[Dịch] Đế Bá

Chương 106 : Thánh Thiên Đạo Tử (hạ)




Chương 106: Thánh Thiên Đạo Tử (hạ)

- Táng tên kia một trận!

Lúc này, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

- Chíu!

Hắn vừa dứt lời, một kiếm xuyên không, trong nháy mắt Lý Sương Nhan đã xuất thủ, kiếm lướt tới đâu ngàn sao ảm đạm tới đó. Thấy vậy, Thánh Thiên Đạo Tử hốt hoảng vội vàng lui về phía sau.

Đột nhiên xảy ra biến hóa như thế làm cho rất nhiều người ở đây thất kinh. Không ai ngờ được Lý Sương Nhan lại đột nhiên tham chiến.

- Lý tiên tử cũng muốn chen vào nữa sao?

Thánh Thiên Đạo Tử cười tiêu sái, nhìn Lý Sương Nhan nói:

- Lẽ nào Lý tiên tử cũng muốn tranh giành tình nhân? Nếu thật như vậy, ta không ngại một tay ôm hai nàng.

- Một thằng đầu đất cũng làm bộ làm tịch. Sương Nhan, giết hắn cho ta!

Lý Thất Dạ nhìn Thánh Thiên Đạo Tử đầy khinh bỉ.

- Thằng không biết sống chết là gì!

Ánh mắt của Thánh Thiên Đạo Tử co lại, gã vươn tay hướng về phía Lý Thất Dạ chộp tới.

“Chíu!” một tiếng lại vang lên, không cần Lý Thất Dạ xuất thủ, kiếm quang của Lý Sương Nhan biến đổi chớp nhoáng, chém về phía bàn tay của Thánh Thiên Đạo Tử.

Đối mặt kiếm quang ác liệt như vậy, Thánh Thiên Đạo Tử cũng không dám khinh thường, lập tức rút tay về, tay khác vung lên, cầm bảo khí chém thẳng vào Lý Sương Nhan.

Thấy một màn như vậy, ai ai cũng không hiểu nổi, vì sao Lý Sương Nhan dĩ nhiên lại phục tùng một kẻ có Phàm Thể, Phàm Mệnh và Phàm Luân như tiểu tử kia, hắn nói gì nàng liền làm theo. Phải biết rằng, Lý Sương Nhan chính là thiên chi kiêu nữ, thiên tài bước lên cấp bậc Vương Hầu.

- Thảo nào hắn dám lớn lối như thế, nguyên lai có nữ nhân làm chỗ dựa vững chắc!

Giọng nói khinh thường của Giang Tả Hầu vang lên, trong đó cũng ẩn giấu một chút chua chát, ghen tị.

- Cô nương, hãy đi theo ta.

Lúc này, Lý Thất Dạ cưỡi ốc sên, bò lên trên hư không, nhìn Trần Bảo Kiều rồi thản nhiên nói tiếp:

- Có một câu nói dân gian “ai đi theo ta, cả đời ăn sung mặc sướng”.

Một màn khôi hài như thế khiến mọi người nhất thời không biết nói gì, ngay cả Cổ Thiết Thủ luôn ủng hộ Lý Thất Dạ từ đầu đến giờ cũng xấu hổ, im lặng.

Còn đám đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ biết ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cảnh giới tán gái, cua mỹ nữ như vậy thực không ai bằng, có vị mỹ nữ sắp cưới gả Lý Sương Nhan bên người còn dám quang minh chính đại chạy đi tán vị hôn thê của Thánh Thiên Đạo Tử ngay trước mặt người này. Quả thực không có cách nào hình dung nổi sự càn quấy, bá đạo của tiểu tử này.

- Con bà nó, lão Quy ta sống mấy nghìn năm, lần đầu tiên nhìn thấy người phách lối như vậy!

Ngay cả lão Quy Vương của Phi Giao Hồ cũng thốt lên thán phục.

