[Dịch] Đế Bá

Chương 594 : Ngục giam trong đảo thần




Chương 594: Ngục giam trong đảo thần

Lam Vận Trúc và Tiên Phàm đi theo Lý Thất Dạ vào trong đảo. Mê Thất Thần Đảo trông vậy nhưng không lớn lắm, hơn nữa nơi này chẳng có đồ vật gì bắt mắt, ngoại trừ mấy ngọn núi nằm rải rác ra.

- Hòn đảo này có cái gì đó rất quỷ dị?

Lam Vận Trúc vừa theo sau Lý Thất Dạ vừa lên tiếng, nàng là một người cực kỳ mẫn cảm, nên chỉ cần xung quanh có một chút biến hóa cũng cảm thụ được. Càng đi sâu vào trong đảo, Lam Vận Trúc càng thấy nhộn nhạo trong lòng, khó diễn tả nổi bằng lời.

- Quỷ dị như thế nào?

Tuy Tiên Phàm có thiên phú cực cao, đạo hạnh cũng cực kỳ nghịch thiên, nhưng khả năng cảm ứng với sự thay đổi của hoàn cảnh quanh mình lại không bằng Lam Vận Trúc.

- Tựa như đang ở trong tù vậy. Cả tòa Mê Thất Thần Đảo này giống như một ngục giam to lớn vô cùng, giam giữ thiên địa.

Lam Vận Trúc trả lời.

Lý Thất Dạ đang đi ở phía trước, nghe vậy quay đầu nhìn hai nàng một cái rồi gật đầu nói:

- Ngươi nói đúng đấy, nơi này chính là một tòa ngục giam, một tòa ngục giam vạn cổ bất diệt, không có Kim Long hay Thần Hoàng gì cả.

- Thật vậy ư?

Tiên Phàm nghe Lý Thất Dạ nói xong, liền ngơ ngác hỏi lại. Ở bên ngoài nơi đây, người ta đồn rằng Mê Thất Thần Đảo có bảo vật bất phàm, có người còn nói nơi đây có trứng của Thần Thú, thậm chí có người nói đã tận mắt thấy Kim Long bay vào Mê Thất Thần Đảo, có người tận mắt thấy Thần Hoàng bay lượn ở trên đảo.

Hiện tại Lý Thất Dạ lại khẳng định nơi đây chính là một tòa ngục giam, nếu người khác mà nói như vậy, Tiên Phàm sẽ lập tức hoài nghi, nhưng nếu những lời này chui ra từ miệng Lý Thất Dạ thì Tiên Phàm lại không có lý do gì để hoài nghi.

- Thứ bị cầm tù ở nơi này là đồ vật như thế nào?

Thấy lời của Lý Thất Dạ đã khẳng định trực giác của mình, Lam Vận Trúc hỏi tò mò.

Thấy nàng hỏi đến đề tài này, Lý Thất Dạ híp mắt lại rồi trả lời:

- Nơi đây giam cầm một tồn tại mà vạn thế tới nay đều không có ai thấy qua, cũng không có truyền thuyết nào nhắc đến cả.

- Không phải ngươi đã từng nói nói bên trên Mê Thất Thần Đảo có một binh khí vô cùng đáng sợ đó sao?

Lam Vận Trúc lại hỏi tiếp.

Lý Thất Dạ cười cười một cái rồi đáp lời:

- Đối với người khác, đặc biệt đối với Quỷ tộc, nó là ác ma. Một con ác ma đáng sợ nhất từ vạn cổ đến nay. Nhưng với ta thì nó là một kiện binh khí, một kiện có thể đồ diệt hết thảy các binh khí khác!

Lam Vận Trúc nghe hắn trả lời như vậy, hít một hơi khí lạnh. Qua một thời gian, nàng có chút hiểu tính cách của Lý Thất Dạ, nên lúc này nàng đại khái đoán được Lý Thất Dạ muốn làm gì.

- Theo truyền thuyết để lại thì Mê Thất Thần Đảo rất lâu rồi chưa từng xuất hiện, những ghi chép có quan hệ với nó cũng đều đươc viết tại trăm ngàn vạn năm trước đó.

Tiên Phàm bật thốt:

- Nếu như nói nơi này chính là ngục giam cầm tù một tồn tại vô địch, vậy thì sau trăm ngàn vạn năm, chắc vị tồn tại này cũng đã chết rồi a?

- Người khác thì có lẽ sẽ kết thúc như vậy.

Lý Thất Dạ cười một tiếng rồi nói tiếp:

- Muốn nó chết ư? Tuyệt đối không có dễ như vậy. Nếu như nó có thể bị giết chết dễ dàng thì sớm đã bị người ta làm thịt rồi, đâu cần phải cầm tù nó ở chỗ này?

Lam Vận Trúc và Tiên Phàm chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng là cái gì mà dù bị cầm tù trăm ngàn vạn năm vẫn còn sống? Loại tồn tại này cũng thật đáng sợ đi.

Chỉ chốc lát sau, ba người Lý Thất Dạ đã đi tới trung tâm của Mê Thất Thần Đảo. Chỗ này được bốn ngọn núi lớn nhất trong Mê Thất Thần Đảo vây quanh.

