. Xem ra không phải là không có đạo lý a!

Cùng đứng với hắn, Nam Hoài Nhân lại cảm giác như sau lưng lành lạnh, tựa như bị quỷ nhìn chằm chằm vào vậy, làm gã dựng cả tóc gáy. Nếu như không phải có Lý Thất Dạ đồng hành, Nam Hoài Nhân cũng đã chuồn khỏi cái địa phương quỷ quái này từ lâu rồi.

Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần, đứng vững trong tòa nhà lớn trên đỉnh núi, vốn dĩ nơi đây được coi là vùng đất xuống dốc nhất phái, toà nhà to lớn được xưng là Quỷ Lâu này cũng như muốn mục nát rồi. Hắn nhìn Qủy Lâu trước mặt, không kìm chế nổi tâm tình, khẽ thở dài một tiếng.

Nơi đây mặc dù xưng là Quỷ Lâu, thực tế nó được xây dựng vô cùng tinh xảo. Quỷ Lâu được dựng lên ở trên ngọn núi này tựa như là tự nhiên mà thành, khiến người ta cảm thấy nó có thể hòa làm một thể với toàn bộ ngọn núi. Từ những họa tiết trang trí của Quỷ Lâu có thể nhìn ra được, Tẩy Nhan Cổ Phái đã từng vô cùng coi trọng nó. Nhưng đáng tiếc sau này xảy ra những điềm không lành, Tẩy Nhan Cổ Phái mới từ bỏ nó.

Mặc dù Quỷ Lâu chiếm diện tích không rộng, nhưng lại vô cùng tinh xảo, cực kỳ khéo léo đẹp đẽ, có điều hiện giờ nó đã bị tro bụi phủ kín, tơ nhện giăng đầy, cỏ dại tràn lan, thậm chí ngay cả sóc, chim rừng cũng trú ngụ ở đây.

Đi vào Quỷ Lâu, giẫm lên sàn nhà làm từ ngọc tùng vạn năm khiến nó vang lên mấy tiếng "tách tách". Nơi đây không khí âm trầm, kẻ nào nhát gan một chút đều sẽ bị dọa tới mức tè ra quần, đặc biệt là sau khi đi vào Quỷ Lâu, một tràng âm thanh “phạch, phạch, phạch" vang lên, một đàn dơi bay tán loạn càng làm không khí ở nơi đây tăng thêm mấy phần quỷ dị.

- Nơi này đã từng là một trong những trọng địa của Tẩy Nhan Cổ Phái, đáng tiếc hiện giờ đã hoàn toàn hoang phế.

Mạc hộ pháp cảm khái thốt lên.

Không chỉ riêng Mạc hộ pháp, ngay cả Lý Thất Dạ cũng âm thầm thở dài một tiếng trong lòng. Nhớ lại năm đó tu đạo đằng đẵng, Minh Nhân Tiên Đế còn chưa gánh chịu thiên mệnh, chưa tung hoành chính tầng trời mười tầng đất, ở một trong lầu các này hắn đã truyền "cầm đạo" cho tiểu tử Minh Nhân kia.

Nhắc đến việc này, năm đó hắn còn là Âm Nha, đã từng cười nhạo cầm nghệ của tiểu tử Minh Nhân chẳng ra cái khỉ gì, nếu để cho y đi đánh đàn kiếm tiền nuôi thân, sợ chỉ còn mỗi nước chết đói. Đối với sự cười nhạo này, Minh Nhân cũng chỉ cười ha hả.

Không cần Lý Thất Dạ phân phó, Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân vội sửa sang một lượt trong ngoài Quỷ Lâu một phen. Khi họ quét dọn lau chùi xong, nơi đây mới sáng sủa lên một chút, không khí âm trầm lúc này gần như đã bị quét sạch. Mặc dù là thế, trong Quỷ Lâu vẫn có mấy phần u ám .

Sau khi Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đã bố trí xong tất cả nhu cầu vật phẩm cho Lý Thất Dạ, lúc này mới quay lại báo cáo hắn. Nhìn thoáng qua sắp xếp bố trí của hai người, Lý Thất Dạ khẽ gật đầu nói:

- Được rồi, có điều ta ngủ ở đại sảnh, không cần làm phòng riêng cho ta. Còn nữa, Hoài Nhân, mang giúp ta một cây đàn đến đây!

- Đàn? Mang đàn tới làm gì?

Nghe Lý Thất Dạ yêu cầu như vậy, Nam Hoài Nhân kinh ngạc hỏi. Thông thường, rất ít tu sĩ có nhã hứng đánh đàn ngắm trăng.

Lý Thất Dạ cười đáp lời gã:

- Trước đây, nơi này đã từng là cầm lâu, ở đây phong cảnh tuyệt đẹp, ban đêm nếu có thể đánh đàn ngắm trăng, đó việc cực kỳ thú vị.

- Ặc...

Nam Hoài Nhân không kiềm chế nổi, nói khẽ:

- Sư huynh, nơi này là Quỷ Lâu a, đến ban đêm là sẽ xảy ra chuyện ma quái đấy. Ngươi, ngươi, vậy mà ngươi còn có hứng thú đánh đàn nữa sao?

- Thằng nhóc thối tha, đừng có phá hỏng nhã hứng của ta, biến nhanh đi!

Một đứa bé mới mười ba mười bốn tuổi như Lý Thất Dạ lại mắng Nam Hoài Nhân là thằng nhóc, tựa như ông cụ non vậy, mà Nam Hoài Nhân chỉ cười hì hì chạy mất dạng.

Khi hai sư đồ Nam Hoài Nhân đang thu xếp nốt một số việc vặt, Lý Sương Nhan đi cùng tựa như cũng đặc biệt lưu ý đến tòa Quỷ Lâu này. Nàng nghiêm túc cẩn thận quan sát nó, tưởng chừng không bỏ qua lấy một hạt cát. Lúc này nàng đang quan sát bốn cây cột lớn bên trong đại sảnh, nhìn đến nhập thần. Bốn cái trụ lớn được đẽo ra từ ngọc tùng vạn năm, tẩy lễ qua vô số năm tháng, vậy mà không có bất kỳ dấu hiệu mục nát, trên mỗi một cái cột đều có đường vân đan nhau chằng chịt. Thực tế, không chỉ riêng trên bốn cái trụ lớn mới có loại đường vân này, mà là cả tòa cầm lâu đều có, chỉ có điều màu sắc các đường vân rất mờ nhạt, nếu không để ý xem kỹ thì căn bản cũng không phát hiện ra một cách dễ dàng.

Lý Sương Nhan chính là thiên tài, nàng có Thánh Mệnh và Hoàng Thể , bất luận là đặt ở nơi đâu cũng là kiêu nữ của trời. Khi nàng nhìn kỹ đường vân này, lập tức đã cảm thấy nó là thứ bất phàm, dù là thiên tài như nàng cũng cẩn thận nghiên cứu, muốn nhìn thấu huyền ảo trong đó. Nhưng khi nàng chăm chú tìm hiểu lại phát hiện ra đây không phải là đạo văn, cũng không phải chương phù, vậy mà nàng luôn cảm thấy trong này che dấu những huyền ảo không miểu tả nổi.

- Nàng nhìn ra điều huyền ảo gì không?

Lý Thất Dạ đi đến bên người nàng, thoải mái cười ha hả một tiếng rồi cất lời hỏi Lý Sương Nhan đang chăm chú nghiên cứu những đường vân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.