Nếu là một thanh niên chạy đến trước mặt mở lời bỡn cợt, Trần Bảo Kiều nhất định sẽ nổi giận, chửi hắn là kẻ dâm đãng. Nhưng tiểu nam nhân trước mắt rõ ràng chỉ tầm mười bốn mười lăm, còn nhỏ tuổi hơn nàng, càng kỳ quái hơn chính là tiểu tử này lại dám cưỡi ốc sên đến tán tỉnh mình. Thực sự quá khôi hài rồi!

- Tiểu nam nhân, muốn tán tỉnh nữ nhân, chờ lông ngươi mọc đủ dài hẵng thử lại.

Trần Bảo Kiều trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, bực tức nói.

- Trí tưởng của cô nương thật cao siêu a!

Lý Thất Dạ mồm mép liến thoắng một hồi:

- Ngươi tưởng ta là loại người không đứng đắn sao? Ta có một thân Hạo Nhiên Chính Khí, cả đời chưa hề biết trêu hoa ghẹo nguyệt. Ta mời cô nương ngươi đi cùng, thực ra vì muốn cô nương ngươi theo ta lăn lộn, hiệu lực cho ta, sau này tha hồ hưởng nhiều thứ tốt.

Đến đây, Lý Thất Dạ lại cợt nhả:

- Hơn nữa, cô nương, ta còn chưa cởi quần áo, ngươi làm sao biết lông của ta còn chưa đủ dài chứ?

Lý Thất Dạ nói làm vô số người ở đây muốn cười phun cả ra, nhưng ngại Bảo Thánh Thượng Quốc nên cố gắng nín nhịn một cách khổ sở.

- Tiểu nam nhân, ngươi muốn chết hả?

Bị Lý Thất Dạ bỡn cợt như thế, mặt Trần Bảo Kiều đỏ bừng, càng toát ra nét mê người không gì sánh được, nàng quát to, một ngón tay đánh về phía Lý Thất Dạ.

Trần Bảo Kiều cũng không thật sự muốn giết Lý Thất Dạ, bất quá tốc độ của Lý Thất Dạ cũng cực nhanh. Chỉ thấy Côn Bằng trên đỉnh đầu nhún một cái, Lý Thất Dạ đã dễ dàng trốn sang chỗ khác.

Thiên Biến - một trong Côn Bằng Lục Biến – vừa ra, tốc độ cực nhanh, có thể bay lượn ở bất kỳ không gian nào, khó có thể ngăn trở. Sự huyền ảo của Đế thuật được Lý Thất Dạ sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn.

- Côn Bằng Lục Biến?

Trần Bảo Kiều vừa thấy Lý Thất Dạ tránh thoát một ngón tay của mình, cũng ngạc nhiên thốt lên, nhìn Lý Thất Dạ rồi nói tiếp:

- Thì ra ngươi là đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái!

Trẻ tuổi như vậy đã có thể tu luyện Đế thuật, đây mới là điều khiến Trần Bảo Kiều kinh ngạc.

- Cô nương cũng biết hàng đấy chứ.

Lý Thất Dạ trả lời ung dung:

- Đế thuật đối với ta chỉ là chuyện nhỏ. Nếu cô nương theo ta, tương lai của ngươi sẽ sáng chói vô cùng.

- Tiểu súc sinh, muốn chết!

Lúc này Thánh Thiên Đạo Tử cũng không nhịn nổi cơn tức nữa, chẳng còn có nét tiêu sái vừa rồi. Gã quát to một tiếng, từ phía xa vươn một bàn tay tới muốn chém Lý Thất Dạ.

- Hừ!

Lý Thất Dạ còn chưa kịp ra tay, Trần Bảo Kiều hừ lạnh một tiếng, tế ra một bảo vật, "Phanh" một tiếng, đỡ được đòn này của Thánh Thiên ĐạoTử.

Thấy Thánh Thiên Đạo Tử còn rảnh gây hấn với mình, Lý Thất Dạ quay sang nhìn Lý Sương Nhan, bất mãn lên tiếng:

- Sương Nhan, giết một con gà mà thôi, thế nào mà ngươi đâm đâm chém chém mãi không xong thế. Không nên khinh thường thể thuật của ngươi quá thể như thế chứ?

- Muốn giết thật ư?

