[Dịch] Đế Bá

Chương 111 : Phụ Thiên Viên (thượng)




Chương 111: Phụ Thiên Viên (thượng)

- Đao Hành Bát Phong!

Lý Thất Dạ gào to một tiếng, hung hăng quát:

- Cho các ngươi nếm thử chiêu thức Minh Nhân tiểu tử kia thích nhất!

Hắn vừa dứt lời, ánh đao bùng lên như thủy triều ào ào cuốn tới, trong nháy mắt, tám luồng đao dài trăm trượng chém xuống, xốc lên một mảnh gió tanh mưa máu.

Ở giữa bầy sói, Lý Thất Dạ chém ngang chặt dọc vô cùng nhuần nhuyễn, không bao lâu sau xác sói chất đầy như núi, máu chảy thành sông, mùi máu tươi xộc lên nồng nặc, chỉ hơi hít một chút người ta đã muốn nôn mửa.

Lý Thất Dạ như tiến vào chỗ không người, ánh đao lấp loáng vô cùng lợi hại, tuy Kỳ Môn Đao làm từ sắt thường, nhưng được Minh Nhân Tiên Đế nâng niu bên mình, uy lực thấm nhuần vào trong đao khiến nó không thua kém gì bất kỳ bảo khí nào.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lý Thất Dạ cũng không biết mình đã giết chết bao nhiêu con Địa Hành Lang nữa, khắp nơi chỉ thấy xác sói, máu nhuộm hồng mảnh đất này.

- Gào hú!

Cuối cùng, con Địa Hành Lang Vương ba ngàn năm tuổi kia chỉ kịp hú thảm một tiếng, ánh đao nhanh như chớp giật lóe lên, trong nháy mắt đã cắt đứt cổ họng của nó.

Con Lang Vương ba ngàn năm tuổi này có da cứng như vàng ròng, móng như sắt thép, răng nanh như bạc trắng, tốc độ nhanh như điện chớp, nanh vuốt của nó thậm chí có thể xé rách khải giáp nhưng cuối cùng vẫn bị Kỳ Môn Đao chém đứt cổ họng.

“Phịch” Lúc con Lang Vương này ngã xuống đất, Lý Thất Dạ đột nhiên xoay tay chém ngược về phía sau, song đao như bươm bướm bay xuyên qua nhau rồi dừng lại bắt chéo phía sau lưng hắn.

Máu tươi bắn lên, một cái bóng vừa lóe lên phía sau Lý Thất Dạ bỗng dưng đứng khựng lại, bị song đao bắt chéo chém xuống khiến thân thể nó bị cắt thành hai nửa.

Đây không phải là một con sói, mà là một quái vật có hình dạng kỳ quái, mồm như con ngao biển há miệng, thân thể giống như con chồn, hai bên sườn mọc cánh, đầu tựa một cành cây già cỗi, nhìn thoáng qua tưởng nó là thú chạy bình thường hoặc như một cây cổ tụ hình dáng lạ kỳ.

- Nơi nào có Địa Hành Lang, nơi đó có Thụ Bái Tinh ẩn nấp hút máu người, đáng tiếc ta đã sớm chú ý tới ngươi.

Lý Thất Dạ thu hồi lại Kỳ Môn Đao, vừa nhìn quái vật nằm trên mặt đất, vừa thản nhiên cười nói.

Quái vật này tuy chết mà mắt vẫn mở thật to như không muốn tin vào sự thực xảy ra, từ xưa đến nay nó đều đánh lén thành công, vậy mà không có cơ hội xuất ra chiêu thứ hai đã bị Lý Thất Dạ chém chết ngay lúc nhào ra đánh lén. Nó tưởng nhào ra bất ngờ liền tiêu diệt Lý Thất Dạ dễ dàng, nào hay chính nó lại bị Lý Thất Dạ bất ngờ chém ngược lại giết chết ngay tại chỗ.