Nếu so sánh chúng với những ngọn núi cao chót vót khác thì cũng không tính là hùng vĩ lắm, nhưng bốn ngọn núi đen bóng này lại tạo cho người ta một loại cảm giác hít thở cũng khó khăn. Bất kỳ ai đứng ở chỗ này đều thấy như bị bốn ngọn núi này ép tới không thở nổi, tựa hồ chúng có thể trấn áp Thần Ma.

Giữa bốn ngọn núi này là một mảnh đất trống rỗng, không có cái gì trên đó cả. Mảnh đất này thoạt nhìn giống như một võ đài được nham thạch tạo thành.

- Ngục giam ở đâu?

Sau khi đi tới khu đất trống này, Tiên Phàm nhìn quanh bốn phía một lượt rồi hỏi. Nơi này thực chẳng có vật gì khác lạ cả, chớ đừng nói nó là ngục giam cầm tù một nhân vật đáng sợ trong truyền thuyết.

Lúc này, Lý Thất Dạ đã tìm được một cái lỗ khảm, hắn xem xét tỉ mỉ một phen rồi nói rất nghiêm túc với Lam Vận Trúc và Tiên Phàm:

- Các cô nương, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, một lúc nữa đừng sợ tới mức run chân là được.

Lam Vận Trúc hít một hơi thật sâu, thần thái trở nên ngưng trọng. Từ lúc đi tới đây nàng luôn có cảm giác thật không tốt lắm, tựa như có một ác ma đáng sợ nhất thế gian đang rình trong bóng tối.

- Muốn bắt đầu thì cứ làm đi, chúng ta cũng không phải là trẻ con mới ba tuổi.

Tiên Phàm tức giận trợn mắt nhìn Lý Thất Dạ một cái. Cũng không phải Tiên Phàm ăn nói kiêu ngạo, với đạo hạnh, thiên phú và kiến thức của nàng, chỉ có lác đác vài đồ vật trên thế gian có thể dọa được nàng.

Lý Thất Dạ cười mỉm, sau đó cẩn thận lấy ra một vật. Đây là một cái miếu thờ lớn chừng quả đấm, một cái miếu cổ nhỏ bé như thế thoạt nhìn không có gì đặc biệt.

Nhưng Lam Vận Trúc và Tiên Phàm lại không biết rằng nó chính là một miếu thờ cực kỳ to lớn đã thu nhỏ lại. Nó chính là tòa miếu cổ mà Lý Thất Dạ và Lục Bạch Thu đã phát hiện dưới đáy biển tại hải ngoại kia.

Cũng chính Lý Thất Dạ đã dùng ngôi miếu cổ này lấy ra Mê Thất Thần Đảo. Lúc này, Lý Thất Dạ đem tòa miếu cổ to bằng nắm tay này đặt vừa khít vào bên trong lỗ khảm trên mặt đất.

Ngay tại thời điểm miếu cổ lọt vào bên trong lỗ khảm, chỉ nghe được "Răng rắc" một tiếng vang lên, tiếp theo đó, mảnh đất trống này tản mát ra từng sợi từng sợi tia sáng, trên mặt đất bất chợt hiển lên từng đạo văn giao thoa với nhau phức tạp.

- Két, két, két!

Từng tiếng của các khối đá đang chuyển động vang lên, trong nháy mắt xuất hiện một con quái vật to lớn ngay tại nơi này.

Khi con quái vật to lớn này hiện lên, "Ùng" một tiếng, hư không bỗn dưng vặn vẹo, ở trong chớp mắt, khí tức vô cùng kinh khủng tỏa ra bốn phía, xông thẳng lên trời, tựa như một con ác ma vạn cổ vô địch vừa xuất thế. Khí tức này tựa hồ cũng không yếu hơn Đế uy Tiên thế bao nhiêu.

Khí tức của Tiên Đế có thể làm cho người ta phải kính sợ cúng bái, nhưng khí tức phát tán từ thân thể con quái vật kia lại khiến người đứng gần thấy hồn phi phách tán.

Lúc này con quái vật mở mắt ra, mặc dù nó đã bị trấn áp và không có cách nào tổn thương người khác, nhưng ánh mắt của nó tựa như có thể thôn phệ hồn phách của hàng trăm ngàn vạn sinh linh. Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt của nó, người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị sợ vãi cả linh hồn, bất kỳ ai đều thấy như mình đang đứng trước ác ma đáng sợ nhất thế gian vậy.

Lam Vận Trúc và Tiên Phàm đều là thiên chi kiêu nữ, tuyệt thế thiên tài, nhưng trong giờ khắc này, hai chân của các nàng run rẩy, hầu như không đứng vững được nữa.

- Các cô nương, cẩn thận một chút nào!

Thấy Lam Vận Trúc và Tiên Phàm có vẻ như sắp ngã quỵ, Lý Thất Dạ lập tức ôm lấy eo nhỏ của hai nàng . Sau khi các nàng được Lý Thất Dạ đỡ lấy, vội vàng hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định đạo tâm của mình, lúc này các nàng mới bình tĩnh được một chút.