Lý Sương Nhan còn tưởng rằng Lý Thất Dạ nói giỡn. Thánh Thiên Đạo Tử là truyền nhân của Thánh Thiên Giáo, việc giết gã chính là chọc thủng trời, tuyệt đối sẽ đưa tới tai ương ngập đầu cho Tẩy Nhan Cổ Phái.

- Bộ ngươi tưởng ta nói giỡn hay sao?

Lý Thất Dạ mặt dầy lớn tiếng:

- Thằng đó cũng không phải con của Tên Đế, chỉ là một vị Đạo Tử mà thôi. Giết hắn! Ra tay nhanh gọn một chút!

Nói xong hắn phất phất tay, ra vẻ đừng làm phiền ta nữa.

Lời nói ngông cuồng như vậy làm cho mọi người choáng váng, về phần Thánh Thiên Đạo Tử lại càng tức giận đến thổ máu. Gã vốn là một thiên tài cái thế trên khắp Đại Trung Vực, giờ lại bị một tiểu tử vô danh khinh thường như vậy.

- Giết!

Càng nghĩ, Thánh Thiên Đạo Tử càng uất hận, hét to một tiếng, trong chớp nhoáng giống như Thái sơn áp đỉnh, Mệnh Cung phún lên đạo văn vô tận như biển, đủ để trời đất phai mờ.

- Uỳnh!

Nhưng cũng trong thời khắc này, thánh quang vọt lên từ chỗ Lý Sương Nhan tựa một đóa sen thánh xòe cánh, toàn thân lấp lánh tiên quang khiến Lý Sương Nhan giống như tiên tử hạ phàm vậy.

Nàng từ tốn bước tới, như nước chảy mây trôi, vượt qua đạo văn vô tận của Thánh Thiên Đạo Tử. Những đạo văn vô tận có thể hủy diệt hư không này lại như hoa sen mới nở dưới gót chân Lý Sương Nhan, như nước rơi trên lá, không có một ảnh hưởng gì đối với nàng.

Vô Cấu Thể mà Lý Sương Nhan đang tu luyện quả thực là một trong những Tiên thể thuật vô thượng đệ nhất vạn cổ rồi!

- Xoẹt!

Lý Sương Nhan xuất một kiếm xé trời, đâm trúng lồng ngực của Thánh Thiên Đạo Tử. Ở giây khắc sinh tử, "Xoạt" một tiếng, trên người Thánh Thiên Đạo Tử đột nhiên mặc vào một đạo y, chặn chiêu kiếm này.

Mặc dù là như vậy, một kiếm này vẫn là quá nhanh và mạnh, cả người Thánh Thiên Đạo Tử bị kiếm kình đánh bay xa trăm dặm. Khi gã có thể đứng lại thì sắc mặt đã trắng bệch.

- Thật là thể chất đáng sợ, lẽ nào Lý tiên tử đã đại thành Thánh thể!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt lão Quy Vương trắng bệch, ông ta lầm bầm nói:

- Vạn pháp không dính, đây thật là Ngọc Thanh Thể đại thành sao?

Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, ngay cả lão giả áo xám tùy tùng Thánh Thiên Đạo Tử đến đây cũng cảm thấy hoảng sợ. Vạn pháp không dính, điều này đối với bất kỳ một tu sĩ nào đều là chuyện rất đáng sợ. Gặp phải đối thủ như vậy thì điểm này tuyệt đối trí mạng.

Ngay cả chính Lý Sương Nhan cũng thấy ngạc nhiên, vào giờ khắc này, nàng mới lĩnh hội rằng Tiên thể thuật mà Lý Thất Dạ truyền thụ vô địch nhường nào. Không có loại Tiên thể thuật nàa có thể so sánh với Tiên thuật vô thượng của Lý Thất Dạ.

- Sương Nhan, công phạt của ngươi còn quá yếu!

Lý Thất Dạ lắc đầu nói:

- Sau này có cơ hội nhớ tu luyện vài môn đại sát thuật.

Một kiếm kia vốn đủ để chém chết Thánh Thiên Đạo Tử, đáng tiếc ưu điểm của Lý Sương Nhan không nằm ở sát phạt. Nàng dành nhiều thời gian hơn cho trận pháp, thế nhưng ở mặt này, nàng vẫn chưa có sát trận nào thích hợp để tu luyện.