Ở giữa trời đất này, Thọ Tinh chính là hung vật nổi danh ngang hàng với Thiên Thú. Thế nhưng, Thọ Tinh còn khiến người ta sợ hãi hơn cả Thiên Thú.

Thiên Thú và Thọ Tinh là hai chủng loại hung vật hoàn toàn khác nhau. Theo truyền thuyết từ thời đại Chư Thần truyền lại thì Thiên Thú thuộc về sinh linh thời Viễn Cổ. Điểm đáng sợ nhất của Thiên Thú chính là thân thể vô cùng mạnh mẽ của bọn chúng, với thân thể cường đại đó, Thiên Thú có thể đối kháng trực tiếp với Bảo khí, Chân khí, mà nanh vuốt của bọn chúng có thể xé rách cả bảo khí, thần giáp.

Về phần Thọ Tinh, có vài loại thuyết pháp về lai lịch của bọn chúng. Một loại thuyết pháp cho rằng: Thọ Tinh chính là sơn tinh quái vật do thiên địa tạo nên. Loại thuyết pháp khác lại cho rằng: Thọ Tinh chính là yêu vật có huyết thống của tiên ma. Còn huyết thống của Tiên Ma cụ thể là những thứ gì thì chẳng có ai nói rõ ràng dược, thế nhưng vẫn có rất nhiều người đứng về thuyết pháp cho rằng Thọ Tinh chính là yêu vật có Ma huyết.

Nếu luận về độ mạnh yếu giữa Thiên Thú và Thọ Tinh có cùng năm tuổi thì khó phân cao thấp, nhưng đa phần các tu sĩ đều kiêng kỵ Thọ Tinh hơn.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu một ngày ngươi xâm nhập địa bàn của Thiên Thú, nó sẽ lập tức nhảy ra đối địch với ngươi, thậm chí còn ăn ngươi.

Thế nhưng Thọ Tinh lại không như vậy, kể cả khi ngươi lạc vào một nơi hoang dã nào đó, nói không chừng ngươi cũng chẳng biết được mình đã được Thọ Tinh để mắt tới từ lúc nào. Một khi bị Thọ Tinh chú ý, ngươi sẽ rất khó tránh thoát khỏi nó.

Thọ Tinh rất quỷ quái, giống như những u linh trong bóng tối, thường tới không bóng đi không hình. Nó không có thân thể mạnh mẽ, nanh vuốt vô cùng sắc bén như Thiên Thú, thế nhưng Thọ Tinh lại có thể mượn oai của trời đất, thôi động đại đạo đánh chết đối thủ.

Một khi Thọ Tinh xuất thủ, thường thường là một kích trí mạng, nếu không cảm thấy giết con mồi một cách chắc chắn, Thọ Tinh sẽ không dễ dàng xuất thủ. Đáng sợ hơn nữa là khi Thọ Tinh công kích thành công, người bị hại sẽ bị nó hút khô máu.

Cho nên trong giới tu sĩ thường có câu “Đối mặt với Thiên Thú còn có cơ hội sống sót, chứ gặp phải Thọ Tinh thì một là ngươi chết, hai là nó vong!”

Mặc dù như vậy, Thọ Tinh và Thiên Thú đều trân quý như nhau. Máu của Thọ Tinh là vị thuốc không thể thiếu cho việc luyện Huyết dược, mà vòng tuổi của Thọ Tinh còn được tu sĩ tế luyện thành Thọ bảo.

Thọ Tinh có một đặc biệt, nó giống như cây cối vậy, có vòng tuổi của chính mình. Cứ sống thêm một năm, vòng tuổi của nó lại thêm một vòng nữa.

Lý Thất Dạ lắc đầu nhìn thi thể Địa Hành Lang nằm la liệt trên đất, nhiều xác sói như vậy muốn lấy thú tủy, đạo cốt của bọn chúng thì cần bao nhiêu thời gian đây. Nhưng hắn cũng không có cách nào, căn cơ hiện tại của Tẩy Nhan Cổ Phái hoàn toàn nông cạn, tài nguyên khan hiếm, mà những đệ tử nhập môn lại rất cần những thú tủy, đạo cốt dạng như thế này.