- Đừng nhìn vào mắt của nó!

Lý Thất Dạ lên tiếng nhắc nhở.

Cảm thấy tâm tình đã khá hơn, Lam Vận Trúc và Tiên Phàm mới đưa mắt nhìn kỹ hình dáng của con quái vật trước mắt. Con cái quái vật này trông giống như sói mà lại không phải sói, giống như hổ nhưng cũng chẳng phải hổ, nhìn thoáng qua thì cũng không nhất định là quái vật dọa người gì, một trong những thứ để cho người ta hơi sởn cả gai ốc chính là hàm răng của nó, răng mọc ra rất dài, có thể phủ quá cằm. Hàm răng vừa to dài lại sắc bén này tựa hồ có thể cắn giết hết thảy mọi thứ trên thế gian.

Nhưng thứ làm cho người ta hoảng sợ nhất chính là đôi mắt của con quái vật, y như Lý Thất vừa nhắc nhở vậy, tuyệt đối đừng nhìn vào mắt nó, vì đôi mắt này tựa như mắt của ác ma, có thể thôn phệ linh hồn của hết thảy sinh mệnh, tựa hồ con quái vật kia lấy việc thôn phệ linh hồn người khác để sống.

Đồng thời, khí tức phát tán từ người nó để cho bất kỳ kẻ nào cũng phải run rẩy, cho dù có là Thần Vương cũng vậy. Tựa hồ ngay cả Thần Hoàng nếu dám đứng trước mặt con quái vật này liền bị nó thôn phệ ngay lập tức.

"Keng, keng, keng. . ." Nhìn thấy ba người Lý Thất Dạ, cái quái vật đáng sợ này muốn lao tới, sát khí bắn ra mãnh liệt, nhưng nó lại không thể động đậy nổi, bởi vì nó bị bốn sợi xích sắt thô to khóa chặt cứng lại.

Bốn sợi xích sắt thô to này khởi nguồn từ chỗ sâu nhất dưới chân bốn ngọn núi xung quanh, tiên quang lấp lánh rực rỡ, trên mỗi một sợi xích sắt đều xuất hiện một loại dị tượng, có một con Kim Long đang ngậm chặt, Thần Hoàng kéo, Thiên Hổ trấn áp khóa lại và cuối cùng là Huyền Vũ đè xuống.

Nếu nhìn kỹ, người ta thấy thứ chân chính có thể khóa lại quái vật trước mắt kia không phải bốn sợi xích sắt này, mà là những phong ấn lít nha lít nhít bên trên chúng. Bên trên bốn sợi xích sắt này được người khắc xuống phong ấn ẩn chứa ý chí cực kỳ cường đại, đừng nói cả bốn sợi xích sắt, chỉ cần một sợi dây xích mang theo phong ấn khủng bố này cũng có thể trấn sát Chân Thần, trấn diệt Thần Ma. Vậy mà bốn đầu xích sắt này lại được dùng để khóa một con quái vật, có thể tưởng tượng được con quái vật này hung hiểm đến cỡ nào.

- Chân Tiên Thiết trong truyền thuyết! Thế gian chỉ có chín loại sắt cao cấp, vậy mà nơi này dùng tới bốn loại!

Tiên Phàm hét lên kinh ngạc.

Chân Tiên Thiết chính là tài liệu tốt nhất dùng để rèn đúc binh khí, không biết bao nhiêu người đều khát vọng có thể đoạt được Chân Tiên Thiết để rèn đúc đạo ngoại kỳ bảo, chỉ cần một chút xíu Chân Tiên Thiết được dung nhập vào trong binh khí thôi cũng đủ làm cho binh khí này có uy lực cực kỳ mạnh mẽ rồi.

Mà bốn sợi xích sắt thô to này lại được đúc thành từ bốn loại Chân Tiên Thiết, nguyên chất không pha tạp. Thực không biết người chế tạo ra chúng có thực lực và vốn liếng hùng hậu cỡ nào.

- Kim Long, Thần Hoàng, Thiên Hổ, Huyền Vũ, bốn trong chín Chân Tiên Thiết trong truyền thuyết đều xuất hiện ở chỗ này, khó trách có người nói đã nhìn thấy Kim Long lao lên trời, Thần Hoàng lượn trên không trung, thì ra là dị tượng của Chân Tiên Thiết.

Vừa ngây người nhìn bốn sợi xích sắt thô to này, Lam Vận Trúc vừa thì thào.

Còn Tiên Phàm bị con quái vật đáng sợ vô cùng này làm cho nội tâm của nàng run lên từng chập. May mắn là nó bị khóa ở nơi này, nếu như con quái vật được thả ra, thầm nghĩ hậu quả thực không có cách nào tưởng tượng. Gặp một con quái vật như vậy, bất kể đại giáo lão tổ, cường nhân hay bất hủ tồn tại trong truyền thuyết cũng không là cái thá gì, ngay cả Chân Thần không cẩn thận cũng trở thành món ăn ngon trong miệng của nó mà thôi.

- Thực ra nó là thứ gì?

Lam Vận Trúc đưa mắt nhìn con quái vật, hỏi khẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.