Sắc mặt của Thánh Thiên Đạo Tử trở nên rất khó coi, gã mới lên Vương Hầu chưa được bao lâu, tự đánh giá mình rất cao, tự nhận là đệ nhất nhân hiện nay tại Đại Trung Vực, thật không ngờ ngày hôm nay lại bị thua thiệt trong tay Lý Sương Nhan nhiều như thế.

- Bích Thanh Hoàng thể quả nhiên khó lường.

Thánh Thiên Đạo Tử nói lạnh lùng:

- Lý tiên tử, hôm nay cho ngươi gặp một lần cái gì mới là đại sát thuật!

Gã vừa dứt lời, "Ầm" một tiếng vang thật lớn, ở trong chớp nhoáng này, phía sau lưng gã xuất hiện một mảnh hoang vực. Từ phía sau Thánh Thiên Đạo Tử giống như có một đám mãnh thú xé trời lao ra vậy, sát khí ngang dọc khiến cho sinh linh trên khắp mặt đất run rẩy.

Lúc này, Thọ Luân của Thánh Thiên tử hiện lên, Thọ bảo lôi cuống tất cả huyết khí làm cho oai phong Vương Hầu của Thánh Thiên Đạo Tử bừng bừng toa ra khắp xung quanh.

- Cẩn thận, trên người hắn có dấu hung khí.

Vừa cảm thụ được khí tức Hồng Hoang mãnh thú, sắc mặt Cổ Thiết Thủ trầm xuống, ông ta vội tiến lên một bước, lên tiếng nhắc nhở Lý Sương Nhan.

- Cổ trưởng lão, nếu như ngươi muốn chen vào, vậy để ta với ngươi so mấy chiêu.

Lúc này, ông lão áo xám đi cùng Thánh Thiên Đạo Tử bước ra, nói với Cổ Thiết Thủ.

Ông lão này vừa bước ra, khí tức bộc phát giống một đời Chân Nhân mọc cánh thành tiên bay thẳng lên trời, làm cho người ta cảm giác ông ta chính là vì sao sáng chói giữa bầu trời, ai nấy chỉ dám ngưỡng vọng.

- Tư Đồ quốc sư !

Vừa thấy người này, sắc mặt Cổ Thiết Thủ trầm lại, ánh mắt ngưng tụ.

- Tư Đồ Chân Nhân! Quốc sư của Bảo Thánh Thượng Quốc.

Vừa nhìn thấy mặt mũi của lão nhân áo xám này, không ít người kinh hô một tiếng. Các cao thủ của Tử Hà Quan, Phi Giao Hồ hay những đại giáo truyền thừa khác đều thấy kiêng kỵ vài phần.

Thời đại Đạo Gian vừa kết thúc, một vị Chân Nhân đứng ở chỗ này tuyệt đối làm cho người ta run sợ. So sánh với cấp bậc cao hơn như Chân Nhân thì Vương Hầu chưa đủ thành đạo.

Ở ba vạn năm gần đây, tu sĩ,có thể trở thành Chân Nhân đã là vô cùng kinh người, thậm chí có thể nói, Vương Hầu tuy chỉ kém Chân Nhân một cảnh giới, nhưng lại cách biệt một trời một vực.

Chân Nhân xuất hiện trong thời đại Đạo Gian nếu không phải đã tọa hóa thì lánh đời, cho nên Chân Nhân là những kẻ tuyệt đối khó lường.

Yếu Bút Thư Sinh tâm sự tại quán mát xa: - Mấy chương gần đây em là em tâm đắc nhất là Bảo Kiều đại mỹ nữ, chắc do thời còn là sinh viên nghiện phim vàng 9999 của Nhật. Ngoài ra, thích nhất là con Rùa già của Phi gì hồ ấy, nó làm em liên tưởng tới mấy ông ngồi ngoài xem người ta đánh cờ phán hơn cả thánh phán, cái gì cũng biết!

Phóng viên nhóm TCT: - Bó tay chấm Yếu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.