Trên đường đi về hướng Tây, hắn giết không ít Thiên Thú, Thọ Tinh, hơn nữa còn gặp càng mạnh mẽ Thiên Thú, Thọ Tinh. Lúc đầu hắn còn có thể toàn thân trở ra, về sau Lý Thất Dạ tuy vẫn thành công hạ sát đám Thiên Thú, Thọ Tinh cường hãn này, nhưng thân thể cũng hứng không ít thương tích.

Mặc dù như vậy, Lý Thất Dạ càng đánh càng hăng, càng giết càng ngầu, trong lúc vô tình trên người hắn hình thành một khí thế hung ác. Nếu ai mà nhìn vào mắt Lý Thất Dạ lúc này sẽ bị sát khí từ người hắn làm cho rợn cả tóc gáy, như đang bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm vậy.

Việc đánh đấm tàn nhẫn hung hiểm này lại là khảo nghiệm, ma luyện tốt nhất đối với Lý Thất Dạ. Chỉ có đấu tranh sinh tồng ở địa phương này mới làm cho Lý Thất Dạ tìm về được cảm giác tính toán cả thiển hạ ngày trước, một cảm giác như chim bay lượn giữa trời cao, như cá vẫy vùng giữa biển rộng.

- Giết!

Lý Thất Dạ gào to một tiếng, Không Minh biến của Côn Bằng Lục Biến vừa ra, trời đất tựa như chẳng xa cách nhau mấy, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở trước mặt một con Thọ Tinh mang hình dáng cây bồ công anh có cánh như cánh chim, Kỳ Môn Đao chém thẳng tới, ánh đao như chớp, máu tươi văng tung tóe.

Con Bồ Quỷ Điểu năm vạn năm tuổi này tuy bị trúng một đao nhưng vẫn đủ sức chống cự, đột nhiên nó biến mất giữa không trung. Lý Thất Dạ thầm kêu không hay, tuy hắn di chuyển nhanh chóng mà lưng vẫn thấy đau xót vì bị Bồ Quỷ Điểu dùng đạo văn chém trúng, máu nhuộm đỏ áo.

Năm vạn năm Thọ Tinh là tồn tại rất đáng sợ, ngay cả tu sĩ cấp Hào Hùng gặp nó cũng phải kiêng kỵ, đừng nói đến chuyện dễ dàng chém giết, hươu chết về tay ai cũng không biết được.

Lý Thất Dạ nhún người nhảy một cái, trong chớp nhoáng hắn đã xuất hiện ở khoảng cách một nghìn trượng xa, lại nhún một cái nữa, hình bóng hoàn toàn biến mất.

Không Minh biến của Côn Bằng Lục Biến liên tục vận dụng hóa thành Không Minh Vực, di chuyển nhanh không tưởng tượng nổi. Lý Thất Dạ tuy nắm giữ huyền ảo chân chính của Côn Bằng Lục Biến, nhưng đạo hạnh của hắn lúc này còn yếu, bằng không hắn mà vận dụng Không Minh biến, một bước nhảy qua nghìn dặm cũng là việc dễ dàng.

Thấy Lý Thất Dạ đột nhiên đào tẩu, năm vạn thọ nguyên Bồ Quỷ Điều ngạc nhiên xuất hiện trong hư không, sau đó nó liền lập tức đuổi theo Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ một đường chạy thẳng vào rừng rậm, xông lên ngọn núi cao nhất. Tốc độ của Bồ Quỷ Điểu cũng rất kinh người, khoảng cách đuổi theo hắn càng lúc càng gần. Thế nhưng, khi vừa lên đến đỉnh núi, bóng hình của Lý Thất Dạ bỗng dưng biến mất.

Con Bồ Quỷ Điểu này mắt luôn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, đâu có thể buông tha hắn dễ dàng như vậy. Nó lập tức dừng ở hư không, đảo mắt truy lùng Lý Thất Dạ.

Đúng lúc này, Lý Thất Dạ thoáng cái hiện ở sau lưng nó. Cảm thấy nguy hiểm, con Thọ Tinh này lập tức tung mình muốn trốn đi. Bản năng của nó vốn dĩ không thích ẩu đả chính diện, mai phục một kích không trúng nó liền trốn ngay tức thì rồi sau đó lại âm thầm đuổi theo tìm cách giết hại con mồi.

- Đã muộn rồi, quỷ điểu, lão tử làm thịt ngươi!

Lý Thất Dạ gào to một tiếng, một tay chỉ lên trời, quát vang:

- Cho ngươi thưởng thức một chút uy lực của Thiên Mệnh Bí Thuật.

“Ầm” một ngón tay chỉ lên trời, từ trong ngực của Lý Thất Dạ như có một mặt trời đang mọc lên vậy, khiến cho thiên không biến sắc, một uy lực chí tôn vô thượng trấn áp xuống, một ngón tay của hắn trong nháy mắt hóa thành Thiên mệnh.

Thiên mệnh đã định, ai dám không theo, một ngón tay hóa Thiên mệnh, vạn đạo phục tùng, một ngón tay điểm xuống mang theo uy lực của vạn đạo.

“Hự” Bồ Quỷ Điểu chỉ kịp hét lên một tiếng, nó đã không có cơ hội đào thoát nữa rồi. Tuy nó có thể thôi động đại đạo văn, nhưng dưới cái oai của thiên mệnh, những đại đạo văn của nó trở nên bé nhỏ không đáng kể, tựa như đom đóm không thể đua ánh sáng với mặt trăng vậy.

“Xoẹt” máu tươi cuồng phún, lông chim phiêu tán trong không gian, dưới công kích của một ngón tay này, Bồ Quỷ Điểu bị tan thành mây khói.

Thiên Mệnh Bí Thuật cường đại vô cùng, bất kể Đế Thuật mạnh mẽ thế nào đi nữa đứng trước nó cũng phải ảm đạm thất sắc. Thuận theo số trời, vạn đạo phục tùng, ngay cả lực lượng của vạn đạo cũng có vẻ nhỏ bé dưới cái oai của Thiên Mệnh

Sở dĩ bất kỳ tu sĩ nào khi chém giết địch nhân đều rất sợ gặp phải Thiên Mệnh Bí Thuật vì thuật này chính là thành tựu cao nhất suốt một đời vô địch Tiên Đế.

- Thiên Mệnh Bí Thuật của Minh Nhân tiểu tử kia quả thực rất cao cường.

Lý Thất Dạ lẩm bẩm nói một mình.

Lý Thất Dạ dùng Trú Thiên Công để tìm về Trú Thiên Tiên Bí của Tẩy Nhan Cổ Phái. Đương nhiên hắn biết uy lực đáng sợ của Thiên Mệnh Bí Thuật, nhưng rất hạn chế sử dụng nó, vì loại bí thuật này luôn làm cho người ta nhỏ dãi thèm thuồng. Tẩy Nhan Cổ Phái cũng tạm thời không hi vọng người ngoài biết về Thiên Mệnh Bí Thuật của môn phái mình, nhất là trong tình trạng suy yếu như hiện tại.

Mà bản thân Lý Thất Dạ cũng không ỷ lại vào Thiên Mệnh Bí Thuật, hắn có rất nhiều thủ đoạn cường hãn khác, không phải cực kỳ cần thiết thì hắn sẽ không dùng đến Thiên Mệnh Bí Thuật làm gì.

Giết Bồ Quỷ Điểu xong, thân thể Lý Thất Dạ lóe lên một cái rồi biến mất, tiếp tục tiến về phía Tây.

Ở trong một cái động nằm sâu trong sơn cốc hoang vắng, Lý Thất Dạ ngồi khoanh chân, vận chuyển Nhật Qua Dương, thúc giục huyết khí, diễn biến Côn Bằng Lục Biến, thôn nạp tinh khí của trời đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.